*Tiểu trừng đại giới: chỉ việc áp dụng một hình phạt nhỏ, nhẹ nhàng lên một người hoặc một nhóm nhỏ với mục đích cảnh tỉnh và răn đe cho những người khác, giúp họ ý thức được hậu quả của hành vi sai trái và tránh vi phạm tương tự.
Thích Tự Thu giống như nhìn thấy kỳ trân dị bảo, trong mắt chợt hiện lên mấy phần ngạc nhiên.
“Nhị ca, đệ thấy Đại đương gia nói không sai.” Thích Tự Thu đột nhiên lên tiếng.
“A? Đệ có ý gì? Đệ tin lời nói dối của nàng ta sao?” Nhị đương gia như muốn nhảy dựng lên.
“Nói dối? Đệ không nghĩ vậy.” Thích Tự Thu cười, ông ấy vô cùng vui vẻ, tiếp tục nói: "Thu hoạch của Đại đương gia từ chuyến đi này rất đáng kinh ngạc! Xem ra ngọn núi này quả thực có thể rèn luyện tâm trí của một người. Giờ đây, Đại đương gia gan dạ, sáng suốt hơn người, miệng lưỡi hùng hồn, quan trọng hơn là tràn đầy tự tin, so sánh với trước đây như hai người khác nhau, xem ra đã thật sự trưởng thành rồi. Nếu bây giờ Đại đương gia đã trưởng thành thì để nàng ấy tiếp tục đảm nhiệm vị trí Đại đương gia cũng là lẽ đương nhiên.”
Nhị đương gia nghe thế thì khuôn mặt co giật dữ dội.
Đã trưởng thành sao? Nói nàng ta tâm địa gian trá thì còn nghe được!
“Vừa nãy đã nói rõ rồi, nha đầu này không có tư cách..." Nhị đương gia bực bội trong lòng.
“Nữ nhi mười tám tuổi sẽ thay đổi. Trước kia Đại đương gia không đáng tin, nhưng chẳng phải dáng vẻ của nàng ấy bây giờ rất giống lão đương gia sao? Nếu hiện tại Đại đương gia mới qua tuổi mười lăm mà đã có vài phần khí phách của lão đương gia năm ấy, chắc hẳn vài năm sau nàng ấy sẽ còn tốt hơn nữa!” Hình như tâm trạng của Thích Tự Thu không tệ, ông ấy quay đầu nhìn mấy người có tiếng nói khác và hỏi: "Mọi người thấy sao?”
Đây đều là những tiểu đệ đáng tin cậy của lão đương gia, ban đầu đồng ý đổi người chẳng qua là vì lá gan của Diêm Như Ngọc quá nhỏ, nàng còn không dám thở mạnh trước mặt của Nhị đương gia chứ đừng nói đến việc dẫn người đi cướp.
Dáng vẻ nhu nhược ấy thật sự rất khó thu phục người khác.(App T-Y-T)
Nhưng bây giờ thì khác, nàng có thể chống lại Nhị đương gia, khiến ông ta không nói nên lời, quả thực đã thay đổi rất lớn.
“Bọn ta cảm thấy vẫn nên tuân theo ý nguyện của lão đương gia trước lúc lâm chung thì tốt hơn.” Những người khác thương lượng một hồi rồi nói.
Thích Tự Thu nghe vậy thì bật cười.
Lưng của Nhị đương gia lập tức còng xuống một chút: "Nếu hôm nay không đổi Đại đương gia thì sớm muộn gì sơn trại của chúng ta cũng sẽ bị phá hủy dưới tay của nàng ta!”
Nhưng lúc nãy ở Tụ Nghĩa Đường, lão Tam và mấy huynh đệ khác đều rất khó xử, nếu không thì cũng sẽ không bị tiểu nha đầu này dụ dỗ. Hơn nữa, bọn họ đều đã lên tiếng thì chuyện này không thể thay đổi được nữa.
“Nói thật thì nửa năm nay, Đại đương gia cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn. Nhị ca, huynh với đệ cùng phụ tá nàng ấy, tháng ngày sau này sẽ tốt thôi.” Thích Tự Thu vỗ vỗ bả vai Nhị đương gia.
“Hừ!” Nhị đương gia quay mặt đi.
“Mọi người quyết định xong rồi chứ?” Diêm Như Ngọc nhướng mày: "Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ta nói lúc nãy, treo Vạn Châu Nhi lên!”
“Đại đương gia!” Nhị đương gia lại lần nữa trừng mắt tức giận.
“Đã làm sai thì phải bị phạt, đây là quy định của sơn trại! Còn ông, Nhị đương gia, dạy con không nghiêm, đương nhiên cũng phải bị phạt!” Diêm Như Ngọc nói tiếp.
“Ngươi oai phong quá nhỉ! Ngay cả ta cũng muốn phạt? Được thôi! Treo lên đi, lão tử chưa sợ ai bao giờ!” Mặt mũi của Nhị đương gia xám ngoét.
Diêm Như Ngọc bỗng cười lớn: "Nhị đương gia, ông và cha của ta thân thiết như huynh đệ, hôm nay chỉ vì bị nữ nhi liên luỵ nên mới phải chịu phạt mà thôi, sao ta có thể treo ông ngoài cổng sơn trại được chứ? Một sai lầm nhỏ, vậy thì... tiểu trừng đại giới là được rồi. Chỗ Nhị đương gia có kinh sách không?”
“Có. Kinh Kim Cang được không?” Thích Tự Thu giật mình nhưng chốc lát sau đã hiểu Diêm Như Ngọc muốn làm gì.
“Kinh Kim Cang? Không phải quá tốt rồi sao! Nhị đương gia, cơn giận của ông quá lớn, nhất định phải tĩnh tâm lại. Vì vậy, ta chịu thiệt một chút, chỉ phạt ông chép Kinh Kim Cang một trăm lần thôi! Cứ quyết định như vậy đi!” Diêm Như Ngọc cười toe toét.
“...” Đầu của Nhị đương gia “ong ong”.
Cái quái gì thế?
Chép kinh?
Ông ta là thổ phỉ! Không phải là hòa thượng!
“Ta không biết chữ!”
“Đơn giản thôi, cứ nhìn rồi bắt chước theo là được, tiện thể học cách nhận mặt chữ luôn. Dù gì ông cũng là Nhị đương gia, ngay cả chữ cũng không biết, nói ra ngoài há chẳng phải rất mất mặt sao? Bây giờ một công đôi việc, ông không cần cảm ơn ta đâu.”
*Tiểu trừng đại giới: chỉ việc áp dụng một hình phạt nhỏ, nhẹ nhàng lên một người hoặc một nhóm nhỏ với mục đích cảnh tỉnh và răn đe cho những người khác, giúp họ ý thức được hậu quả của hành vi sai trái và tránh vi phạm tương tự.
Thích Tự Thu giống như nhìn thấy kỳ trân dị bảo, trong mắt chợt hiện lên mấy phần ngạc nhiên.
“Nhị ca, đệ thấy Đại đương gia nói không sai.” Thích Tự Thu đột nhiên lên tiếng.
“A? Đệ có ý gì? Đệ tin lời nói dối của nàng ta sao?” Nhị đương gia như muốn nhảy dựng lên.
“Nói dối? Đệ không nghĩ vậy.” Thích Tự Thu cười, ông ấy vô cùng vui vẻ, tiếp tục nói: "Thu hoạch của Đại đương gia từ chuyến đi này rất đáng kinh ngạc! Xem ra ngọn núi này quả thực có thể rèn luyện tâm trí của một người. Giờ đây, Đại đương gia gan dạ, sáng suốt hơn người, miệng lưỡi hùng hồn, quan trọng hơn là tràn đầy tự tin, so sánh với trước đây như hai người khác nhau, xem ra đã thật sự trưởng thành rồi. Nếu bây giờ Đại đương gia đã trưởng thành thì để nàng ấy tiếp tục đảm nhiệm vị trí Đại đương gia cũng là lẽ đương nhiên.”
Nhị đương gia nghe thế thì khuôn mặt co giật dữ dội.
Đã trưởng thành sao? Nói nàng ta tâm địa gian trá thì còn nghe được!
“Vừa nãy đã nói rõ rồi, nha đầu này không có tư cách..." Nhị đương gia bực bội trong lòng.
“Nữ nhi mười tám tuổi sẽ thay đổi. Trước kia Đại đương gia không đáng tin, nhưng chẳng phải dáng vẻ của nàng ấy bây giờ rất giống lão đương gia sao? Nếu hiện tại Đại đương gia mới qua tuổi mười lăm mà đã có vài phần khí phách của lão đương gia năm ấy, chắc hẳn vài năm sau nàng ấy sẽ còn tốt hơn nữa!” Hình như tâm trạng của Thích Tự Thu không tệ, ông ấy quay đầu nhìn mấy người có tiếng nói khác và hỏi: "Mọi người thấy sao?”
Đây đều là những tiểu đệ đáng tin cậy của lão đương gia, ban đầu đồng ý đổi người chẳng qua là vì lá gan của Diêm Như Ngọc quá nhỏ, nàng còn không dám thở mạnh trước mặt của Nhị đương gia chứ đừng nói đến việc dẫn người đi cướp.
Dáng vẻ nhu nhược ấy thật sự rất khó thu phục người khác.(App T-Y-T)
Nhưng bây giờ thì khác, nàng có thể chống lại Nhị đương gia, khiến ông ta không nói nên lời, quả thực đã thay đổi rất lớn.
“Bọn ta cảm thấy vẫn nên tuân theo ý nguyện của lão đương gia trước lúc lâm chung thì tốt hơn.” Những người khác thương lượng một hồi rồi nói.
Thích Tự Thu nghe vậy thì bật cười.
Lưng của Nhị đương gia lập tức còng xuống một chút: "Nếu hôm nay không đổi Đại đương gia thì sớm muộn gì sơn trại của chúng ta cũng sẽ bị phá hủy dưới tay của nàng ta!”
Nhưng lúc nãy ở Tụ Nghĩa Đường, lão Tam và mấy huynh đệ khác đều rất khó xử, nếu không thì cũng sẽ không bị tiểu nha đầu này dụ dỗ. Hơn nữa, bọn họ đều đã lên tiếng thì chuyện này không thể thay đổi được nữa.
“Nói thật thì nửa năm nay, Đại đương gia cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn. Nhị ca, huynh với đệ cùng phụ tá nàng ấy, tháng ngày sau này sẽ tốt thôi.” Thích Tự Thu vỗ vỗ bả vai Nhị đương gia.
“Hừ!” Nhị đương gia quay mặt đi.
“Mọi người quyết định xong rồi chứ?” Diêm Như Ngọc nhướng mày: "Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ta nói lúc nãy, treo Vạn Châu Nhi lên!”
“Đại đương gia!” Nhị đương gia lại lần nữa trừng mắt tức giận.
“Đã làm sai thì phải bị phạt, đây là quy định của sơn trại! Còn ông, Nhị đương gia, dạy con không nghiêm, đương nhiên cũng phải bị phạt!” Diêm Như Ngọc nói tiếp.
“Ngươi oai phong quá nhỉ! Ngay cả ta cũng muốn phạt? Được thôi! Treo lên đi, lão tử chưa sợ ai bao giờ!” Mặt mũi của Nhị đương gia xám ngoét. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diêm Như Ngọc bỗng cười lớn: "Nhị đương gia, ông và cha của ta thân thiết như huynh đệ, hôm nay chỉ vì bị nữ nhi liên luỵ nên mới phải chịu phạt mà thôi, sao ta có thể treo ông ngoài cổng sơn trại được chứ? Một sai lầm nhỏ, vậy thì... tiểu trừng đại giới là được rồi. Chỗ Nhị đương gia có kinh sách không?”
“Có. Kinh Kim Cang được không?” Thích Tự Thu giật mình nhưng chốc lát sau đã hiểu Diêm Như Ngọc muốn làm gì.
“Kinh Kim Cang? Không phải quá tốt rồi sao! Nhị đương gia, cơn giận của ông quá lớn, nhất định phải tĩnh tâm lại. Vì vậy, ta chịu thiệt một chút, chỉ phạt ông chép Kinh Kim Cang một trăm lần thôi! Cứ quyết định như vậy đi!” Diêm Như Ngọc cười toe toét.
“...” Đầu của Nhị đương gia “ong ong”.
Cái quái gì thế?
Chép kinh?
Ông ta là thổ phỉ! Không phải là hòa thượng!
“Ta không biết chữ!”
“Đơn giản thôi, cứ nhìn rồi bắt chước theo là được, tiện thể học cách nhận mặt chữ luôn. Dù gì ông cũng là Nhị đương gia, ngay cả chữ cũng không biết, nói ra ngoài há chẳng phải rất mất mặt sao? Bây giờ một công đôi việc, ông không cần cảm ơn ta đâu.”