Lý Văn Võ nghẹn một hơi mà quát lên, nghe thấy lời phu lang mình nói khiến sắc mặt hắn càng khó chịu, gân xanh trên trán như muốn nảy lên.
“Đừng có nói nhảm, ngươi lập tức đem hôn sự này lui cho ta! Cho dù có chết lão đại là ta đây cũng không để cho Miễn Chi gả vào nhà của loại người kia được.”
“Lui hôn? Đương gia, huynh nói dễ dàng vậy sao?”
Trong lòng Trương Hà lúc này vừa sợ hãi vừa thống khổ mà bất chấp hét ầm lên.
“Tiền ta đã đưa cho lý chính rồi, lúc này chắc hẳn đã mang lên trấn giao cho quan gia rồi. Muốn lui hôn, lấy tiền đâu ra mà trả lại cho nhà người ta a?”
Thấy hắn định mở miệng, Trương Hà lau nước mắt cười nhạt nói “Huynh muốn bị trưng binh đi lính, vậy được, ta không cản huynh nữa.”
“Huynh có thể thay đổi quyết định, nhưng chưa chắc đám quan binh tham lam kia đã nhả ra bạc đã thu vào tay. Ha, vậy huynh có thể mang ta đem đi bán đi, mang cả con trai đem đi bán mà gom tiền trả cho người ta để hủy hôn sự này.”
“Ngươi! Ngươi …. Khụ khụ, khụ khụ!”
Lý Văn Võ nghe thế muốn mắng nhưng vừa mở miệng chỉ có thể thở dốc vì tức giận mà ho không dứt.
Lý Văn Bân vừa về tới nhà liền thấy hai đứa nhỏ đứng nép bên ngoài cửa, đứa lớn cũng chỉ mới mười tuổi ôm lấy đứa nhỏ vừa ba tuổi mà run rẩy, trên gương mặt lúc này đây đã đầy nước mắt.
Thấy thế hắn liền giật mình bước nhanh tới, định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì nghe thấy tiếng cãi vã bên trong phòng của đại ca cùng ca phu.
Hắn biết, hai người cãi nhau vì chuyện của hắn, vừa bước tới lập tức mang hai đứa nhỏ về phòng dặn dò nghỉ ngơi, bản thân thì quay lại phòng bếp.
Mở cửa bước vào nhìn thấy đồ đạc ngổn ngang, cơm nước cũng vung vãi đầy mặt đất. Đại ca đại tẩu thì một người vịn cạnh bếp ho đến tê tâm liệt phổi, một người thì ngồi liệt trên đất khóc đến khàn cả giọng.
Nhìn thấy vậy hốc mắt hắn lập tức nóng lên, bước tới đỡ ca phu hắn đứng dậy.
“Tiểu đệ…..”
Trương Hà nghẹn ngào lên tiếng rồi lại khóc không thành tiếng.
Nhìn thấy ca phu trước giờ mạnh mẽ lúc này đây lại vừa bất lực vừa áy náy mà nhìn hắn. Khiến trong lòng Lý Văn Bân càng thêm khó chịu.
Đại ca, huynh đừng tức giận với huynh ấy, gả cho Hạ đại lang là quyết định của đệ, đệ đồng ý." Lý Văn Bân nhìn thấy ánh mắt đại ca mình vừa tức giận, bất lực và đau đớn chỉ biết lau nước mắt cười nói “Dù sao đệ sớm hay muộn gì cũng phải tái giá, hắn cũng không có gì không tốt cả.”
Không có gì không tốt?
Còn nhỏ tuổi thì đã biết trộm gà bắt chó, mười hai tuổi thì phạm tội giết trâu mà bị tống vào đại lao, đến hiện tại đã hai mươi lăm tuổi còn chưa thú được phu lang.
Dạng người này còn được xem là tốt sao?
Lý Văn Võ nước mắt đầy mặt nói “Tiểu đệ, đại ca không thể để cho đệ nhảy vào hố lửa như thế được a …..”
“Đại ca, đừng nói nữa!”
Trải qua chuyện trước đây khiến cho Lý Văn Bân trở nên kiên nghị, mấy năm nay phụ thân vì hắn mà mạnh mẽ hơn, để cho hắn dần dần trút đi sự trầm mặc mà sống vui vẻ trở lại.