Diêm Như Ngọc không biết xấu hổ, sống lưng thẳng tắp.
Nàng không sợ Nhị đương gia tức giận. Nàng dám đắc tội người khác thì đã liệu trước rằng chỉ cần nàng không đồng ý thì chức Đại đương gia này không đổi người được!
Đa số người trong sơn trại đều nghĩa khí ngút trời, vả lại người xưa bảo thủ, rất trọng ân tình, còn có vị Tú tài tiên sinh Tam đương gia này trấn thủ, chỉ cần biểu hiện của nàng không giống kẻ ngu thì nàng vẫn có thể tiếp tục làm Đại đương gia.
Nhị đương gia còn muốn nói gì đó nhưng Diêm Như Ngọc đã phất tay ra lệnh dọn đồ ăn lên.
Còn Vạn Châu Nhi thì hoàn toàn chết lặng.
Nói nửa ngày trời, Diêm Như Ngọc vẫn là Đại đương gia sao?
Không chỉ như thế, nàng ta còn bị treo lên một đêm? Tuy chỉ là một đêm nhưng phải biết rằng bây giờ đang là giữa hè, mặc dù trong núi mát mẻ nhưng có rất nhiều muỗi, nàng ta lại bị treo lên không động đậy được, vậy chẳng phải sẽ bị muỗi hút cạn máu sao!
“Cha!” Vạn Châu Nhi thấy mình sắp bị kéo đi thì vội vàng hét lên.
Nhưng Nhị đương gia còn đang nghĩ về “Kinh Kim Cang”, trong lòng bức bối đến mức không nói nên lời!
Hơn nữa, ông ta cho rằng chỉ bị treo lên một đêm mà thôi, rất dễ dàng nên cũng lười để ý.
“Thật nham hiểm! Nha đầu này biết ta ghét nhất bọn văn nhân nên mới bắt ta chép kinh! Còn to gan nói lão tử chép xong phải cảm ơn nàng ta!” Nhị đương gia không quan tâm đến Vạn Châu Nhi bị kéo đi, ông ta giận dữ nói.
“Ai bảo Nhị ca nhất quyết muốn chống lại Đại đương gia chứ? Hơn nữa, đệ đã nói từ lâu rồi, nhận biết được vài mặt chữ cũng có ích, nhưng huynh luôn không nghe. Đệ thấy hiện giờ đúng lúc lắm, Đại đương gia anh minh.” Thích Tự Thu liếc nhìn Diêm Như Ngọc, cười một tiếng.
“Anh minh cái rắm! Đến cả cha nàng ta còn chưa dám không nể mặt ta như thế!” Nhị đương gia tức giận nói.
“Trò giỏi hơn thầy, Đại đương gia như vậy là quyết đoán hơn lão đương gia..." Thích Tự Thu nhấp một ngụm rượu, cay đến mức mặt mũi biến sắc, bèn đẩy rượu qua một bên không uống nữa.
“Chết tiệt... Loại người đầy chữ trong bụng như các ngươi, không có ai tốt đẹp cả! Ai nấy đều nói trở mặt là trở mặt! Sớm muộn gì lão tử cũng ném hai người các ngươi vào núi cho sói ăn!” ( truyện trên app t.y.t )
“Ở chỗ đệ còn có vài quyển kinh sách khác, hay là đưa hết đến cho Nhị ca nhỉ?” Thích Tự Thu nheo mắt.
“Cút!”
“..."
Hai người huynh một câu đệ một câu, Diêm Như Ngọc lại như thể không nghe thấy, cùng mọi người bắt đầu dùng cơm.
Bữa cơm tối nay khá đơn giản, một cái nồi lớn, ít thức ăn mặn cho người già, nữ nhân và trẻ con, có thể lựa chọn cơm hoặc bánh mì dẹt nhưng số lượng có hạn, chỉ có thể đảm bảo mọi người không bị chết đói mà thôi. Tuy nhiên, nghe nói khẩu phần của lực lượng lao động chính trong sơn trại khá hơn, mỗi tháng còn được uống rượu hai, ba lần.
Theo lời Lương bá, tình hình hiện giờ kém xa so với lúc lão đương gia còn tại thế, đãi ngộ trước đây của người già, nữ nhân và trẻ con cũng hơi kém nhưng số lượng món chính sẽ không bị hạn chế.
“Có lẽ trong núi có không ít rau dại, dược liệu và cả nấm, tại sao không sắp xếp người đi hái?” Sau bữa cơm, Diêm Như Ngọc hỏi Lương bá.
“Đại đương gia, vào mùng một và mười lăm hàng tháng, sơn trại đều tổ chức cho nữ nhân và trẻ con vào khu rừng gần đây để hái rau dại, nhưng nấm và dược liệu thì không dám hái bừa. Trong rừng có rất nhiều nấm độc. Còn về dược liệu, mặc dù có không ít loại có thể dùng nhưng mọi người đều không nhận biết được. Huống hồ, trong sơn trại của chúng ta chỉ có một đại phu gà mờ, chỉ biết chữa trị vết thương ngoài da và những bệnh lặt vặt như cảm lạnh, không dùng đến những thứ đó.” Lương bá giải thích.
Hiện giờ, Lương bá đã xác nhận Diêm Như Ngọc thật sự bị "ngã hỏng đầu”, ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ đau lòng.
“Ngoài ra... Nhị đương gia nói rằng chúng ta là thổ phỉ, nếu thường xuyên lên núi hái rau rừng, lỡ như bị người của sơn trại khác phát hiện thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo và xem thường..."