Thứ Tam đương gia có là lòng người, nhưng Nhị đương gia mới đủ quyền lực để sai bảo. Ông ta lên tiếng bảo mọi người làm việc thì nhất định người trong sơn trại đều không dám không nghe.

“Đại đương gia đúng là đã học cách để trở nên thông minh rồi.” Sau khi Vạn Thiết Dũng rời đi trong cơn tức, Thích Tự Thu không kìm được mà nói.

Chuyện phí công vô ích thì để Nhị đương gia làm, dựa vào dáng vẻ hung dữ của Nhị đương gia thường ngày, mọi người chỉ biết trách Nhị đương gia không biết thông cảm. Vả lại, cuối cùng vẫn là Đại đương gia đích thân chỉ cho tất cả mọi người cách phân biệt các loại thổ sản vùng núi. Đến lúc đó, Đại đương gia đương nhiên sẽ nhận được danh tiếng tốt.

“Ta vốn đã thông minh như vậy rồi, chẳng qua sợ ông trời đố kỵ người tài nên mới không thể hiện ra thôi.” Diêm Như Ngọc nhướng mày.

Mí mắt của Thích Tự Thu giật giật: "Tính khí này của ngài... cũng càng ngày càng giống lão đương gia rồi.”

“Cha ta còn kém xa ta nhiều, sau này ông sẽ biết.” Diêm Như Ngọc nói xong thì nhấc chân rời đi một cách tiêu sái, siêu phàm thoát tục.

Thích Tự Thu vội cất bước đuổi theo, ông ấy còn muốn hỏi thêm về chuyện kiếm tiền nhưng lại ngại lên tiếng.

Ông ấy thật sự không hiểu chuyện tiền bạc lắm, càng không nghĩ ra được cách nào để giúp đỡ, chỉ đành để Đại đương gia tự dựa vào bản thân mình thôi.

Nếu ba ngày sau, nàng vẫn không nghĩ ra được cách thì đến lúc đó, sợ rằng Nhị đương gia sẽ lan truyền chuyện này khắp nơi để tất cả mọi người đều biết... 

Trong lòng ông ấy hết sức lo lắng nhưng Diêm Như Ngọc vẫn tỏ ra bình thường, giống như không hề có nỗi băn khoăn nào vậy.

Cơm nước trong sơn trại được cải thiện nhưng rõ ràng mọi người đều lo âu hơn trước. Nhìn dáng vẻ thiếu nữ không biết u sầu là gì của Diêm Như Ngọc, họ đều cảm thấy buồn rầu. May mà hôm qua mới quyết định để nàng tiếp tục làm Đại đương gia, nếu không thì e là hôm nay lại sắp có người “nổi dậy” vì bất mãn rồi.

“Ngươi đã bảo cha ta làm gì? Hôm nay đâu phải ngày đi săn!” Nhìn thấy Diêm Như Ngọc nhàn nhã gọt thẻ tre, Vạn Châu Nhi nhìn chằm chằm vào cái đầu heo lại xuất hiện kia.

Diêm Như Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, mí mắt giật giật.

“Ngươi là ai vậy?” Nàng cố ý hỏi.

Vạn Châu Nhi vừa nghe vậy thì tức giận đến đỏ cả mắt: "Diêm Như Ngọc ngươi đúng là vô liêm sỉ! Lại còn giả ngốc với ta! Ta là Vạn Châu Nhi!”

“Vạn Châu Nhi?” Lúc này Diêm Như Ngọc lại bày ra biểu cảm bừng tỉnh: "À, Châu Nhi tiểu thư, có chuyện gì với ngươi vậy? Mặt ngươi bị nổi mẩn đỏ hay ngươi bị tên lưu manh vô lại nào đánh vậy? Còn giọng nói như vịt đực của ngươi nữa... Chậc chậc chậc, ta còn tưởng là con gà rừng nào trên núi bay xuống nữa đó..."

“Diêm Như Ngọc, ta liều mạng với ngươi!” Vạn Châu Nhi vừa nghe vậy thì lại không kiềm chế được mà lao thẳng tới.

Nàng ta đã chịu đựng quá đủ rồi, Diêm Như Ngọc ức hiếp người quá đáng!

Tối qua, nàng ta đã cúi đầu với Diêm Như Ngọc rồi nhưng không ngờ Diêm Như Ngọc lại muốn giở trò với nàng ta!

Suốt một đêm, nàng ta hoàn toàn không biết làm sao mà bản thân có thể chịu đựng được. Những con muỗi đáng ghét kia cứ bay vo ve bên tai nàng ta. Một người sống sờ sờ như nàng ta lại biến thành thức ăn cho muỗi. Sáng nay, lúc được thả xuống, nàng ta đã hoàn toàn kiệt sức, gần như ngất xỉu luôn rồi, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của bản thân thì càng tức giận hơn, tức đến nỗi không ngủ được!

Nhưng Diêm Như Ngọc thì hay rồi, thế mà lại ở đây cười nhạo nàng ta!

Vạn Châu Nhi giống như bị điên, dứt khoát nắm lấy tóc của Diêm Như Ngọc kéo qua.

Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy thì lập tức bị dọa một trận, vội vàng lao đến can ngăn, nhưng tất cả còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Diêm Như Ngọc giơ chân lên.

Nàng vẫn ngồi đó nhưng một chân đã đá vào đầu gối của Vạn Châu Nhi. Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, mông của Vạn Châu Nhi đã chạm đất, nàng ta lập tức ngã nhào xuống bãi cỏ đằng sau.

Vạn Châu Nhi ngơ ngác.

Hoa mắt, chóng mặt, hơn thế là vẻ mặt không thể tin nổi.

Rõ ràng là Diêm Như Ngọc ở gần ngay bên cạnh nhưng nàng ta lại không chạm tới!

Lúc nhỏ, nàng ta thường xuyên đánh nhau với Diêm Như Ngọc, lần nào Diêm Như Ngọc cũng đều bị đánh đến nỗi không dám đánh trả. Nhưng lần này... nàng ta cảm thấy Diêm Như Ngọc như thể đã đoán trước được nàng ta sẽ làm gì, phản ứng nhanh đến nỗi khiến nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì!

Không! Nhất định là nàng ta đã mệt mỏi cả đêm nên mới không có sức lực thôi!

Diêm Như Ngọc vẫn là một tên phế vật, chẳng qua chỉ lợi dụng điểm yếu của nàng ta thôi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play