Chỉ có thể hận năm đó, thời điểm rời kinh nhất thời xúc động mà tức giận dẫn tới bản thân bị quan sai đánh gãy chân, sau đó còn bệnh nặng một thồ gian không chữa trị kịp thời nên cái chân hắn không cách nào trở lại bình thường. Gánh nặng gia đình trên vai hắn ngày càng nặng thêm còn liên lụy tới đệ đệ.
Không dễ dàng gì đệ ấy mới rời khỏi Vương gia hiện tại laii vào nhà khác, có khác gì rời hố lửa này nhảy cào hố khác đâu. Gả cho nam nhân như thế, bản thân làm đại ca sao không tự trách được.
Sau khi bình tâm trở lại hắn cũng biết rõ không thể trách phu lang hắn hoàn toàn.
Hắn tàn tật nếu đám người đó không thấy xem như thôi, nhưng không nghĩ tới lại tính đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi thành một đầu người mà xét vào danh sách trưng binh.
Quan phủ báo chiến sự phía Bắc đang nguy cấp không thể không trưng binh gấp, chỉ cần trong nhà có hai tráng đinh thì nhất định phải có một người bị phục lao dịch.
Con trai hắn chỉ mới có mười tuổi làm sao có khả năng đi cho nên chỉ còn lại hắn phải đi.
Với cái thân tàn như thế này, một khi đi chỉ còn đường chết không thể trở về.
Đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại đứa nhỏ cùng phu lang ca nhi làm sao có thể chèo chống qua ngày? Làm sao kiếm kế sinh nhai? Đúng lúc này Hạ đại lang lại đem bạc tới cứu mạng, phu lang hắn làm sao có thể bỏ qua được đây.
“Ca, mấy lời như thế sau này huynh không được phép nói lại!”
Lý Văn Bân nghiêm túc nhìn y mà nói “Ca, trong lòng đệ từ trước tới nay huynh chính là anh hùng, từ nhỏ tới lớn đều là ca bảo vệ đệ chu toàn, bây giờ đổi ngược lại để bảo vệ huynh một lần đã là gì? Huống hồ người kia chấp nhận bỏ ra nhiều tiền làm sính lễ như vậy, chưa chắc khi đệ qua đó sẽ khó khăn.”
Quy củ dùng tiền để miễn lao dịch qua mỗi năm đều trở nên nghiêm khắc. Những sai nha đến trưng binh kia phía trên còn có từng ăn chặn lại cho nên định giá ra cũng là trên trời. Một nguồ một năm là hai lượng bạc, năm năm chính là mười lượng.
Mười lượng bạc, đủ để một nhà dân chúng năm miệng ăn sống một đời không lo đói chết. Phần lớn dân chúng đều nghèo đến mức một văn tiền còn khó đừng nói chi lấy ra mười lượng bạc để nộp lên.
Nhìn thấy nụ cười ôn hoà của đệ đệ càng khiến cho trong lòng Lý Văn Võ nặng nề đến khó chịu.
Hắn cắn răng nói “Tiểu đệ, đệ yên tâm, ca nhất định sẽ không giương mắt nhìn đệ chịu khổ. Nếu như, hắn đối xử với đệ không tốt, …..”
Cùng lắm thì bồi cái mạng này cũng sẽ giết chết cái tên đó.
Lý Văn Bân không chút phát giện ra trong lòng ca hắn đã ôm suy nghĩ cực đoan như vậy, lại dặn dò thêm hai câu rồi mới về phòng.
Quay đầu lại nhìn thấy đứa nhỏ đã nằm trên giường đất ngủ đến ngọt ngào, Lý Văn Bân sờ lên gương mặt nhỏ, rốt cục dưới đêm vắng không bóng người chịu không nổi mà khóc không thành tiếng.
…………
Mà lúc này một bên khác, Hạ Lâm Hiên nằm trên giường đến ngẩn người. Mặc dù rất mệt, nhưng trong lòng tâm sự nặng nề không cách nào ngủ được.
Nửa tháng trước, khi lần nữa mở mắt ra đã thấy bản thân đi tới nơi này.
Khi còn sống, bản thân hắn vốn là kẻ không tin có ma quỷ thần phật gì, nhưng sau khi chết bản thân trở thành một cô hồn đứng trước tang lễ của mình tròn bảy ngày, lúc này đây bản thân mới tin tưởng trên thế giới này có nhiều thứ tồn tại ngoài khoa học.
Một đời trước mặc dù hắn cô độc một thân một mình, nhưng ít ra trước di ảnh của hắn còn có đám bạn bè thật tình mà khóc, để cho đoạn đường cuối cùng của hắn cảm giác không còn cô độc.
Dù sao hắn cũng không có chấp niệm hay miễn cưỡng gì cả.
Làm sao còn không nghĩ tới, hồn phách cũng tiêu tán vậy mà có thể trên thân thể này tỉnh lại. Trong đầu cũng còn giữ lại ký ức nguyên chủ.
Thân thế nguyên chủ này nếu so với hắn thì còn thê thảm hơn.
Ba tuổi cha chết, đến năm tuổi phụ thân cũng đi theo, chỉ có một thúc thúc cũng đã gả ra ngoài.
Hắn từ nhỏ trộm qua cơm thừa canh cặn của Tây gia thôn mà lớn lên, về sau lá gan lớn hơn chút đã trộm chó bắt gà nhà người ta.
Trong nhà gà vịt chó mèo mặc dù là động vật nhưng người dân đều coi là bảo vật, mỗi lần bị bắt đều bị người ta vừa đánh vừa mắng, thoá mạ đều là chuyện bình thường mỗi ngày.