Cale ngẫm nghĩ.
‘Dường như bây giờ mình luôn rơi vào mộng mị mỗi khi ngất xỉu. Mà thậm chí còn cứ phải là giấc mơ phiền phức này nữa. Phải chăng có kẻ nào đang cố ý làm vậy?’

Cậu lạnh nhạt nhìn xung quanh.
Giờ cậu đang mơ.

Đây chắc chắn là một giấc mơ. Còn cách nào khác để giải thích khi trông thấy những gì đã diễn ra từ mười lăm năm trước không?

‘Chính là khi đó ư?’

Vào đầu tháng Một, ngay sau khi cậu tròn hai mươi tuổi. Cậu có thể thấy một bức tường bê tông bị phá huỷ.

Cale, không, Kim Rok Soo đang cuộn mình lại bên trong tòa nhà đã bị phá trọn một bên tường.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua đống đổ nát, cậu loáng thoáng thấy được bầu trời.
Trời đang mưa.

“… Khốn kiếp.”

Đúng là một giấc mơ đáng ghét.

Ba ngày.

Kim Rok Soo của lúc này đã sống sót bằng cách uống nước mưa rơi xuống từ cái lỗ ở phía trên, cậu cuộn mình tại góc của tòa nhà đã bị phá hủy này trong vòng ba ngày.

“Chết tiệt.”

Những giọt mưa rơi vào mắt cậu, nhưng Kim Rok Soo thậm chí còn chẳng buồn nghĩ đến việc quay đầu sang chỗ khác.
Tuy nhiên, Cale trong giấc mơ đã buông tiếng chửi thề khi cậu quay đầu lại nhìn.

Nó tối đen. Cậu nhìn quanh tòa nhà tối tăm khá bừa bộn.
Có rất nhiều xác chết ở bên trong. Xác chết của cả con người và quái vật tràn ngập khắp tòa nhà.

Khi cậu đang làm công việc bán thời gian của mình tại một nhà hàng vào ngày nọ, một sự thay đổi đột ngột đã xảy ra với Trái Đất. Sau biến đổi ấy, Kim Rok Soo đã phải chiến đấu chống lại lũ quái vật.

‘Thực sự chính là ngày hôm đó.’

Người duy nhất còn sống sót trong tòa nhà này là Cale, không, là Kim Rok Soo.
Kim Rok Soo đã phải cố gắng sống sót trong đống đổ nát của tòa nhà này suốt ba ngày, vì không thể tìm kiếm lối ra do các phần bị sập của toà nhà đã chặn mất.

Ngày đầu tiên, cậu hy vọng rằng sẽ không có con quái vật nào tìm thấy mình.
Ngày thứ hai, cậu hy vọng ai đó sẽ đến cứu cậu.
Vào ngày thứ ba-

‘Mình chả thiết mong đợi gì nữa.’

Nó chẳng ích gì hết.
Tất cả những gì cậu có thể thấy khi cuộn mình lại là bầu trời tăm tối và những mảnh gạch vỡ đã bị phá huỷ, và điều duy nhất cậu có thể nghe là tiếng đám quái vật kêu thét và rít gào.

Nhưng ba ngày sau, tất cả những điều này đã kết thúc.
Đó là trước khi cậu thức tỉnh năng lực.

“Hử?”

Thứ duy nhất kết nối cậu với thế giới bên ngoài là một cái lỗ nhỏ bằng lòng bằng bàn tay.
Cậu thấy ai đó trên sảnh lớn.

“… Này, người dưới đó, cậu có nghe thấy tôi không?”

Cale nhíu mày.
Cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt đã chặn mất cái lỗ. Dù vậy, cậu vẫn nhớ đôi mắt này ngay cả khi ngần ấy thời gian đã trôi qua.

Là cựu trưởng nhóm của cậu, Lee Soo Hyuk.

“Cậu nghe thấy, phải không? Cậu có thể di chuyển được chứ?”

Mặc dù anh ấy sẽ trở thành trưởng nhóm trong tương lai, nhưng thời điểm này Lee Soo Hyuk chỉ là một trong những người thức tỉnh năng lực đầu tiên. Dùng giọng điệu thân mật ngay khi mới gặp rất giống với cựu trưởng nhóm của cậu.
Trong quá khứ ấy, cậu đã trả lời người cựu trưởng nhóm này, Cale nói lại câu mình đã từng nói.

“… Tôi đói.”

Lee Soo Hyuk mỉm cười và đáp lại.

“Có vẻ vẫn ổn đấy, thằng nhóc này.”

Lee Soo Hyuk ném một thanh sô-cô-la xuống lỗ. Cale nhặt nó lên và nói giống như lời cậu đã đáp trong quá khứ.

“Miễn phí không?”
“Không.”
“Tôi không có tiền.”
“Vậy sao? Tiếc thật.”

Lee Soo Hyuk di chuyển thanh kiếm của anh như một chiếc đòn bẩy và bắt đầu chuyển dời từng mảnh vỡ một. Anh đã đẩy ra một lượng lớn mảnh vỡ rồi đến gần để đưa tay ra cho Cale nắm lấy.
Cale đã có thể ra khỏi tòa nhà vì Lee Soo Hyuk kéo cậu lên một cách dễ dàng.

“Tên cậu là gì?”
“Kim Rok Soo.”
“Tôi hiểu rồi. Cậu đi được không?”
“Vâng, thưa ngài, tôi đi được.”

Lee Soo Hyuk quay lại và ra hiệu với Cale.

“Theo tôi. Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi an toàn.”

Cậu nhìn vào tấm lưng người đó.

Đây là cách Cale gặp gỡ cựu trưởng nhóm của mình vào lần đầu tiên. Trong tương lai, cậu sẽ trở thành một tân binh đầu quân tại công ty mà Lee Soo Hyuk là trưởng nhóm. Trong quãng thời gian đằng đẵng ấy, dù sẽ xảy ra rất nhiều việc, nhưng mối quan hệ giữa cậu với cựu trưởng nhóm cũng dài lâu không kém.

Cale nhìn cựu trưởng nhóm của mình, anh ấy đã đi được một lúc, rồi cậu ngẩng đầu lên.

Lách tách.

Cơn mưa mùa đông vẫn tiếp tục trút xuống.

Thật lạnh.

‘Khá là thực so với một giấc mơ.’

Cale cảm thấy có điều gì đó thật kỳ lạ, cậu nở một nụ cười cay đắng cùng với suy nghĩ ấy.

Tách. Tách. Tách.

‘Những giọt nước mưa này quá đỗi chân thật.
Làm sao một giấc mơ lại có thể thật đến vậy?’

Hơn nữa…

‘… Cảm giác ướt át này là gì?’

Cale nghe thấy một giọng nói vang tới từ nơi nào đó, cất lên cùng lúc khi Cale vẫn đang bối rối bởi cảm giác chân thực rõ ràng của những giọt mưa.
Cụ thể hơn, đó không phải là một giọng nói.

“Khịt!”

‘Khịt? Ai đó đang sụt sịt sao?’

Thế giới xung quanh Cale đã thay đổi ngay khi cậu nhận ra điều này. Cựu trưởng nhóm của cậu và thành phố bị phá hủy chậm rãi biến mất như thể tất cả chỉ là ảo ảnh.

Và cuối cùng, khi lại chỉ còn bóng tối…

“Khịt, híc! Nhân loại của chúng ta bị gì lạ lắm!”

Cậu có thể nghe được tiếng Rồng Đen đang hít mũi.
Cale nhận ra rằng đã đến lúc phải thức dậy khỏi giấc mơ của mình.

‘Hàaaaa.’

Cale nên thức dậy để dỗ dành Rồng Đen đang khóc, nhưng sau khi suy nghĩ về mọi thứ mà cậu cần lo liệu nếu mở mắt ra, cậu cảm thấy thật mệt mỏi.

Giải quyết mớ rắc rối của Đế quốc, Giáo đoàn Mặt trời, Tháp Chuông của Nhà giả kim, và thậm chí cả cán cân quyền lực của lục địa phía Tây.

‘Mình thấy đáng thương cho Raon, nhưng mình có nên nghỉ ngơi lâu hơn một chút không?’

Cale đã nghĩ như vậy trong đầu khi vẫn mải đắn đo về việc liệu có nên tỉnh lại hay không, bỗng, cậu nghe thấy một câu nói, khiến cậu phải mở mắt ngay lập tức.

“Thực sự kỳ lạ! Cơ thể nhân loại hoàn toàn ổn! Nhưng đã mười bốn ngày, bảy giờ, hai mươi mốt phút và bốn mươi mốt giây trôi qua, mà cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy!”

‘Hả? Nhóc nói bao nhiêu ngày cơ?’

Mắt của Cale mở to.

“N- nh- nhân loại! N- Ngươi mở mắt ra rồi!”

Sau đó, cậu đã phải giật mình ngờ vực.
Khuôn mặt tròn trịa của Raon kề sát ở ngay trước mặt cậu và có những giọt lệ đang chảy ra từ cặp mắt to tròn đó.
Cùng với nước mũi…

“Nhân loại của chúng ta đã mở mắt sau mười bốn ngày, bảy giờ, hai mươi hai phút và ba giây!”

Cậu nghe thấy giọng nói tràn đầy hạnh phúc của Raon.

Cái đầu tròn trĩnh của Rồng Đen đang che khuất tầm nhìn của cậu. Cale từ từ quay đầu để tránh.

Rồi cậu lại trở nên nghi hoặc.

“… Đây là đâu?”

Cậu thấy vàng ngay phía sau đầu Raon.
Chiếc giường mềm mại thì bình thường, nhưng trần nhà lạ mắt được trang trí bằng vàng ròng không phải là thứ mà cậu quen thuộc.

Cậu quay đầu sang bên trái.

Dù thân hình mũm mĩm của Raon che hầu hết tầm nhìn, cậu vẫn thấy được tấm rèm với họa tiết thêu lạ mắt của chiếc giường bốn cột.

‘Cái- Cái gì-’

Cale cau mày.
Nó là một chiếc giường lộng lẫy không giống phong cách của cậu chút nào. Cale muốn nhìn qua giường, nhưng rèm che xung quanh giường khiến cậu không thể nhìn ra bên ngoài.

Ngay lúc đó, Cale nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai phải của mình.

“Cậu tỉnh rồi sao?”
“Ôi trời!”

Cale giật mình co người lại trước khi quay đầu sang.
Cậu thấy Rồng cổ đại Eruhaben xanh xao không khoẻ đang ngồi với vẻ mặt thoải mái ở góc giường. Ông ấy thư thái ngồi đó và ăn một ít trái cây.

“… Cái quái gì vậy?”

Cale vô thức thốt ra ý nghĩ trong lòng mình.

‘Đây không phải là những gì mình mong đợi.’

Cale đã nghĩ khi mở mắt ra, cậu sẽ thấy một Đế quốc hỗn loạn, tuy nhiên, cảnh tượng trước mặt cậu lại thật xa hoa và thoải mái.

“Có vấn đề gì sao? Cậu đang nghỉ ngơi mà.”
“Gì cơ? Nghỉ ngơi? Chỗ này là đâu vậy?”
“Phòng của tên khốn Adin.”
“Hả? Ở đâu? Phòng của Hoàng Tử Adin?
… Đây là giường của Adin?”

“Nhân loại! Không phải ngươi đói sao? Choi Han sẽ mang thức ăn đến ngay thôi. Bọn ta chưa chuẩn bị gì cho ngươi cả, nhưng ta sẽ chia cho ngươi một phần bữa ăn của ta! Cậu ta mang đủ loại bít tết khác nhau! Ta sẽ cho ngươi một, à không, hai cái! Ta có thể cho ngươi tất cả chúng luôn nếu ngươi muốn!”

Trong lúc phấn khích vì Cale tỉnh dậy, Raon lỡ đá tấm chăn của Cale xuống, nhóc kéo tấm chăn để đắp lại tới cổ Cale và vỗ nhẹ vào đầu cậu.

Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ hơn. Khi thấy vậy, Eruhaben rót một cốc nước và đưa nó cho cậu.

“Uống đi. Uống một ít nước trước khi nói. Ta chắc rằng cổ họng cậu đang cảm thấy đau rát.”
“…Ư… Ưmm.”

Cale nhận lấy cốc nước từ Eruhaben.
Vì nói ngay sau khi mở mắt, cậu thấy đúng là cổ họng bị đau thật. Cậu uống một ít nước và hỏi bằng giọng đã bớt khàn hơn.

“Bây giờ bên ngoài thế nào rồi?”

Eruhaben nhìn về phía Cale một lúc rồi đứng dậy và kéo tấm rèm ra.

“Trong mười lăm ngày cậu bất tỉnh đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

Soạt.

Tấm rèm được kéo ra và phòng ngủ của Hoàng Tử Adin xuất hiện ngay trước mắt Cale.
Lúc này, Cale cuối cùng đã phải nghi ngờ lần thứ ba.

“Hả?”

Cậu có thể thấy chiếc bàn bằng vàng mà ngày trước rõ ràng Adin đã từng dùng. Ở hai bên bàn là những chiếc ghế sofa lớn cũng sang chảnh không kém.
Nhưng cái đó không phải là vấn đề.

“… Tasha?”

Dark Elf – Tasha, đang ngồi ở một trong những chiếc ghế đó.
Cô không đáp lời Cale. Cô ấy đang ngồi tựa lưng trên chiếc ghế dài với một tập tài liệu trong tay.

“Nhân loại à, Tasha rất thông minh, thế là cô ấy đã làm rất nhiều việc. Nên cô ấy mới mệt mỏi như vậy!”

Cô ấy đang ngủ.

Cũng có ai đó ngồi với vẻ thoải mái trên chiếc ghế dài đối diện với Tasha. Người này cũng có một tập tài liệu trong tay.

“Chào.”
“Hơ.”

Cale há hốc miệng vì kinh ngạc.
Vương Thái tử Alberu. Alberu đang ở trong bộ dạng một phần tư Dark Elf và vẫy tay về phía Cale.

Cale ngẫm nghĩ.

‘Tại sao anh ta lại ở đây?’

Nơi này là cung điện của Hoàng Tử Adin, vậy tại sao Alberu – Vương Thái tử của một nước khác lại ở trong đây? Và vì cớ gì mà anh ta lại ở trong hình dạng phần tư Dark Elf của mình?

“… Tại sao?”

‘Mình đã bảo Choi Han liên lạc với anh ta nếu cậu ấy gặp bất kỳ vấn đề nào. Nhưng tại sao?’

“Không phải là điều hiển nhiên sao?”

Thái tử Alberu vuốt lại mái tóc màu nâu sẫm. Khuôn mặt anh đầy vẻ mệt nhọc, tuy thế, anh vẫn thấy nước da nhợt nhạt của Cale sau khi bất tỉnh trong hai tuần liền. Anh ta đùa bỡn đáp lời.

“Em trai của ta đã gọi cho người anh trai này. Làm sao mà anh lại nỡ lòng không đến cơ chứ?”

‘Cái đồ anh trai ngu ngốc vớ vẩn.’

Khi Cale cau mày, Alberu cười khúc khích và nói tiếp.

“Cậu đã nói rằng bản thân sẽ hành động trong âm thầm, nhưng cậu lại công khai sử dụng năng lực tấm khiên tại chính Đế quốc.”
“À.”

Cale nhớ lại tấm khiên bạc lớn mà cậu đã kích hoạt trong trận chiến với Sao Trắng.
Bất kể cậu được che giấu bên trong chiếc áo choàng như thế nào, thì công dân của Đế quốc – đặc biệt là người dân của thủ đô, đã quá quen với hình ảnh tấm khiên bạc của Cale, dù họ không hề biết gì về Choi Han hay Mary.
Trước đây, cậu đã nhận được một huy chương danh dự sau khi chống đỡ cung điện đang sụp đổ với tấm khiên bạc.

“Nhờ đó mà lúc này, ta không thể xuất hiện trong Đế quốc với tư cách là Vương Thái tử Alberu Crossman.”

Cale giải thích tiếp thay cho Alberu.

“Làm như vậy có thể khiến các quốc gia khác nghĩ rằng Vương quốc Roan đang cố gắng nuốt chửng Đế quốc Mogoru.”
“Dân chúng của Đế quốc Mogoru có thể nghĩ rằng tất cả đều là kế hoạch quỷ quyệt của Vương quốc Roan.”

Alberu tranh lời và hoàn thành lời giải thích đầy đủ.
Cale ngồi dậy và dựa vào một trong những cây cột cạnh giường khi cậu nói tiếp.

“Tôi đoán chúng ta phải nói rằng tôi đã hành động một mình để giúp Thánh tử Jack.”
“Chà, khá chắc đó là cách xử lý đúng đắn.”

Dù trước mặt Alberu đang chất một đống tài liệu, nhưng sau khi thấy Alberu thản nhiên như thế này, Cale bèn hỏi thẳng một câu.

“Chỉ có điều, liệu ngài có cần phải đích thân đến đây không, thưa điện hạ?”

Lúc này, Cale thấy khóe môi của Vương Thái tử Alberu cong lên. Cậu không thể không cảm thấy bất an trước nụ cười đó, Thái Tử đáp lại cậu.

“Hoàng đế và phần còn lại của hoàng tộc đều đã bị giam lại trong nhà tù dưới lòng đất của Đế quốc. Các đại quý tộc cũng ở đó. ”
“… Gì cơ?”
“Ngài Rex đã cùng một số kỵ sĩ và bạn bè của cậu ta đột kích triệt để vào cung điện.”

‘Ai đã làm gì cơ? Ngài Rex sao?’

“Ngài Rex vừa khóc vừa hét lên rằng cậu ấy cần phải cứu Đế quốc và lao về phía cung điện. Người dân của Đế quốc có vẻ đã xúc động bởi hành động của cậu ta.”

‘Anh ta vừa nói cái gì cơ?’

Những sự kiện đã xảy ra trong hai tuần qua được ném về phía Cale một cách hờ hững.

“Hoàng Tử Adin có lẽ sẽ bị xử tử. Tất nhiên, bọn ta dự định sẽ đưa ra quyết định cuối cùng khi cậu tỉnh dậy. ”
“… Cái quái-”
“Ờ, cái Tháp Chuông của Nhà giả kim bên dưới lòng đất cũng đã được tiết lộ, và lễ tang cho những người chết đã diễn ra từ hai ngày trước.”

Một cơn bão đã quét qua Đế quốc Mogoru trong hai tuần qua.

“Ngoài ra, tất cả đám hắc pháp sư đều đã bị tống giam do các Dark Elf đảm nhiệm canh phòng, ta chắc chắn rằng toàn bộ bọn chúng sẽ bị trừng phạt xứng đáng dựa trên mức độ nghiêm trọng của hành vi phạm tội.”

Soạt, soạt.

Alberu nhàn nhã lật từng trang tài liệu trên tay khi anh nói tiếp.

“À, còn đối với những người nhìn thấy ngài Raon Miru, chỉ cần bảo rằng đó là một người mặc áo choàng đen. Chúng ta hãy nói là vì quá sốc nên mọi người đã nhìn nhầm rồi.”

Cơn bão đen của Tháp Chủ Bernard.

Raon Miru nhỏ bé xuất hiện cùng với những tấm chắn bạc, ánh sáng vàng kim, và tất cả những thứ khác giao chiến với nhau trên không.
Họ đã phải bịa ra một lời giải thích vì người dân thấy tò mò về sự tồn tại của sinh vật màu đen, khi dân chúng nhìn xem mọi chuyện từ xa.

“Liệu họ có tin chúng ta không?”
“Ai biết được? Điều đó sẽ không thay đổi lời giải thích chính thức của chúng ta. Dù sao cũng không có bất kỳ bản ghi hình nào về vụ việc này.”

Loại phương pháp này thường được dùng trong những tình huống tương tự như bây giờ. Bởi vì đó là một tình huống cực kỳ hỗn loạn.

“À, có rất nhiều người trong thủ đô đang yêu cầu phá hủy tất cả Tháp Chuông của Nhà giả kim trong Đế quốc.”

Alberu nhấp một ngụm trà.
Dark Elf Alberu khá nổi bật trong căn phòng ngủ được trang trí bằng vàng này.

“Nhà thờ Thần Mặt trời của Đế quốc Mogoru cũng đang dự định sẽ mở lại ngôi đền đã bị đóng cửa kể từ vụ khủng bố năm ngoái.”

Cale chỉ im lặng lắng nghe.

Hai tuần.

Cậu cảm thấy rất nhiều thứ đã xảy ra ở Đế quốc trong suốt hai tuần qua.

“Ồ, có lẽ cậu sẽ muốn biết rằng bậc thầy kiếm thuật Hannah đã từ chối trở thành Thánh nữ. Mà có vẻ như Thánh tử Jack sẽ trở thành Giáo hoàng, trong khi vẫn giữ chức Thánh tử.”

‘… Hannah từ chối cái gì cơ?
… Thánh tử Jack có thể trở thành cái gì? Giáo hoàng sao?’

“À, Thái Tử Valentino của Vương quốc Caro và nhóm của anh ta đã bị giam cầm trong nhà tù dưới lòng đất. Ngài Rex đã giải cứu họ khỏi đó và Vương quốc Caro đồng ý sẽ không đụng vào Đế quốc trong một thời gian để cảm ơn cậu ấy.”

‘Mình tự hỏi tại sao Thái Tử Valentino lại im lặng đến vậy. Hóa ra anh ta đã bị bắt nhốt trong tù.’

Cale lặng lẽ gật đầu.

“Còn nữa, Vương quốc Whipper nói rằng họ sẽ nhân đạo và phóng thích tù binh Đế quốc. Những binh lính đó đã trở lại thủ đô vào ngày hôm qua.”
“Ồ.”

Cale bị sốc.
Đây là những binh lính mà Hoàng Tử đã bỏ rơi.
Vương quốc Whipper thả họ đi và để những người lính trở về thủ đô.
Cale chắc chắn rằng Vương Thái tử Alberu là người đưa ra kế hoạch này.

“Những người lính hiện đang canh giữ thủ đô, bảo vệ Ngài Rex và cặp song sinh của Thần Mặt trời. Đồng thời binh lính phải đảm bảo rằng không ai trong số đám quý tộc làm bất cứ điều gì mờ ám.”

Những người lính đã bị Hoàng Tử bỏ lại phía sau sẽ hỗ trợ ai đã quá rõ ràng. Đồng thời cũng thấy rõ họ muốn loại bỏ những hắc pháp sư trong Đế quốc đến nhường nào.

“Cho cậu biết, Cung điện Hoàng gia hiện đang bỏ trống, nhưng Ngài Rex đang ở Cung điện Trung tâm chịu trách nhiệm quản lý tất cả. Phần lớn những việc cấp bách đã được giải quyết và Đế quốc hiện đang nhanh chóng ổn định lại tình hình.”

Sau đó, Alberu hỏi Cale.

“Cậu nghĩ sao?”

Cale trả lời.

“Chà.”

Bộp, bộp, bộp-

Cậu vỗ tay.

“Có vẻ như rất nhiều thứ đã xảy ra trong hai tuần qua.”
“Haaaa.”

Alberu thở dài.

“Nhiều sao? Cậu gọi nó là ‘rất nhiều thứ’ thôi sao?”

Cale rùng mình.
Cậu không thích ánh mắt của Alberu cho lắm.

Cale nhận ra ánh mắt đó. Nó giống hệt ánh mắt của cậu trong quá khứ lúc còn là Kim Rok Soo – khi cậu những muốn lật tung mọi thứ lên lúc thực hiện công việc mà công ty đã giao.

Cale nhanh chóng đáp lại.

“… Điện hạ.”

Ngài Rex và cặp song sinh của Thần Mặt trời sẽ không thể nào làm được tất cả những chuyện này.

Có khả năng cao là, Tasha đã làm việc trong cung điện một thời gian dài, cùng với Rosalyn và Vương Thái tử Alberu đang giải thích mọi thứ một cách rất thản nhiên. Họ đã im lặng chịu đựng mệt nhọc trong khi tập trung làm việc hết sức để đảm bảo phe ta không bị chú ý bởi các vương quốc khác.

Còn khả năng lớn hơn nữa: Vương Thái tử Alberu có nhiều kinh nghiệm nhất ở mọi mặt, chắc hẳn đã góp phần thực hiện hầu hết mọi chuyện.

‘Mình chắc rằng việc đó không hề dễ dàng chút nào khi đã biết tính cách của Alberu.’

Có lẽ Vương Thái Tử Alberu giúp đến mức này bởi vì anh ta đạt được điều gì đó từ phía Đế quốc hoặc Ngài Rex.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Cale kích hoạt cái lưỡi trơn tru của cậu.

“Quả nhiên, vẻ đẹp tựa bầu trời đêm tuyệt vời của ngài mang lại niềm vui cho mọi người không chỉ ở Vương quốc Roan mà còn ở toàn bộ lục địa phía Tây, thưa điện hạ. Một kẻ quý tộc thấp kém như tôi chỉ có thể khóc trong sự ngưỡng mộ- ”
“Cái gì?”

Sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm vẫn còn đọng lại trong mắt Alberu, Cale nhanh chóng nói thêm.

“Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa điện hạ.”
“Tốt lắm.”

Cuối cùng thì Alberu cũng nở một nụ cười hài lòng và thản nhiên đáp lại.

“Sao trắng là Thợ săn Rồng và luân hồi giả?”

Cale còn đang bối rối vì Alberu đột ngột thay đổi chủ đề, bỗng có người khác chen vào.

“Đúng vậy. Hắn ta vừa là luân hồi giả, vừa là Thợ săn Rồng.”

Rồng cổ đại – Eruhaben. Ông ấy là người đã cất tiếng trả lời.

“Ngài Eruhaben.”

Alberu nói với Eruhaben một cách tôn trọng, anh hỏi.

“Chẳng phải vậy có nghĩa là hắn ta hoàn toàn có khả năng tái sinh một lần nữa nếu hắn ta chết sao? Và ngay cả khi chúng ta để hắn sống, rồi một lúc nào đó hắn cũng sẽ chết vì tuổi già và lại tái sinh thành người khác.”

Cale có thể nhìn thấy Rồng cổ đại mang vẻ tái nhợt không khoẻ đang nhìn mình. Rồng cổ đại do dự một lúc rồi mới nói. Giọng ông âu sầu, nhưng rất nghiêm túc.

“… Chúng ta cần phải tiêu diệt linh hồn của hắn.”

Linh hồn của hắn ta cần phải bị phá hủy để không thể luân hồi thêm lần nào nữa.
Đó là việc cực kỳ tàn nhẫn. Vậy nên Rồng cổ đại không thoải mái.

Ngay lúc ấy, cửa phòng ngủ mở ra.

Cạch.

Choi Han và Phó Đội trưởng Hilsman bước vào với một khay đầy thức ăn.
Choi Han cứng người lại vì sốc sau khi chạm mắt với Cale. Hilsman trông như kiểu đang khóc, không, anh ta đã thật sự khóc rồi nghẹn ngào nói.

“Ôi! Thiếu gia Khiên bạc của chúng ta, báu vật của Tây lục địa! Cuối cùng thì ngài cũng tỉnh rồi! Hilsman này thật hạnh phúc khi có thể thấy đôi mắt lộng lẫy của ngài một lần nữa! Tôi chắc chắn rằng cả Tây lục địa sẽ rất vui mừng vì báu vật của họ đã tỉnh lại! Hức!”

‘… Báu vật của Tây lục địa?
Tại sao mọi người ở Tây lục địa lại vui mừng…’

Cale lờ đi Rồng cổ đại đang lắc đầu và thở dài khi nhìn Cale đầy thương hại.
Cậu cố tình dời mắt sang chỗ khác.

“Chậc, chậc. Tên khốn xui xẻo.”

Ánh mắt Cale khẽ run.

‘… Mục tiêu của mình vốn chỉ là… trở thành một anh hùng nhỏ bé.’

Muốn ngất thêm lần nữa cho khỏe quá.

Tuy nhiên, ánh mắt cậu đã tập trung trở lại, đôi đồng tử mở to.

“… Ngài Eruhaben?”

Cale vốn đang trốn tránh cái nhìn của Rồng cổ đại, bỗng trông thấy bàn tay của ông. Eruhaben nhanh chóng đưa tay ra sau lưng.

Bàn tay đó chắc chắn đã run rẩy.

Cale cuối cùng cũng có thể nhìn rõ nét mặt tái nhợt của Rồng cổ đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play