Dù sao thì Diêm Như Ngọc cũng là Đại đương gia, nếu muốn phân phó mệnh lệnh xuống dưới thì không thể không có người để sai bảo được.
"Nếu Đại đương gia không ngại thì nữ nhi của ta sẽ đi theo ngài!" Phụ nhân kia vội vàng tiếp lời.
Hai mắt Thú Nhi cũng tỏa sáng.
Tuy mọi người đều cho rằng Đại đương gia không đáng tin cậy bằng lão đương gia, nhưng dù sao thì nàng vẫn là Đại đương gia, lại là nữ nhi của ân nhân. Nếu tiểu nữ nhi có thể ở bên nàng thì gia đình bọn họ đều vô cùng vui mừng!
Diêm Như Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng lời Lương bá nói cũng rất đúng.
"Được! Từ nay về sau, Thú Nhi sẽ đi theo ta. Yên tâm, ta sẽ không làm khó nàng ấy." Diêm Như Ngọc nói với phụ nhân kia.
"Có thể giúp được Đại đương gia thì tốt quá. Nếu con bé không nghe lời thì Đại đương gia cứ việc dạy dỗ!" Phụ nhân kia cười nói.
Thấy bầu không khí xung quanh nhất thời vui vẻ, Nhị đương gia hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi đừng vui mừng quá sớm, thứ đậu phộng kia có thể kiếm tiền được hay không vẫn chưa biết được. Hơn nữa, Đại đương gia, dù sao cũng phải mang đậu phộng này đi bán. Nếu mang đi bán thì hai ngày nữa lão Chu sẽ đến thành Tế Dương. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mọi người có thể tìm được bao nhiêu đậu phộng trên núi chứ? Giá cả thế nào đây?”
"Bảo mọi người tìm đậu phộng mấy ngày nay chủ yếu là để tích trữ hạt giống, sang năm sau sẽ gieo trồng." Diêm Như Ngọc nói thẳng.
"Nếu đậu phộng này không dùng để kiếm tiền thì Đại đương gia đã chuẩn bị cách khác chưa? Chẳng lẽ ngươi muốn kéo dài thời gian sao?" Vạn Thiết Dũng hỏi tiếp.
Diêm Như Ngọc liếc nhìn ông ta.
Ông già này nói nhiều thật.
“Nhị đương gia, lão Chu đã xuống núi chưa?” Diêm Như Ngọc hỏi.
“Không phải ngươi đã biết rồi mà vẫn cố ý hỏi đấy chứ?” Hai mắt Vạn Thiết Dũng trừng lớn.
“Nếu vẫn chưa tới lúc xuống núi thì ông gấp gáp cái gì?” Diêm Như Ngọc liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt ghét bỏ: "Nếu có thời gian rảnh thì Nhị đương gia ông nên về đọc sách để biết cách dạy dỗ nữ nhi đi. Có câu “Nuôi con mà không dạy là lỗi của người làm cha”. Dẫu sao Vạn Châu Nhi cũng là cô nương có địa vị cao nhất trong trại Diêm Ma của chúng ta. Cho dù Châu Nhi tiểu thư không dịu dàng, hiền thục như những thiên kim bên ngoài thì nàng ta cũng nên thông minh và dũng cảm chứ đừng có cái hay không học, đi học cái dở, biến thành cọp mẹ trên núi. Tất nhiên, nếu nàng ta thật sự có một phần bản lĩnh của hổ thì cũng không tệ. Chỉ sợ nàng ta mới học được cách gầm đã nghĩ rằng bản thân thật sự vô địch thiên hạ mà thôi..."
Diêm Như Ngọc không hề nể nang gì mà trắng trợn cười nhạo Vạn Châu Nhi.
Sắc mặt của Vạn Thiết Dũng lúc xanh lúc trắng như bảng pha màu.
Ý nàng là ông ta bận đến mức không có thời gian dạy dỗ nữ nhi?
"Đại đương gia, nếu nói tới cô nương có địa vị cao nhất thì đương nhiên đó chính là ngài rồi. Sao có thể là Châu Nhi tiểu thư được chứ?" Lương bá rất không đồng tình mà lên tiếng.
"Ta đã trở thành vua một cõi, sao có thể so sánh với một cô nương bình thường được chứ?" Diêm Như Ngọc cười khẽ một tiếng.
Lương bá lắc đầu, Đại đương gia tội nghiệp đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể thực hiện được tâm nguyện cuối cùng của lão đương gia.
"Được rồi, Nhị đương gia, ta chỉ muốn nhắc nhở ông đừng lúc nào cũng nhắm vào ta, chỉ tốn công vô ích mà thôi!" Diêm Như Ngọc nói tiếp.
Lồng ngực của Vạn Thiết Dũng liên tục phập phồng, không nói nên lời.
Tức giận? Đó là đương nhiên.
Nhưng từ khi Diêm Như Ngọc từ trên núi trở về ngày hôm qua, ông ta có tức giận cũng chẳng làm được gì!
Ông ta đột nhiên hơi nhớ nhung tiểu cô nương trước đây, mặc dù nàng hơi vô dụng nhưng ít nhất miệng mồm của nàng không lanh lợi như vậy, cũng sẽ không nhắm vào ông ta mọi lúc mọi nơi khiến ông ta không nói được lời nào như thế này.
Người đã từng đọc sách đúng là...
Ai nấy đều đáng ghét.
Lúc này, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêm Như Ngọc ra vẻ uyên thâm để thu phục lòng người.
Phải nói rằng, lần thu phục lòng người này có vẻ khá hiệu quả.
Tuy mọi người không biết dược liệu và những cái tên mà nàng nói ra là thật hay giả, nhưng càng không hiểu thì họ càng cảm thấy thâm thuý, càng cảm thấy Diêm Như Ngọc quả thực đã từng đọc sách, biết chữ và được lão đương gia đích thân dạy dỗ nên cách nói năng và hành động của nàng mới không giống người thường, trông nàng cực kỳ tự tin và có sức thuyết phục.