Cốc San San cũng không kiềm được mà bật cười. Ngay sau đó, cô ấy bị thu hút sự chú ý bởi chỗ tài liệu mà Tề Thiền Dương vừa mới lấy ra.
Hai người xúm lại một chỗ, xem tờ giấy trong tay.
Mấy tờ giấy bị vò nhăn nhúm, Cốc San San vô thức liếc nhìn Giải Phương Trừng đang đứng bên cạnh mình.
Người này đang chống một cây gậy đã biến dạng, tựa cằm lên mu bàn tay, nằm trên cây gậy mà ngủ gà ngủ gật như một ông cụ già khọm, đi đứng bất tiện.
Thậm chí cậu còn ngáp dài vì quá chán, như kiểuchẳng có gì hay ho để làm nữa chứ.
Nhìn Tề Thiền Dương là biết anh ta thuộc kiểu người cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ. Nếu anh ta đã lấy được tài liệu này thì chắc chắn anh sẽ cất giữ thật kỹ, không để nó bị hư hại dù chỉ một chút.
Ấy vậy mà mấy tờ giấy trong tay anh ta trông chẳng khác gì vừa được lấy ra từ sọt giấy lộn cả. Quá rõ ràng rồi, đây không phải tác phong của Tề Thiền Dương.
Cộng thêm anh Giải này một mình “lang thang” ở ngoài một thời gian khá lâu mà vẫn có thể lành lặn trở lại, không khó để nhận ra ai là người tìm được chỗ tài liệu này.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tề Thiền Dương liếc xéo kẻ đang ngồi với tư thế ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm, như thể sắp sửa chìm vào giấc mộng đẹp ở bên cạnh. Càng nhìn, anh ta càng tức tối.
“Giải Phương Trừng!”
Tề Thiền Dương gầm lên, “ông cụ lọm khọm” đang mơ mơ màng màng nằm trên cây gậy giật mình, ngơ ngác mở mắt nhìn anh ta: “Hả?”
Mặt Tề Thiền Dương đen như đáy nồi: “Cậu là người tìm ra manh mối mà không đến xem à?”
Giải Phương Trừng: “Xem rồi, có hiểu gì đâu.”
Nếu như cậu nói câu này với vẻ mặt chần chừ một chút, xấu hổ một chút thì ít ra Tề Thiền Dương còn bình thường. Nhưng không, cái tên họ Giải này thốt câu ấy với vẻ cực kỳ quả quyết, thể hiện sự cẩu thả của mình một cách cây ngay không sợ chết đứng. Điều đó làm cho một người bao giờ cũng thận trọng, cẩn thận tìm cách vượt qua phó bản như Tề Thiền Dương vừa nhìn cậu đã tức điên người.
Cốc San San ở bên cạnh vội vàng giảng hòa.
“Có lẽ anh Giải cũng đã gặp nhiều khó khăn để lấy được manh mối, cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Giải Phương Trừng ngay lập tức làm ra vẻ mệt mỏi, rũ rượi, nằm lên cây gậy của mình lại.
Tề Thiền Dương quay đầu đi, quyết định không để ý tới cậu nữa.
Cốc San San lật tài liệu ra xem. Sau khi đọc chúng, cô ấy đã có một vài phát hiện và suy luận.
Cô ấy chỉ vào dòng chữ “Brachiopod - Răng của loài gặm nhấm thành công (11/41)” và phân tích: “Chắc hẳn đây là thí nghiệm cấy ghép bộ phận trên cơ thể động vật. Tôi nghĩ 11/41 là cấy ghép mười một cái thành công trong tổng số bốn mươi mốt răng các loài gặm nhấm.”
“Giống như Hàn Kỳ vậy.”
Cốc San San gật đầu: “Chính xác. Nhưng rõ ràng cấy ghép mắt hay răng đều không phải mục đích cuối cùng của họ.”
Các tờ giấy ghi chép thí nghiệm cuối cùng đều là giải phẫu đầu.
Động vật thí nghiệm gồm một số cá nước ngọt thường gặp, ngoài ra còn có một vài động vật có vú (kể cả cá voi). Hiển nhiên thí nghiệm này hết sức khó khăn, xem đến tận trang ghi chép thí nghiệm cuối cùng mà kết quả vẫn là thất bại.
“Họ làm thí nghiệm động vật này để làm gì? Đổi đầu mình à?” Tề Thiền Dương chưa nghĩ ra được mục đích của thí nghiệm này.
“Cũng có thể.” Nghĩ đến những cái răng được gắn trên người Hàn Kỳ, Cốc San San không kìm được mà rùng mình một cái: “Chỉ có thể nói là may mà đến giờ họ vẫn chưa thành công thôi.”
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên, xen ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Thành công rồi.”
“Cái gì?” ( truyện trên app T Y T )
“Thí nghiệm này đã thành công rồi.” Giải Phương Trừng giải thích: “Tôi tìm thấy những tài liệu này trong căn phòng cạnh cầu thang tầng ba. Ở đó có một con bạch tuộc khổng lồ. Nó đã bị mất nửa đầu, một nửa ấy được ghép với nửa đầu quái ngư.”
Tề Thiền Dương trợn to hai mắt: “Làm sao cậu thấy được?”
Không cần nói cũng biết những vật thí nghiệm thế này đều rất mạnh.
Sao cậu có thể quan sát chi tiết đến vậy? Chủ yếu là cậu không những quan sát được chi tiết mà còn vẫn sống sót sau khi gặp con quái vật đó nữa!
Giải Phương Trừng thấy câu hỏi của anh ta ngớ ngẩn hết sức. Cậu chỉ vào mắt mình, diễn đạt cho anh ta hiểu: “Thì tôi thấy bằng mắt thôi.”
“...” Tề Thiền Dương ngoảnh đầu đi: “Chúng ta cứ tiếp tục thôi.”
Hai người tiếp tục tìm kiếm đầu mối.
Ngày tháng thực hiện thí nghiệm cũng được ghi chú trên các số liệu thí nghiệm. Thí nghiệm cuối cùng được thực hiện vào tháng một.
Cốc San San rơi vào trầm tư: “Nếu thí nghiệm đã thành công thì tại sao không có số liệu của thí nghiệm sau?”
Tề Thiền Dương nhớ đến những cái lồng trong căn phòng mà mình đã nhìn thấy lúc đi lên tầng ba.
“Có thể sau khi thí nghiệm thành công, họ không còn thí nghiệm bạch tuộc nữa mà chuyển sang thí nghiệm các động vật khác. Thế nên số liệu của thí nghiệm sau được đặt ở phòng khác.”
Một giọng nói xen vào, lại là giọng truyền đến từ bên cạnh: “Hết rồi. Tôi không tìm thấy những số liệu như thế ở các phòng khác.”
“??? Sao cậu biết được?”
Giải Phương Trừng lại chỉ vào mắt mình.
Tề Thiền Dương quá cạn lời với cậu: “Nếu cậu đã ngồi nghe rồi thì qua đây phân tích chung coi!”
Giải Phương Trừng lắc đầu như đánh trống chầu: “Thôi thôi thôi, tôi không động não đâu, tốn chất xám lắm!”
“Cậu là trưởng phòng tài chính cơ mà? Bảo không muốn động não là sao?”
Giải Phương Trừng tự dưng im lặng trông rất khả nghi, một lúc sau mới trả lời: “Chỗ chúng tôi khá đặc biệt, giữ tiền không cần tính toán gì cả, dễ làm lắm.”
Chủ yếu là dùng “biện pháp mạnh” thôi...
Tề Thiền Dương thốt những lời đầy thấm thía: “Trong trò chơi này, phân tích phó bản là một khâu vô cùng quan trọng. Cậu nên nghiêm túc học cách tìm biện pháp vượt qua phó bản, như tại phó bản này vậy, nếu không biết phân tích thì cậu vượt qua phó bản thế nào được?”
Giải Phương Trừng thật thà đáp: “Đập chết NPC?”
“??? Cậu đập chết NPC bằng cách nào? Đừng tưởng số 9 thân thiết với cậu, không ra tay với cậu thì những NPC khác cũng không ra tay với cậu! Cậu ngẫm lại xem, giả sử Hà Tân và Hàn Kỳ cùng nhau đi giết cậu thì cậu tính làm gì?”
“Đập chết cả bọn.”
“...” Tề Thiền Dương nghe mà cạn lời, nhưng nghĩ lại thì tên trước mắt đi loanh quanh ở ngoài một mình rất lâu, chẳng lạ gì khi cậu tự mãn cả: “Đó chẳng qua là do cậu chưa gặp phải NPC mạnh thôi. Đến lúc gặp, cậu sẽ biết người chơi là bên yếu thế tuyệt đối trong phó bản của trò chơi, chỉ dựa vào vận may thì không thể giải quyết vấn đề nào cả! Giả sử cậu đụng độ với NPC mà chạy không thoát thì cậu định làm gì?”
Giải Phương Trừng càng thật thà hơn nữa: “Đuổi theo chứ còn làm gì!”
Cái đậu phộng!
Tề Thiền Dương phải đơ mặt ra một hồi mới hiểu ý của cậu là cậu sẽ đuổi theo NPC. Anh ta tức quá, thầm mắng trong bụng.
Não tên người mới này khác người quá!
Phong cách sống độc đáo là thế này ư? Cậu không nghĩ bản thân là trưởng phòng tài chính của Âm Phủ thật đấy chứ?
Tề Thiền Dương lại quay mặt đi.
Anh ta đưa lưng về phía Giải Phương Trừng, nhai lại tờ báo mà mình lấy được từ phòng bảo vệ ra khỏi Dạ Dày Trâu rồi tiếp tục phân tích manh mối cùng với Cốc San San - người có suy nghĩ nên có của người bình thường.
“Cô xem, đây là những thứ tôi tìm thấy ở phòng bảo vệ, chắc là báo hằng ngày ở đây. Dòng trên cùng của kỳ này ghi ngày phát hành là ngày 11 tháng 8, lịch ngày hôm nay ở phòng bảo vệ cũng là ngày 11 tháng 8. Tôi nghĩ hôm nay chính là ngày 11 tháng 8.”
“Nếu là ngày 11 tháng 8 thì đã bảy tháng trôi qua kể từ lúc thí nghiệm vào tháng một của họ thành công.” Cốc San San cúi đầu đọc báo, cau mày nghĩ ngợi: “Thời gian dài thế này, có thể thí nghiệm thành công rồi cơ thể Hàn Kỳ mới được cấy ghép răng.”
“Bảo vệ cũng vậy. Nửa thân trên của bảo vệ là người, nửa thân dưới là thân chó. Cơ mà chỗ ghép được xử lý cẩu thả lắm, tôi nghĩ bảo vệ là người đầu tiên trong số các NPC ở đây tiến hành giải phẫu. Cơ mà bây giờ ông ta đã chết, chẳng biết là bị NPC nào giết nữa.”
Giọng của người ngồi đằng kia lại xen vào.
“Hả? Không phải bị NPC giết đâu.”
Tề Thiền Dương lạnh lùng lườm nguýt cậu: “Cậu lại thấy nữa chứ gì?”
“Ờm.”
“Vậy cậu nói đi, bảo vệ bị ai giết?”
Giải Phương Trừng vô cùng dửng dưng: “Tôi giết.”