Hắn khuyên đại ca cùng ca phu trở về phòng với mấy đứa nhỏ, bản thân thì xắn tay áo bắt đầu thu dọn phòng bếp.


Cơm trưa không thể ăn được nữa cần phải nhanh chóng nấu lại, người lớn nhịn một bữa thì không sao nhưng hai đứa nhỏ thì không thể qua loa được.


Hắn đang múc nước thì ca phu đã đi tới muốn làm cho hắn “Ca phu, để đệ, dù sao qua nhà bên kia cũng phải tự làm, ca phu cứ thương đệ không để đệ phải làm mấy việc thế này, sau này bị người ta chẻ cười không biết gì cũng không tốt nè.”


Khoé mắt Lý Văn Bân có chút hồng hồng nhưng trên gương mặt vẫn ôn hoà.


Trương Hà muốn nói gì đó nhưng không có cách nào mở miệng chỉ đành ngượng ngùng quay lại phòng bếp thu dọn đồ đạc rơi vãi trên đất.


Cuối cùng cơm cũng nấu xong, lúc Lý Văn Bân bưng ra ngoài mới nghe thấy đại tẩu có chút nghẹn ngào nói "Mai Chi, đệ có trách cứ trách ta...."


Nghe thế nụ cười trên mặt Lý Văn Bân trở nên suy sụp, không dám quay đầu chỉ sợ bị ca phu nhìn thấy.


Đêm trước khi xuất giá, hai huynh đệ ở trong phòng nói chuyện một đêm.


Ngày mai hắn lần nữa phải xuất giá gả cho người khác làm phu lang.


Đã trải qua một cuộc hôn nhân đau khổ, Lý Văn Bân hiểu rõ tình cảnh của bản thân khi tiến vào nhà người khác là như thế nào, lại nghĩ đến trong nhà đang khó khăn cũng đành chấp nhận.


Dù sao bản thân cũng đã làm tốt chuẩn bị đối mặt, nhiều năm ở Vương gia hắn cũng nhịn nhục mà sống qua ngày, có thai bụng lớn giữa mùa đông tắm nước lạnh, chép sách nuôi gia đình đều không đem hắn quậy ngã.


Chỉ có một chuyện khiến hắn không thể yên lòng là đứa nhỏ vừa mới ba tuổi của hắn.


Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, nghĩ tới thời gian ở Vương gia đi theo bản thân trải qua những ngày cực khổ, hắn thật sự không muốn để đứa bé theo bản thân cùng mình qua đó tiếp tục chịu khổ thêm nữa.


Dù sao cũng không phải cốt nhục của nam nhân kia, tính tình hắn còn không tốt, nếu không phải do hai mươi bốn tuổi còn chưa cưới phu lang, làm gì có nam nhân nào sẽ nguyện ý cưới một người đã từng gả còn từng sinh con như vậy.


Huống chi, Nặc nhi còn bị tàn tật.


Dù sao ở lại đây với đại ca cùng ca phu sẽ không bị đói tới mức đông lạnh, càng không bị bắt nạt chịu đòn, sống kham khổ qua ngày mà không lớn lên được.


Hắn cẩn thận tỉ mỉ bàn giao chuyện của đứa nhỏ nhà mình cho đại ca, mặc dù trong lòng đau như dao cắt nhưng không dám thể hiện ra.


Cuối cùng Lý Văn Bân nói "Ca, huynh đừng tiếp tục làm khó ca phu nữa, đệ không oán trách huynh ấy, huynh ấy sống cũng không dễ dàng gì."


Lý Văn Võ nghiêng đầu che đi khoé mắt đỏ ửng, nước mắt cũng trào ra. Nước mắt nam nhi không dễ chảy chỉ là chưa đến mức thương tâm mà thôi.


Lúc phụ thân và a cha qua đời đã cầm lấy tay hắn mà dặn dò phải chăm sóc Miễn Chi thật tốt rồi mới nhắm mắt xuôi tay.


Nhưng không ngờ tới, ba năm trước phu quân đệ đệ chết bệnh, đệ đệ ở nhà chồng phải chịu lạnh nhạt đủ nơi, tiểu chất nhi thì bị câm cho nên càng bị bỏ mặt tìm mọi cách mà bắt nạt giày vò.


Nếu như không phải ngày đó hắn trùng hợp thấy vết thương trên thân thể đệ đệ chỉ sợ đến hiện tại hắn cũng không biết đệ hắn chịu khổ thế nào ở nhà chồng.


Hắn biết rõ tiểu đệ của hắn không muốn để cho hắn lo lắng càng không muốn gia tăng gánh nặng cho hắn.
 

Lời tâm sự: rồi là song khiết chưa vậy bác tác ơi huhu.

À thì mình có thay đổi xưng hô từ đại tẩu sang ca phu, các bạn thấy cái nào hợp hơn nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play