Hai mắt Diêm Như Ngọc sáng rực, nàng không quên hỏi lại: "Các ngươi không biết thứ này à? Củ của nó ở dưới rễ, vỏ ngoài trông như kén tằm hoặc chuỗi hạt, màu vàng sáng hoặc vàng sẫm, nhân bên trong được bọc một lớp vỏ lụa màu đỏ..."

Nhị đương gia thấy Diêm Như Ngọc phấn khích lạ thường thì hơi ngơ ngác.

Chẳng phải chỉ là một loại cây dại thôi sao? Bây giờ là mùa hè, cỏ cây trên núi tươi tốt, có vô số loại hoa dại, cỏ dại nhiều không đếm xuể, làm sao mà biết hết được?

“Ta từng nghe nói về một loại thực vật cực kỳ giống với những gì Đại đương gia mô tả.” Tam đương gia đột nhiên lên tiếng, ông ấy nhanh chóng nói tiếp: "Đậu phộng, vỏ đỏ, thịt trắng, được mệnh danh là thịt trong các món chay*, có thể chiên hoặc luộc. Tuy nhiên, ngay cả trong yến tiệc của hoàng cung cũng rất ít dùng thứ này. Do nhu cầu không nhiều nên dân thường cũng không biết đến, huống chi là trồng trọt.”

*Thịt trong các món chay: chỉ những loại thực vật giàu dinh dưỡng, có hàm lượng dinh dưỡng tương đương với các loại thịt

“Thật không..." Khóe miệng của Diêm Như Ngọc cong lên: "Vậy thứ này do ai hái về thế?”

Nàng vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Chốc lát sau, một tiểu cô nương khoảng mười mấy tuổi đứng lên: "Đại đương gia, là do ta hái.”

“Xung quanh có còn không?” Diêm Như Ngọc hỏi tiếp.

“Còn nhưng không nhiều lắm.” Tiểu nha đầu đáp.

Diêm Như Ngọc gật đầu, ra lệnh cho mọi người: "Từ ngày mai trở đi, những ai khỏe mạnh có thể vào rừng thì đều vào rừng tìm đậu phộng, đào cả gốc và toàn bộ cây mang về cho ta!”

“Đại đương gia! Phải huy động nhiều người như thế thì phải nói cho bọn ta biết nguyên nhân chứ! Chẳng qua chỉ là một loại cây dại tầm thường, không có tác dụng gì lớn, đào về rồi thì có ích gì? Thay vì đào đậu phộng này thì đào những loại thảo dược khác còn hơn. Có thể mang chúng đến thành Tế Dương bán, kiếm được vài đồng.” Vạn Thiết Dũng lập tức tỏ ra bất mãn.

Trên đời này có vô số thứ để ăn nhưng không phải thứ gì cũng được tất cả mọi người yêu thích.

“Quả thực có thể mang thảo dược đi bán nhưng quá trình sơ chế chúng phức tạp hơn đậu phộng nhiều.” Diêm Như Ngọc vuốt ve bông hoa trên cây: "Nếu canh tác tốt thứ này thì việc nuôi sống toàn bộ sơn trại sẽ không thành vấn đề.”(App T-Y-T)

Nhị đương gia cau mày.

Chỉ là một giống cây dại thôi, có thể lợi hại đến vậy sao?

Đáng tiếc, dù hiện đang là tháng thu hoạch đậu phộng nhưng muốn gieo trồng thì tốt nhất vẫn nên đợi đến mùa xuân năm sau, bây giờ chỉ có thể giữ lại hạt, đợi qua sang năm mới xử lý.

“Đại đương gia, ngay cả nam nhân cũng đi sao?” Thích Tự Thu hỏi thêm.

 Diêm Như Ngọc gật đầu: "Tất cả mọi người, kể cả ta và ông.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong, Diêm Như Ngọc quay sang nhìn tiểu nha đầu phát hiện ra đậu phộng, hỏi: "Ngươi tên gì?”

“Thú Nhi.” Tiểu cô nương xấu hổ trả lời.

“Đại đương gia, đây là tiểu nữ nhi của ta. Bọn ta được lão đương gia đưa về đây từ hơn mười năm trước. Có một năm, làng của bọn ta xuất hiện vài người mắc bệnh dịch, thế là quan trong thành hạ lệnh đốt làng. May mắn lúc đó ta cùng phu quân đi vào rừng mới thoát nạn, nhưng phụ mẫu già cả ở nhà đều bị thiêu chết... Bọn ta không còn chỗ nào để đi, họ hàng không dám đón về, mà bọn ta cũng không dám thừa nhận mình là người của làng dịch bệnh kia. Bọn ta tình cờ gặp được lão đương gia nên mới có được con đường sống..." Một phụ nhân bên cạnh lập tức nói.

Nhắc đến lão đương gia, tất cả những người có mặt đều tỏ ra cảm kích.

Diêm Như Ngọc cũng có vài phần kính trọng đối với người cha "chưa từng gặp mặt” của mình. Mặc dù ông ấy được mệnh danh là "Diêm Vương sống” nhưng ông ấy đã làm rất nhiều việc tốt.

“Đại đương gia, có chuyện này ta đã muốn nói từ lâu rồi..." Lương bá đột nhiên lên tiếng, ông ấy nhìn qua Thú Nhi một cái rồi nói tiếp: "Khi lão đương gia còn sống, ta còn có thể giúp ngài ấy chạy việc vặt. Nhưng bây giờ, dù sao thì ngài cũng là một nữ hài tử, mà ta cũng đã cao tuổi, khó tránh có nhiều chỗ không đủ chu đáo. Vì vậy, ngài cũng nên chọn hai nha đầu để có thể sai bảo..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play