Bây giờ, lời nói của Diêm Như Ngọc đã có sức nặng hơn trước rất nhiều, ngay cả Lương bá cũng không tiện xen vào. Vì vậy, ông ấy lập tức gật đầu, ra ngoài phái người xuống núi nghe ngóng.

Lương bá cũng không ngốc, dù sao thì ban đầu cũng chỉ cần nghe ngóng tin tức nên tất cả những người được phái đi đều là nữ nhân. Nữ nhân không gây chú ý, có thể lang thang khắp các thôn trấn như thể đến thăm họ hàng ở đó, cũng có thể trò chuyện với những nữ nhân trong thôn lúc rảnh rỗi không có việc gì làm.

Chưa tới ba ngày, Diêm Như Ngọc đã nhận được một đống tin tức.

Những thôn trấn gần đây có không ít đại phu, hầu hết là những nam nhân trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, nổi tiếng nhất có ba người.

Trong ba người này, có một người gia đình giàu có, thu phí chữa bệnh rất cao, con cháu đầy cả sảnh đường, đồ đệ cũng rất đông. Hai người còn lại, một người nghèo xác nghèo xơ đến cả thê tử cũng không có, thường tặng thuốc cho mọi người, nổi tiếng tốt bụng và một người có gia cảnh tầm trung, gia đình bình thường không có gì đặc biệt.

“Gọi Nhị đương gia tiền nhiệm đến đây.” Diêm Như Ngọc xem xong thì nói với Thú Nhi.

Thú Nhi lập tức đáp lời. Một lúc sau, Vạn Thiết Dũng bước vào cửa với khuôn mặt không mấy vui vẻ.

“Bây giờ ta đã không còn là Nhị đương gia nữa rồi. Đại đương gia gọi ta đến có chuyện gì?” Vạn Thiết Dũng lẩm bẩm.

Diêm Như Ngọc ngước mắt lên nhìn ông ta, nói thẳng: "Trong thôn Nam Uyển có một vị danh y tên là Tề Tông. Tối nay, ông dẫn hai huynh đệ đi trói người lại, đưa về đây cho ta.”

Khuôn mặt già của Vạn Thiết Dũng giật giật, nhìn Diêm Như Ngọc với vẻ không dám tin.

Nha đầu này lại đột nhiên bảo ông ta xuống núi bắt người? Uống nhầm thuốc rồi sao!

“Trại Diêm Ma của chúng ta trước giờ không nhắm vào bách tính bình thường. Nếu Đại đương gia thật sự muốn xuống núi thì cũng phải để mắt đến những thương nhân qua đường. Đám thương nhân đó đều do bọn đại thổ hào độc ác phái đến, đã bóc lột của bách tính không ít..." 

Thương nhân bình thường cũng không có mấy ai dám lui tới núi Khôn Hành.

Còn những thương đội của các gia tộc lớn đều treo cờ hiệu, trong lòng bọn họ biết rõ là người nhà nào.

Làm thổ phỉ cũng rất biết điều đó.

“Không cướp bóc, càng không hại người, chỉ cần đưa người về là được. Tên vô dụng Chung Hàn kia cần có sư phụ. Tối nay, ta và ông chia ra hành động. Nếu chuyện này thành công thì ta sẽ viết cho ông một lưu ý, sau này sẽ rất có lợi cho bản thân ông.” Diêm Như Ngọc nói.(App T-Y-T)

Nàng để Vạn Thiết Dũng đi bắt đại phu nhà giàu kia. Người này thu nhận nhiều đồ đệ, kiếm được nhiều tiền từ việc thu học phí. Con cái trong nhà không độc ác, bất hiếu. Mặc dù không tính là gây họa cho thôn nhưng cũng được xem như cường hào của thôn rồi.

Cũng vì vậy nên vẻ mặt hung thần ác sát của Vạn Thiết Dũng mới càng hữu dụng hơn.

Còn người mà nàng đích thân đi mời đương nhiên là người tốt bụng kia rồi.

“Đại đương gia nói sẽ viết gì đó, không phải là sổ sách đang cất ở chỗ Tam đệ đấy chứ? Nghe nói trong đó ghi chép những thứ được cống nạp. Nó có tác dụng gì vậy?” Vạn Thiết Dũng đã tò mò từ lâu, tiện thể hỏi luôn.

Gần đây, nếu trong sơn trại có hoạt động gì, miễn là người tham gia thì Thích Tự Thu đều ghi lại tùy theo mức độ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra việc này có tác dụng gì.

“Khi nào ông làm Đại đội trưởng, ta sẽ nói cho ông biết nó có tác dụng gì.” Diêm Như Ngọc đưa mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt nói.

Khóe miệng của Vạn Thiết Dũng giật giật, cơn giận cũng không còn.

Tức giận với Diêm Như Ngọc hoàn toàn là tự chuốc khổ vào người.

Nhìn ông ta đi, từ khi Diêm Như Ngọc thay đổi tính tình đến nay mới qua bao lâu chứ? Ông ta không chỉ mất đi vị trí Nhị đương gia mà còn nợ hơn một trăm lần chép kinh. Có trời mới biết ông ta khó khăn thế nào khi phải bắt chước nét chữ trong kinh. Ngày nào nha đầu chết tiệt này cũng kiểm tra việc chép kinh, còn không quên chế nhạo nét bút của ông ta khó coi. Thể diện của ông ta đã mất sạch từ lâu rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play