Vạn Thiết Dũng từ bỏ ý định tranh cãi, suy nghĩ một chút rồi đồng ý với yêu cầu của Diêm Như Ngọc.
“Đại đương gia muốn chia ra hành động à? Ta nghĩ hay là bỏ đi, ngươi cứ nói thẳng cho ta biết người mà ngươi muốn cướp về là ai, lão tử vẫn có thể giúp ngươi đưa về.” Vạn Thiết Dũng khinh thường nhìn nàng.
Tính khí không nhỏ, năng lực lại không lớn, sau khi xuống núi không bị người ta bắt cóc đã là may mắn lắm rồi.
“Chẳng lẽ ông còn muốn đánh cược với ta sao?” Diêm Như Ngọc lập tức mỉm cười nói.
Nhắc đến đánh cược, Vạn Thiết Dũng lập tức im lặng.
“Nếu ngươi đã muốn đi thì lão tử sẽ không ngăn cản! Tối nay chúng ta xuất phát cùng một lúc, xem xem ai có thể đưa người về trước!” Vạn Thiết Dũng bổ sung "Nhưng để an toàn, người xuống núi cần phải được chọn lựa cẩn thận.”
“Việc này đành nhờ Nhị đương gia vậy. Dù sao thì ông cũng quản lý các huynh đệ nhiều năm, ắt hẳn biết rõ năng lực của từng người, không khó để ông chọn ra hai người.” Diêm Như Ngọc thản nhiên nói.
Tuy nhiên, thái độ hời hợt này đã khiến nét mặt của Vạn Thiết Dũng thay đổi.
Nha đầu chết tiệt này thật sự tin tưởng ông ta sao?
Giao việc xuống núi bắt người cho ông ta, còn nhờ ông ta chọn giúp hai người. Nàng không sợ ông ta chọn hai thân tín của mình đi cùng, sau khi xuống núi sẽ xử lý nàng luôn sao?
Không biết vì sao, Vạn Thiết Dũng đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng. Dạo này cuộc sống của ông ta không được như ý cho lắm, nhất là ở chỗ Diêm Như Ngọc, ông ta gặp phải trắc trở khắp nơi, lại không nhận được bất kỳ lợi lộc gì. Bây giờ nha đầu này bỗng tỏ ra hiền lành với ông ta khiến ông ta hơi không quen.
Hiếm khi không cãi nhau với Diêm Như Ngọc, Vạn Thiết Dũng lập tức đi sắp xếp mọi việc.
Dường như để chứng minh mắt nhìn người của mình, Vạn Thiết Dũng đã lựa chọn hết sức cẩn thận, cuối cùng chọn ra hai người giỏi võ nhưng không lỗ mãng để đi theo Diêm Như Ngọc. Một người tên là Lôi Tử, còn người kia tên A Phượng. Đúng vậy, một đại nam nhân lại tên là A Phượng...
Giữa trưa, hai đội xuất phát xuống núi. Diêm Như Ngọc chỉ dẫn theo Lôi Tử và A Phượng đi đến ngôi làng ở hướng ngược lại với Vạn Thiết Dũng. ( truyện trên app T Y T )
Khi trời mờ tối, bọn họ đã đến trước cổng làng.
Đại phu già nghèo rớt mồng tơi sống gần cổng làng. Gần vách núi có một ngôi nhà tranh tồi tàn, khoảnh sân nhỏ cũ kỹ, khung cảnh mát mẻ, chẳng thấy bóng người nào khác, chỉ có một ông lão khoảng năm mươi tuổi đang khom lưng xử lý dược liệu.
Theo tin tức mà Lương bá tìm được, nghe nói tuy ông lão này là người hiền lành nhưng điều này chỉ giới hạn trong phạm vi chữa bệnh, còn bình thường tính tình gàn dở, không giỏi ăn nói. Cũng có người đặc biệt tìm đến ông ấy để bái sư, nhưng ông ấy đặt ra yêu cầu rất cao với đồ đệ, một khi ông ấy không hài lòng sẽ đuổi khỏi sư môn. Do đó, suốt một thời gian dài, không còn ai muốn làm học trò của ông ấy nữa. Họ thà bỏ thêm ít tiền để đến học Tề đại phu tham lam kia còn hơn là phải hầu hạ vị Từ đại phu này.
Hơn nữa, tuy người này đã chữa trị cho không ít người bệnh nhưng nhân duyên với mọi người lại không được tốt lắm.
Ông ấy hà khắc với đồ đệ, cũng đối xử như vậy với bệnh nhân. Nếu gia cảnh đối phương nghèo khó, ông ấy có thể chữa bệnh miễn phí, nhưng tiền đề là người bệnh phải tuân theo yêu cầu của ông ấy, ngoài việc uống thuốc còn phải tuân thủ quy tắc sinh hoạt hàng ngày. Ông ấy sợ đối phương có thái độ tiêu cực với cuộc sống sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị.
Vì vậy, những người từng được ông ấy chữa trị một lần, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không thì chẳng mấy ai chịu đến đây lần thứ hai.
Sau khi đến cổng, Diêm Như Ngọc đẩy hàng rào thấp ra rồi bước vào. Khi thấy đại phu Từ quay người lại, nàng lập tức khóc lóc nói: "Ngài có phải là đại phu Từ không? Xin ngài hãy cứu cha ta! Cha ta bị kẻ ác đánh gần chết rồi!”
“..." Lôi Tử và A Phượng đằng sau lập tức hóa đá ngay tại chỗ, không kịp phản ứng.
Tình huống gì đây...
Chẳng phải lão đương gia đã chết từ lâu rồi sao...
Khi đại phu Từ nhìn thấy một tiểu nha đầu đơn thuần, thanh tú, nét mặt của ông ấy lập tức trở nên rất hiền lành: "Đừng khóc, đừng khóc! Mau kể chi tiết cho ta nghe nào!”