Thành thật mà nói, khéo Tề Thiền Dương đã sắp tức điên lên rồi.
Uổng công anh ta còn hài lòng cho rằng người mới lần này đều rất ngoan ngoan nữa chứ.
Ngoan ngoãn?
Trong bao nhiêu cửa ải trò chơi vô hạn lưu mà anh ta đã vượt qua, ngay cả những người chơi gạo cội cũng không dám đối đầu trực diện với NPC nữa.
“Cậu còn muốn mượn giẻ lau trong thùng nước của người ta ư???” Tề Thiền Dương sốc tận óc.
Giải Phương Trừng càng giật mình hơn nữa: “Tôi nói mượn mà anh tin hả? Sao anh dễ tin người thế?”
Nghe cậu nói vậy, bấy giờ Tề Thiền Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Thằng nhóc này nhìn thì không biết trên biết dưới, nhưng chắc hẳn thật ra cậu biết lúc nãy tiếp lời NPC để thu hút sự chú ý của NPC nhỉ?
Mặc dù biện pháp của cậu ít nhiều gì cũng gây sốc quá!
Tề Thiền Dương: “Tôi không tin, nhưng con người cậu... lần sau đừng làm vậy nữa.”
Giải Phương Trừng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người chơi gạo cội duy nhất ở đây không dễ tin người.
“Mượn” đâu mà mượn, Giải Phương Trừng còn định cướp luôn không trả nữa kìa. Cậu chỉ theo thói quen nói câu khách sáo cho vui thôi.
Cậu khách sáo rõ ràng như vậy, quả nhiên Tề Thiền Dương cũng nghe thấy!
Quả nhiên, cho dù là người chơi hay NPC, mang hình dạng người thì sẽ dễ giao tiếp hơn hẳn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng đúng thật là lần sau cậu không được làm vậy nữa.
Còn khách sáo gì nữa? Xông tới luôn cho rồi!
Giải Phương Trừng đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
Còn Tề Thiền Dương thì đang nghĩ cách thu xếp cho cậu.
Phòng bệnh số 1 đã có bệnh nhân số 1 và Cốc San San rồi. Trước khi cho họ uống thuốc, bác sĩ đã dặn dò mỗi phòng bệnh chỉ được có hai bệnh nhân thôi.
Phải ném số 1 ra ngoài ư?
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, bản thân Tề Thiền Dương cũng vô cùng sửng sốt.
Một khi bước chân vào phó bản là phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng. Không nghi ngờ gì nữa, những NPC được đánh số thứ tự như này đều phải được đối xử cẩn thận hơn.
Trước kia, đã bao giờ anh có suy nghĩ cởi mở như vậy đâu?
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà!
Tề Thiền Dương liếc nhìn cái người đang đứng cạnh mình.
Giải Phương Trừng đang xách cây gậy đã biến dạng bằng hai tay, xoay đầu qua lại thành đủ một vòng, thoạt trông đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau đó, đôi mắt cậu sáng ngời.
“Chờ tôi một lát.”
Dứt lời, cậu nhanh nhẹn đi đến trước cửa phòng bảo vệ rồi mở cửa một cách thành thạo.
Cho rằng cậu đã phát hiện ra manh mối gì, Tề Thiền Dương cũng lập tức đi theo.
Sau đó, Tề Thiền Dương thấy Giải Phương Trừng vừa vào phòng đã kéo lá cờ danh dự được treo trong phòng bảo vệ, lấy lá cờ danh dự lau khô cây gậy mà mình đang cầm trong tay như một cái giẻ lau thực thụ.
Tề Thiền Dương: “...”
Tề Thiền Dương không thể nhịn được nữa: “Này! Cậu nghiêm túc chút được không hả?!”
“Hả?” Giải Phương Trừng do dự. Cậu vốn định lấy lá cờ danh dự xuống lau xong sẽ ném nó vào thùng rác, sau một hồi nghĩ ngợi, cậu treo nó lên tường lại.
Đệch!!
Anh ta có bảo cậu nghiêm túc theo kiểu này không?!
Tề Thiền Dương khẽ gầm thét: “Thái độ cậu nghiêm túc lại cho tôi! Phó bản này nguy hiểm lắm! Đừng ngắm cây gậy của cậu mãi nữa! Cậu tập trung tìm manh mối vượt qua phó bản giùm tôi!”
Vừa nhắc đến phó bản, Giải Phương Trừng nhớ ra ngay.
Cậu lục lọi trong túi, lấy một cục giấy ra ném sang cho Tề Thiền Dương.
“Cái gì đấy?” Tề Thiền Dương giận đùng đùng chất vấn, vừa hỏi vừa mở cục giấy ra, sau đó thì ngẩn người.
Giải Phương Trừng trả lời anh ta: “Đầu mối.”
Mượn ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ, Tề Thiền Dương đọc lướt qua với tốc độ nhanh như gió.
Đây là một bản ghi chép thí nghiệm.
Tổ 49, ngày 226.
Bạch tuộc biển còn sống: 1
Brachiopod - mắt chó thành công: 7/22
Brachiopod - răng của loài gặm nhấm thành công: 11/41
...
Đầu - đầu cá ngừ đại dương thất bại (sống 12 phút)
Đầu - đầu cá heo thất bại (sống 1 ngày 22 tiếng)
Đầu - đầu cá tầm Kaluga (sống 8 phút)
...
Tề Thiền Dương lật xem hết thật nhanh: “Cậu lấy được nó từ đâu vậy?”
“À, tầng ba.”
Tề Thiền Dương nhíu mày nhìn cậu, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện.
Họ sẽ về tầng hai trước, phải xem thử Cốc San San sao rồi.
Nghĩ đến đây, Tề Thiền Dương cẩn thận trải tờ giấy trong tay ra, cuốn lại rồi há miệng, nuốt vào.
Nuốt xong, anh ta lắc đầu, thấy Giải Phương Trừng đứng bên cạnh làm biểu cảm “Anh có sở thích kỳ cục này à” một cách vi diệu.
Tề Thiền Dương: “... Đây là kỹ năng riêng của tôi, Dạ Dày Trâu, nuốt đồ để cất vào đó, khi nào cần thì lại ói ra.”
Anh ta giải thích xong, vẻ mặt của người đối diện càng vi diệu hơn: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”
“Hỏi gì?”
“Lúc anh ói ra, đồ có dính nước miếng của anh không?”
“...” Gương mặt Tề Thiền Dương đen như đáy nồi: “Đừng nói linh tinh nữa! Tôi đưa cậu về tầng hai trước.”
Giải Phương Trừng không có ý kiến với cách sắp xếp này.
Cậu không rình được NPC thì thà theo Tề Thiền Dương về còn hơn, biết đâu còn há miệng chờ sung được cũng nên.
Tề Thiền Dương đi đầu tiên, nghiêm túc cảm nhận có thứ gì nguy hiểm xung quanh đây không.
Có lẽ Cát Quyên đã bị thứ gì cầm chân ở tầng ba, không còn xuất hiện nữa.
Đêm nay, kể từ giây phút bước chân ra ngoài đến giờ, tâm trí của Tề Thiền Dương luôn căng như dây đàn. Khi bình an đến trước phòng bệnh số 1, anh ta vẫn còn thấy khó tin.
Tề Thiền Dương đã chuẩn bị tinh thần sẽ có một trận ác chiến rồi, kết quả suốt dọc đường đi, anh ta còn chẳng thấy một chút điều khác thường nào xảy ra chứ đừng nói là loại NPC như Cát Quyên.
Sao may mắn quá thế!
Anh ta khẽ gõ cửa, thấp giọng thông báo cho người trong phòng biết trước.
“Tôi là Tề Thiền Dương đây.”
Dứt lời, Tề Thiền Dương lấy Chìa Khóa Vạn Năng ra mở cửa.
Cốc San San đang rúc trong một góc, cầm đạo cụ được Tề Thiền Dương cho và đề cao cảnh giác từng phút từng giây.
Sau khi cửa mở, thấy người ở ngoài cửa đúng là Tề Thiền Dương thật, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Cốc San San ngạc nhiên thốt: “Anh Giải?”
Trước khi đi, Tề Thiền Dương đã nói muốn đi tìm Giải Phương Trừng ở phòng bệnh số 9. Tuy nhiên, trong lòng Cốc San San hiểu rằng tỷ lệ còn sống sót của anh Giải kia không lớn là bao.
Cô ấy phải lợi dụng việc hai NPC giết lẫn nhau mới trụ được đến khi Tề Thiền Dương tới cứu mình.
Nhưng phòng bệnh số 9 không có một bóng người, không có lấy một thi thể nào. Tề Thiền Dương đi lâu đến vậy, một khi bắt gặp bọn NPC đi lang thang bên ngoài thì chết cũng chỉ là chuyện mấy phút mấy giây mà thôi.
Không ngờ anh ta cứu Giải Phương Trừng được thật?
Tề Thiền Dương cũng vô cùng tò mò.
Lúc này đã vào phòng bệnh, anh ta dò hỏi trước: “Cậu chưa uống thuốc à?”
“Chưa.”
Tề Thiền Dương nhíu mày. Anh ta kể lại tình hình của họ hiện tại trước rồi hỏi tiếp: “Theo lý thuyết, cậu không uống thuốc thì bệnh nhân sẽ tấn công cậu, số 9 không tấn công cậu sao?”
Giải Phương Trừng thật thà trả lời: “Không biết, anh ta có đuổi kịp tôi đâu.”
“Vậy còn bác sĩ thì sao?”
Giải Phương Trừng tỏ ra tiếc nuối: “Cũng không đuổi kịp luôn.”
Đỉnh đấy! Chạy nhanh thật!
Đến cả Tề Thiền Dương cũng khá ngạc nhiên với điều này.
Có điều trò chơi này chẳng khác gì đầm rồng hang hổ. Tề Thiền Dương từng nghe nói người đứng thứ sáu trên bảng điểm hiện tại là nhà vô địch chạy cự ly dài thế giới, có khả năng chạy vô song không ai sánh bằng trong trò chơi.
Không chừng người mới trước mắt cũng có năng lực này thì sao?
Nghĩ vậy, Tề Thiền Dương tạm gác lại chuyện này sang một bên, há miệng nôn giấy đã cho vào Dạ Dày Trâu ra lại.
Kỹ năng Dạ Dày Trâu này là nuốt vào thế nào, lấy ra thế ấy, tất nhiên sẽ không dính nước miếng.
Sau khi lấy giấy ra, Tề Thiền Dương nghe thấy tiếng thán phục “quào” truyền đến từ bên cạnh, có cả tiếng vỗ tay nữa, nghe chẳng khác gì xem người ta biểu diễn phun lửa bằng miệng ở đầu đường vậy.
Anh ta quay đầu lại xem, Giải Phương Trừng cổ vũ nhiệt liệt, vỗ tay bôm bốp như con hải cẩu: “Hay tuyệt vời!”
Tề Thiền Dương: “...”
Sao thằng nhóc này có thể khiến người ta giây nào khắc nào cũng muốn đánh cậu thế???