“Ai nói ta bỏ chạy chứ?” Diêm Như Ngọc cười lạnh, trở nên vô sỉ.

“Nếu ngươi không bỏ chạy thì bộ đồ ngươi đang mặc là sao? Không ở lại sơn trại mà chạy ra ngoài để làm gì? Cả cái sơn trại này đều biết suy tính của ngươi rồi, còn muốn lừa ai hả?” Nhị đương gia oang oang nói thẳng.

“Đúng là ta đã ra ngoài, nhưng ta có nói là ta muốn bỏ chạy sao? Dù thế nào thì ta cũng là Đại đương gia, ta phải có trách nhiệm với những người ở đây. Cũng chính vì thế, hôm nay ta mới đặc biệt đi lên núi, tìm hiểu một chút về tình hình xung quanh trại Diêm Ma của chúng ta, tiện thể xem xem có thể gặp được một, hai con hổ để rèn luyện sự gan dạ hay không. Sao? Ta làm vậy là sai sao?” Diêm Như Ngọc nghiêm túc giải thích, trông có vẻ hoàn toàn vô tội.

Nhị đương gia đen mặt, nét mặt dữ tợn run run.

Nói hươu nói vượn, đây đúng là trợn mắt nói láo mà!

“Hai vị đương gia, ta thật lòng muốn tiến bộ hơn một chút, không ngại nguy hiểm mà lên núi rèn luyện bản thân, sao vẫn bị mọi người hiểu lầm vậy? Ồ, ta biết rồi, nhất định là có tiểu nhân nói xấu sau lưng ta.” Diêm Như Ngọc liếc mắt ám chỉ Nhị đương gia và nữ nhi của ông ta, sau đó vô cùng đau lòng nói: "Này, Nhị đương gia, cha ta tin tưởng ông như vậy, hôm nay ông chẳng những không biết cùng ta nghĩ cách chấn hưng sơn trại, ngược lại còn muốn gây xung đột nội bộ... Thật sự khiến ta đau lòng mà... Cha ơi, sao người lại ra đi sớm như vậy chứ..."

Diêm Như Ngọc đột nhiên khóc nấc thành tiếng. ( truyện trên app T Y T )

Mặc dù tỏ ra hết sức chân thành nhưng nàng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt nào, hơn nữa, dáng vẻ đó thật sự hơi ngứa đòn nên đã lập tức chọc giận Nhị đương gia.(App T-Y-T)

Xung đột nội bộ? Ông ta đang gây ra xung đột nội bộ sao? Rõ ràng là Đại đương gia nàng không đáng tin mà!

“Đại đương gia ra ngoài một chuyến, khi quay về thì tính tình đã thay đổi rồi.” Thích Tự Thu quan sát nàng kỹ càng.

Đâu chỉ là thay đổi, tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác nhau.

“Tam đương gia, lúc nãy Đại đương gia không cẩn thận té từ trên dốc xuống nên không còn nhận ra ai nữa..." Lương bá vội vàng giải thích.

Thích Tự Thu nhíu mày, không còn nhận ra ai có thể tạo ra sự thay đổi lớn đến vậy sao?

Nhưng xung quanh trại Diêm Ma không có nữ nhân nào khác dám cả gan giả mạo Đại đương gia, huống chi ông ấy đã nhìn Diêm Như Ngọc lớn lên từ nhỏ, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Do đó, dáng vẻ này của nàng càng giống như đã phải chịu sự kích thích nào đó nên mới thành ra như vậy hơn... 

Nếu là thế, chuyện đổi Đại đương gia... 

Vào lúc Thích Tự Thu đang do dự, Nhị đương gia lại đột nhiên hừ lạnh, dáng vẻ như muốn ra tay đánh người, ông ta nói: "Trại Diêm Ma của chúng ta có bản đồ riêng, còn cần ngươi phải đích thân đi quan sát tình hình xung quanh sao? Ngươi còn nói muốn tình cờ gặp được hổ. Vậy hổ đâu? Ta thấy người đang nói vớ vẩn để viện cớ cho bản thân thì có!”

“Xem bản đồ có thể sánh bằng việc tự mình quan sát thực địa à? Hơn nữa, nếu đã là tình cờ gặp được hổ thì chuyện không gặp được cũng là bình thường mà. Chẳng lẽ ta và con hổ đó tâm linh tương thông? Ta nói này Nhị đương gia, ông thật sự đã lớn tuổi rồi. Chẳng qua ta chỉ ra ngoài một chuyến thôi, thế mà ông lại chuyện bé xé ra to như vậy. Ta là Đại đương gia chứ không phải là tù nhân bị giam giữ trong sơn trại, cũng không phải là người có thể mặc cho ông thẩm vấn.” Diêm Như Ngọc đảo mắt, tỏ vẻ khó chịu.

“Ngươi, ngươi... Ngươi còn muốn ra oai với ta?” Nhị đương gia tức sôi máu, râu cũng dựng ngược hết lên.

Nhị đương gia trợn trừng mắt, thấy Diêm Như Ngọc không đếm xỉa tới ông ta thì chỉ đành nói với Thích Tự Thu: "Lão Tam! Đệ nhìn con nha đầu này đi, chuyện đã làm cũng không dám thừa nhận! Người như vậy sao có thể gánh vác trọng trách lớn lao được?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play