Đại phu Từ không có con, vốn dĩ rất thích trẻ con, nhưng dù ông ấy có y thuật tốt thì vẫn không được lòng mọi người, thế nên không có ai qua lại, chuyện trò với ông ấy. Bây giờ nhìn thấy một tiểu nha đầu đáng yêu khóc nức nở, ông ấy nhất thời mềm lòng.
“Cha ta bị thổ phỉ đánh, sắp chết rồi! Đại phu Từ, ngài có thể đi cứu cha ta không?” Diêm Như Ngọc lặp lại lần nữa.
Khóe miệng của hai người đứng sau co giật.
Thổ phỉ.
Không phải đang nói chính mình sao.
“Các ngươi... là người thôn nào?” Đại phu Từ lộ vẻ nghi ngờ.
Ông ấy đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, từng đến tất cả các thôn xung quanh, gặp qua rất nhiều người, nhưng ba người trước mắt đều rất lạ mặt.
“Cha ta là một thợ săn, không sống trong thôn mà sống gần núi thổ phỉ. Đây là hai ca ca của ta. Bình thường bọn ta rất ít khi rời khỏi nhà, tự cung tự cấp nên chưa bao giờ đụng độ thổ phỉ. Nào ngờ mấy hôm trước đi nhầm đường, bị đám thổ phỉ bắt gặp. Chúng đập phá nhà của ta, còn đánh cha ta nữa. Cha ta phải đưa bảo bối gia truyền ra mới giữ được một mạng. Thổ phỉ nói nếu sau này mỗi tháng nộp lên 100 cân thịt heo thì sẽ cho phép gia đình ta tiếp tục ở lại..."
“Nương ta được chôn cất ở đó nên cha ta không nỡ rời đi. Nhưng bây giờ cha bệnh nặng sắp chết, phát sốt, chảy mủ, mê sảng... Đại phu Từ, xin ngài hãy cứu bọn ta. Ta và các ca ca sẵn sàng làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài..."
Nói xong, Diêm Như Ngọc bắt đầu nghẹn ngào.
Dáng vẻ đó khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Lôi Tử và A Phượng cũng bất chấp tất cả mà bắt chước Diêm Như Ngọc, giả vờ đưa tay lau nước mắt.
Nhưng trong lòng họ không nhịn được mà mắng Ngô Ưng.
Người mà Đại đương gia nói rằng bị thổ phỉ đánh phát sốt, chảy mủ rõ ràng chính là Ngô Ưng!
Bây giờ Đại đương gia nói bọn họ là ba huynh muội, còn Ngô Ưng là cha, vô duyên vô cớ lại bị lão già đó chiếm hời...
Đại phu Từ nghe vậy thì lập tức nổi giận: "Đám thổ phỉ này thật không ra gì! Hết kẻ này đến kẻ khác ức hiếp bách tính mà quan phủ vẫn mặc kệ! Ông trời đúng là không có mắt! Tại sao không giáng thiên lôi giết hết bọn chúng cơ chứ!” ( truyện trên app T Y T )
Thổ phỉ ở các thành trấn gần biên giới là mối họa lớn trong lòng bách tính nơi đây, ai nấy đều vô cùng căm hận, bình thường cũng chửi bới không ít.
Mặt Lôi Tử và A Phượng biến sắc, bọn họ vừa định nổi giận thì nghe Diêm Như Ngọc khóc lóc gật đầu: "Đúng vậy, thổ phỉ đều là người xấu! Nhất là tên thổ phỉ cầm đầu ra lệnh giết hại lương dân, đáng bị bỏ vào chảo dầu rán chín..."(App T-Y-T)
Khóe miệng hai người giật giật.
Ngài đừng quên rằng mình chính là Đại đương gia đó!
“Hầy, các ngươi đều là những người đáng thương... Thôi vậy, lão già này sẽ đi cùng các ngươi một chuyến.” Nói xong, ông ấy phủi y phục, vào nhà lấy hòm thuốc ra: "Còn đứng đó làm gì? Mau dẫn đường đi.”
“Ôi! Cảm ơn đại phu Từ! Ngài đúng là người tốt!” Diêm Như Ngọc rưng rưng nước mắt rối rít cảm tạ rồi lập tức dẫn người đi ngay.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải vài người qua đường, nhưng không ai tỏ ra nghi ngờ, cùng lắm chỉ ngoái đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Diêm Như Ngọc mà thôi.
Bốn người họ tránh đường lớn, men theo con đường nhỏ lên núi. Nhưng thấy càng lúc càng đi sâu vào trong, đại phu Từ bắt đầu cảm thấy có điều không ổn.
Trên núi này toàn là thổ phỉ thôi đấy...
“Cô nương, sao nhà ngươi lại ở chỗ sâu thế này? Cách thôn trấn bình thường xa quá..." Đại phu Từ dừng lại, ngập ngừng nói.
Diêm Như Ngọc thay đổi sắc mặt, lộ vẻ áy náy nói: "Xin lỗi đại phu Từ. Cha ta bị thổ phỉ bắt, hiện không biết sống chết thế nào. Hai người này... thật ra là thổ phỉ. Ta muốn tìm đại phu nhưng họ sợ ta bỏ trốn nên mới đi theo ta suốt cả chặng đường. Nhưng ngài đừng sợ, ta sắp trở thành áp trại phu nhân rồi. Có ta ở đây, họ sẽ không làm hại ngài đâu..."
Hai tùy tùng theo sau không muốn nói chuyện nữa.
Đại đương gia diễn kịch đến nghiện rồi đúng không?