Những thứ có trong sọt hiện giờ được Diêm Như Ngọc đổ hết ra ngoài, bày đầy trên mặt đất. Diêm Như Ngọc cúi đầu, khom lưng, lần lượt nhặt từng thứ một lên lật xem. 

Ở kiếp trước, nàng có một trang viên bí mật, bên trong trồng đủ các loại cây cỏ. Mặc dù nàng không biết chữa bệnh nhưng do hiểu rõ từng loại thực vật được gieo trồng nên cũng có chút kiến thức về thảo dược. Hơn nữa, nàng xuyên đến đây chính là vì một loài hoa lan tuyệt phẩm nên nàng rất có hứng thú với tất cả mọi loại thực vật ăn được, nhìn đẹp, có thể sử dụng và đam mê việc thu thập chúng.

“Đây là những loại rau dại mà chúng ta thường ăn sao?” Diêm Như Ngọc nhìn chằm chằm vào một phần trong số đó.

“Đúng vậy. Thông thường, có thể tìm thấy rau quỳ và cây tề thái trên núi là chính, nhưng gần sơn trại của chúng ta cũng trồng một ít đậu, có thể hái lá đậu để nấu ăn. Ngoài ra còn có không ít giống cải thảo và hẹ.” Lương bá giải thích.

“Người bên ngoài cũng ăn những thứ này sao?” Diêm Như Ngọc hỏi tiếp.

“Tất nhiên không chỉ những thứ này. Thỉnh thoảng, sơn trại của chúng ta cũng đến thôn gần đây hoặc thành Tế Dương mua một số loại rau khác, chẳng hạn như đậu que, măng tây, cà tím, bí đỏ, khoai lang, khoai tây..." Lương bá nói tiếp.

“Chờ đã, ông nói... còn có khoai lang và khoai tây nữa sao?” Diêm Như Ngọc nhíu mày.

“Đúng vậy. Hai thứ này cho sản lượng cao, mỗi năm khi nạn đói xảy ra đều phải nhờ vào chúng đấy..." Lương bá thản nhiên đáp.

Diêm Như Ngọc mím môi. Khi vừa đến nơi này, nàng đã biết đây không phải thời cổ đại mà nàng biết, nhưng không ngờ lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì chuyện này cũng hết sức bình thường. Phạm vi lãnh thổ khác nhau, các loại thực vật khác với ghi chép trong lịch sử của kiếp trước cũng là điều đương nhiên.

*Khoai lang có nguồn gốc từ khu vực nhiệt đới châu Mỹ, được trồng cách đây khoảng 5000 năm, có mặt ở Trung Quốc từ khá sớm, ít nhất là vài trăm năm. Khoai tây có nguồn gốc từ vùng Andes của Nam Mỹ, du nhập vào Trung Quốc muộn hơn khoai lang, vào khoảng thế kỷ 17 hoặc 18. Do đó, trong các truyện xuyên không về cổ đại, nhân vật chính thường sẽ không tìm thấy 2 loại thực vật này. Vì vậy, nữ chính hơi bất ngờ khi nơi đây đã có khoai lang và khoai tây.

Diêm Như Ngọc nhìn sơ qua, phát hiện những thứ mà mọi người xem là thức ăn ngoài một số loại rau dại còn có một số loại sơn la bốc* và măng tây. Rau dại thì hết sức bình thường, nhưng những loại thảo dược mà họ có thể nhận ra lại rất ít, chỉ có một số loại phổ biến như kim ngân, ngải cứu hoặc bồ công anh, còn những loại hơi khác biệt một chút gần như đều là cỏ dại trong mắt họ.

*Sơn la bốc: cây Scabiosa, một loài thực vật có hoa trong họ Kim ngân

“Đây là hạ thiên thiên, hoa nở vào mùa xuân, bây giờ đã tàn rồi, củ có thể dùng làm thuốc, giúp giảm đau rất tốt.” Diêm Như Ngọc nhìn thấy vài bụi thảo dược héo úa thì không khỏi lắc đầu.

Mặc dù nàng không biết chữa bệnh nhưng điều đó không hề cản trở nàng ghi nhớ công dụng của những thứ này.

“Đây là tri mẫu, rễ có thể thanh nhiệt, hạ hỏa.”

“Rễ của cây này sau khi phơi khô chính là cẩu tích, có thể chữa phong thấp... Đây là thanh đại, đợi đến mùa thu thì hái xuống, xử lý một chút sẽ trở thành một loại thuốc tốt...”

“Đây là toàn phúc hoa, tiêu đờm, hạ khí.”

“Rau trai, thanh nhiệt, giải độc.”

“Đây là viễn chí, mấy tháng trước hái rễ để làm thuốc, có thể an thần ích trí..."

... 

Diêm Như Ngọc lần lượt đọc tên và chỉ ra công dụng của từng loại thảo dược, không sót một loại nào.

Ban đầu, mọi người cho rằng Đại đương gia nàng sĩ diện nên mới mở miệng nói bừa, nhưng khi nàng lần lượt nhận diện hết loại cây này đến loại cây khác, thái độ của mọi người lập tức thay đổi.

E rằng ngay cả Tam đương gia cũng không thể bình tĩnh bịa ra được nhiều tên như vậy đúng không? Hơn nữa, có một số loại thảo dược tuy họ chưa bao giờ nhìn thấy nhưng đã từng nghe qua tên của chúng rồi!

“Đây là..."

“Lá đậu phộng?” Diêm Như Ngọc sửng sốt.

“Sao vậy Đại đương gia? Chẳng lẽ loại lá này có độc?” Thấy mặt nàng biến sắc, Lương bá vội vàng lo lắng hỏi.

Diêm Như Ngọc bình tĩnh lại. Thế giới này đã có khoai tây mà vẫn chưa phát hiện ra đậu phộng sao? Nếu ở kiếp trước thì... 

Diêm Như Ngọc nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại đủ loại sách mà nàng đã đọc ở kiếp trước, dần dần có một chút ấn tượng. Chắc hẳn đậu phộng cũng xuất hiện từ thời cổ đại ở kiếp trước, nhưng thời điểm được trồng đại trà thì muộn hơn... 

Điều này có nghĩa là người ở đây cũng có chút ấn tượng về đậu phộng, chẳng qua là họ không xem trọng nó, cũng không lãng phí đất đai để trồng mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play