Động tác này khiến sắc mặt của Vạn Thiết Dũng tối sầm. Trước đây, khi cha của Diêm Như Ngọc còn tại thế, ông ấy cũng không đối xử tùy tiện với ông ta như vậy.
Không biết lớn nhỏ.
Ông ta hừ nhẹ một tiếng, không nhịn được mà nói tiếp: "Dạy đi! Mấy người thường lên núi hái rau đều ở đây cả, làm phiền Đại đương gia chỉ ra những thứ có thể dùng được để mỗi người ghi chép một loại. Sau này cần thì lại lên núi hái.”
Vạn Thiết Dũng vừa nói xong, toàn bộ nhóm người đi hái rau lập tức xếp thành hàng, trong khi hầu hết những người già không thể vào rừng và đám trẻ quá nhỏ còn lại đều tò mò đứng bên cạnh nhìn.
Tuy những người này trông có vẻ nghe lời nhưng tất cả bọn họ đều tỏ ra rất nghi ngờ.
“Đại đương gia, trước đây chúng ta không hái những thứ này cũng có thể sống tốt. Ta thấy vẫn nên xuống núi sớm thì hơn. Những thứ rau dại này sao có thể giúp chúng ta no bụng được?” Còn chưa bắt đầu kiểm tra những chiếc sọt này mà đã có người lên tiếng.
Diêm Như Ngọc nhìn sang, người lên tiếng đứng gần Vạn Thiết Dũng, rất trẻ, trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
“Đúng vậy, Đại đương gia. Sơn trại của chúng ta cũng trồng một số loại rau dại ở mảnh đất hoang gần đây. Cứ mùng một và mười lăm hàng tháng lại lên núi hái thêm một ít là đủ rồi..."
“Chúng ta là thổ phỉ. Nếu để người của những sơn trại khác nhìn thấy chúng ta hái rau thì chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao?”
Trước đây, hiếm có người từ các sơn trại khác đến khu vực xung quanh trại Diêm Ma. Nhưng trong vòng nửa năm qua, trại Diêm Ma không hề xuống núi lần nào không thể tránh khỏi việc bị người khác lấn chiếm địa bàn.
Một ngày làm thổ phỉ thì vĩnh viễn không thể trở thành lương dân. Cho dù họ chỉ muốn sống yên ổn và không xuống núi nữa thì người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy. Trong mắt quan phủ, họ mãi mãi là những tên đạo tặc tội ác tày trời ở khu vực núi Khôn Hành này. ( truyện trên app T Y T )
“Nhị đương gia, xem ra khi dẫn mọi người đi săn, ông đã nói khá nhiều rồi nhỉ?” Ánh mắt mà Diêm Như Ngọc nhìn Vạn Thiết Dũng lạnh đi.
“Những gì lão tử nói đều là sự thật!” Vạn Thiết Dũng lạnh lùng hừ một tiếng nhưng lại hơi chột dạ.
Dù sao thì ông ta cũng là Nhị đương gia, việc đi săn như vậy thường có người khác làm, cần gì phải để ông ta ra tay? Hôm nay dẫn mọi người ra ngoài đã khiến ông ta mất mặt lắm rồi.
“Đại đương gia! Chuyện này không liên quan gì đến Nhị đương gia, là do bản thân bọn ta tự thấy không thể chấp nhận được!” Người trẻ tuổi vừa rồi nói tiếp.
Diêm Như Ngọc không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
Vừa nhìn đã biết những người đi săn hôm nay đều là những huynh đệ đáng tin cậy của Nhị đương gia. So với một tiểu nha đầu như nàng, họ tôn trọng đại nam nhân có bản lĩnh như Nhị đương gia hơn.
Vì vậy, tranh cãi với họ bây giờ hoàn toàn vô nghĩa. Những người này sẽ không giống mấy người Tam đương gia hôm qua, sau khi nghe nàng nói vài câu thì lập tức thay đổi ý kiến.
Tuy nhiên, may mà những người này đều là những huynh đệ bình thường trong sơn trại, thực lực bình thường, không có uy tín và năng lực như mấy vị trưởng lão cốt cán hôm qua.
“Nhị đương gia đã về rồi thì hãy mang những con thú săn này xuống đi, sai người làm sạch rồi cất vào kho, khi nào cần mới lấy ra.” Diêm Như Ngọc lập tức phân chia công việc, không thèm để ý đến những tiếng xì xào bất mãn kia.
Khuôn mặt của Vạn Thiết Dũng co giật.
Tiểu nha đầu này xem ông ta là gì thế hả? Một tiểu đệ chạy việc vặt à?
Chuyện nhỏ như vậy cũng phải để đích thân ông ta làm sao? Ở đây có nhiều người như vậy mà! Nhất định là nha đầu này cố tình làm vậy!
“À, đúng rồi, ban đầu định giảm cho ông hai mươi lần chép kinh nhưng hình như nữ nhi của ông không bằng lòng lắm, hôm nay lại định ra tay đánh ta trước mặt mọi người. Ta nhát gan như thế nên đã bị nàng ta dọa sợ. Vì vậy đành phải để Nhị đương gia ông đây chép kinh thêm vài lần để giúp ta xoa dịu nỗi sợ này.” Diêm Như Ngọc đang đưa tay lật xem loại thực vật trong một cái sọt, đột nhiên nói.