“Châu Nhi tiểu thư lại dám đánh Đại đương gia giữa thanh thiên bạch nhật thế này! Ngươi vẫn muốn bị treo lên sao?” Trong lúc Vạn Châu Nhi vừa ngơ ngác vừa tức giận, Diêm Như Ngọc đã đặt thẻ tre trong tay xuống, nhìn nàng ta bằng vẻ mặt vô tội.

Nét mặt hiền lành đó lập tức khiến Vạn Châu Nhi tức đến nỗi muốn hộc máu, tâm trạng vốn mạnh mẽ giờ đây đã sụp đổ, nước mắt giàn giụa.

“Vậy mà đã khóc rồi à?” Diêm Như Ngọc bĩu môi: "Ta tưởng ngươi còn có thể chịu đựng thêm vài ngày nữa chứ... Thôi, dù sao thì ta cũng là Đại đương gia, hiển nhiên sẽ không chấp nhặt với tiểu nha đầu như ngươi. Chuyện hôm nay... ừm, cứ để cha ngươi gánh vác thay ngươi vậy. Ngươi về bảo ông ấy chép kinh thêm mấy lần nữa thì ta sẽ bỏ qua cho.”

Chỉ là chép kinh thôi mà, đối với người khác thì đây vốn dĩ không phải là hình phạt.

“Diêm... Như... Ngọc..." Vạn Châu Nhi khóc hu hu, phát âm không rõ ràng lắm.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đưa Châu Nhi tiểu thư về nghỉ ngơi đi. Bị treo cả đêm như vậy, thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.” Diêm Như Ngọc thuận miệng nói.

Nói xong, nàng tiếp tục nghịch thẻ tre trong tay.

Mỗi thẻ tre rộng cỡ một ngón tay, không dài lắm. Nàng dùng sức gọt nhẵn toàn bộ thẻ tre, sau đó còn viết vài chữ lên trên, hơn nữa còn vẽ mấy hoa văn tinh tế lên mặt sau, trông thần bí và cực kỳ thu hút ánh nhìn, nhưng hôm nay không có nhiều người trong sơn trại nên khá yên tĩnh.

Nàng liên tục chặt tre rồi gọt thẻ tre, không lúc nào ngơi tay. Đến khi mặt trời xuống núi, mọi người quay về thì đã có khoảng vài trăm thẻ tre nhẵn bóng.

“Lão tử dẫn người đi làm việc vất vả cả một ngày, thế mà Đại đương gia lại ngồi ở đây chơi thẻ tre?” Vạn Thiết Dũng trở về, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Diêm Như Ngọc thì vô cùng tức giận.

Chỉ cần nhìn vào chừng trăm người sau lưng ông ta, ai nấy đều lấm lem bùn đất, y phục trên người không bị cọ rách mấy đường thì cũng bị dính bẩn, mặt mũi mỏi mệt, ngoài ra còn có mùi thuốc là biết mọi người đã nhọc nhằn thế nào.

Kiếp trước, nàng thường xuyên vào rừng nên cũng có một chút kiến thức cơ bản. Dù sao thì trại Diêm Ma được vây quanh bởi những ngọn núi nên không thể thiếu thứ xua đuổi rắn và côn trùng.(App T-Y-T)

Diêm Như Ngọc cũng không giải thích: "Thu hoạch thế nào?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Hôm nay lão tử dẫn theo ba mươi huynh đệ đi săn, vận may cũng khá tốt, săn được một con lợn rừng hơn 200 cân, còn có ba con cầy hương, còn lại đều là gà rừng và thỏ rừng, không nhiều, khoảng mười con đổ lại thôi.” Vạn Thiết Dũng nói với vẻ đầy kiêu ngạo.

Bình thường khi đi săn, mọi người hiếm khi săn được lợn rừng, cùng lắm là vài con gà rừng, thỏ rừng, hoẵng và hươu xạ. Nhưng lần này ông ta đích thân đi săn nên đã mang về một con lợn rừng, cũng xem như nở mày nở mặt, để tiểu nha đầu này được thấy cái gì là sức mạnh thật sự.

Nhưng số lượng thu hoạch này thật sự chẳng là gì đối với Diêm Như Ngọc, dù sao thì cũng có đến ba mươi người cùng đi săn.

Tuy trong khe núi này an toàn nhưng khu vực xung quanh ngọn núi lại không phải vùng đất yên bình, những huynh đệ này cũng không phải người chuyên đi săn. Trong tình huống không hiểu rõ tập tính của động vật mà có thể mang về chừng này thì cũng không dễ dàng gì.

Thấy sắc mặt của Diêm Như Ngọc vẫn bình thường, không có chút ngạc nhiên nào, trong lòng Vạn Thiết Dũng bắt đầu lo lắng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đại đương gia, ta đã làm theo lời ngươi nói, hái và mang về một số loại cây trên núi. Nếu không phải vì những thứ linh tinh này thì hôm nay mọi người đã không phải bận rộn lâu như vậy!” Vạn Thiết Dũng nói tiếp.

Có gần một trăm sọt tre, một nửa trong số đó là các loại nấm dại và rau dại mà mọi người đều biết, một nửa còn lại đều là những thứ mà mọi người không biết.

Diêm Như Ngọc đứng dậy liếc nhìn một cái, lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.

“Nhị đương gia vất vả rồi.” Diêm Như Ngọc đi tới, nói với Vạn Thiết Dũng một câu, còn không quên đưa tay lên vỗ vỗ vai ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play