Rồng cổ đại Eruhaben bỏ qua ánh mắt của Cale, cái ánh mắt đang hướng thẳng đến bàn tay run rẩy của ông.

“Hừmm.”

Eruhaben nhận ra rằng Cale đang nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm lo lắng, nhưng ông lựa chọn lờ tịt đi. Sau đó, ông từ từ bước đến bên chiếc bàn nơi Vương Thái tử Alberu và Tasha đang ngồi.

Núi tài liệu trên bàn đã được dọn sang một bên, thật nhiều đồ ăn được đem lên.

“Hể? Thiếu gia Cale, cậu tỉnh lại rồi.”

Tasha mới thức giấc, cô vừa vươn vai vừa chào Cale. Còn Đội phó Hilsman lại đang liến thoắng không ngớt miệng trong khi bày các món ăn lên bàn.

“A! Tôi cần thông báo cho mọi người biết cậu đã tỉnh lại! Cậu không biết rằng mọi người đã thán phục như thế nào sau khi chiêm ngưỡng chiếc khiên bạc của cậu đâu! Tôi không ngờ cuộc đời mình lại có cơ hội chứng kiến một thứ thần thánh và chấn động đến như vậy!”

Đôi mắt rưng rưng của Hilsman liếc nhìn Cale không dời trong khi anh ta vẫn luôn miệng.

“Cậu chủ à, cứ đà này cậu sẽ trở thành vị anh hùng đầu tiên của toàn lục địa phía Tây đấy! A ha ha ha! Cứ chờ đến ngày đó, Hilsman này sẽ hạnh phúc đến khóc điên lên mất!”

Rồi anh tiếp tục nói bằng một giọng điệu thổn thức.

“Hai tuần qua… hức, hai tuần! Cậu không biết tôi lo lắng và khổ sở đến mức nào đâu, thiếu gia à. Tôi thậm chí còn không thể liên lạc với Bá tước và Bá tước Phu nhân, hức hức.”

Có vẻ anh ta đã thực sự rất lo lắng, trông Hilsman gầy hơn hẳn trước. Cũng đúng thôi, vì cậu con trai cả của gia tộc mà mình đang phụng sự đã bất tỉnh trong suốt hai tuần liền, nếu anh ta không lo lắng chút nào thì chẳng phải kỳ lạ lắm sao.

Eruhaben quan sát Hilsman một chút trước khi ngồi xuống cạnh Tasha.
Ngay khi vừa mới ngồi, ông chợt nghe thấy giọng của Choi Han.

“Cale-nim.”

Choi Han vốn đã im lặng được một lúc, bỗng cậu ta tiến lại gần giường Cale trước khi cẩn thận hỏi vài câu.

“Cậu có muốn ăn chút gì không? Tôi mang cho cậu một ít súp nhé?”

Giọng của Choi Han hơi run, trái ngược hẳn với vẻ điềm tĩnh trên gương mặt.
Hệt như lúc Hilsman trông thấy Cale tỉnh lại, như khi anh ta run rẩy, thốt ra bất cứ từ ngữ nào có thể nảy số trong đầu.

Eruhaben giả vờ không nghe thấy và cầm một lát bánh mì lên.
Ngay lúc đó.

“He he.”

Tiếng cười của Raon vang lên.
Eruhaben quay đầu lại. Raon đã bay đến từ lúc nào và hạ cánh bên cạnh Eruhaben, cậu nhóc mỉm cười với ông.

“… Có chuyện gì vậy, nhóc?”

Rồng cổ đại nghe thấy giọng nói của Cale ngay khi ông đặt xong câu hỏi.

“Chúng ta sẽ đến lục địa phía Đông sau bữa ăn.”

Mọi người đứng hình mất năm giây.

Tasha đang kiểm tra nước da của Cale trong khi vươn vai, Vương Thái tử Alberu đang dọn tài liệu trên bàn, Choi Han – cậu ta đang đứng ở cạnh giường Cale, và cả Hilsman mồm năm miệng mười.

Và cuối cùng, ngay cả Eruhaben.

Tất cả bỗng thấy như chao đảo.

“Tuyệt quá! Chúng ta sẽ đến lục địa phía Đông!”

Chỉ có Raon là phấn khích đáp lại. Vương Thái tử bắt đầu lên tiếng ngay sau khi Raon phá vỡ sự im lặng.

“… Cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhỉ?”

Trông anh có vẻ đang khá lúng túng.

“Cậu đã mất tận hai tuần để tỉnh lại.”

Mặt khác, Eruhaben vẫn giữ im lặng, nhưng nét mặt của ông lại trở nên hung tợn.
Cale thản nhiên nói.

“Choi Han, thịt.”

Choi Han nhanh chóng cắt miếng bít tết bằng kiếm thuật của mình và đưa nó cho Cale.
Cale xiên một miếng thịt, cậu cho vào miệng trước khi tiếp tục nói.

“Tôi đã nghe thấy Hoàng Tử Adin nói chuyện với kẻ nào đó.”
“Đúng vậy! Bọn ta đã nghe thấy tiếng hắn nói chuyện!”

Raon vỗ vỗ Eruhaben bên cạnh.

“Rồng vàng! Hãy nghe lời nhân loại của chúng ta đi! Nếu ông làm như nhân loại nói, thậm chí ngay cả ngủ cũng kiếm được vàng đấy!”
“Haizzzz.”

Eruhaben thở dài.

Cale không để tâm lắm vì cậu luôn làm mọi việc theo ý mình. Cậu tiếp tục nói những gì cần nói.

“Hiện tại, Arm và Sao Trắng đang có âm mưu thâu tóm thế giới ngầm của lục địa phía Đông và Hiệp hội Lính đánh thuê.”

Cale nhớ lại những gì mà Adin đã nói với cấp dưới của hắn, ở tầng hầm Tháp Chuông của Nhà giả kim.

‘Thưa điện hạ, thần nghĩ rằng ngài vẫn nên cử người đến lục địa phía Đông. Sẽ không ổn cho lắm nếu đích thân ngài tự tay xử lý Vua Lính đánh thuê.’
‘Xin hãy cử thần đi, thưa điện hạ. Thần sẽ tiến đến lục địa phía Đông và tước đi sức mạnh của Vua Lính đánh thuê để dâng tới cho ngài một cuộc sống mới. ‘

Cuộc hội thoại cho thấy Vua Lính đánh thuê sở hữu năng lực chữa bệnh.

‘Không cần. Rồi Arm sẽ sớm chiếm lấy Hiệp hội Lính đánh thuê thôi.’
‘Liệu Arm có làm được không?’
‘Ngài Sao Trắng đã dừng chân tại lục địa phía Đông trong vài tháng qua để xử lý việc đấy rồi. Chính vì vậy nên Tháp chủ cũng lưu trú tại lục địa để báo cáo lại về tình hình chiến sự, cũng như để giải quyết những vấn đề khác.’

Thông tin Sao Trắng đang nhắm đến Hiệp hội Lính đánh thuê và việc hắn ta đã ủ mưu mấy tháng nay.
Cale nhớ lại những thông tin đó, rồi cậu nói tiếp.

“Có tin đồn Vua Lính đánh thuê sở hữu năng lực chữa bệnh.”

Ánh mắt của Cale hướng về phía Eruhaben.
Những người khác cũng nhìn về phía Eruhaben, và Raon bắt đầu nói chuyện với Rồng cổ đại.

“Rồng vàng! Ông nhất định phải đi cùng! Nếu không, ta sẽ hủy diệt mọi thứ cho ông xem!”

Nét mặt của Rồng cổ đại tái nhợt hẳn đi, ông không nói gì mà chỉ tiếp tục ăn. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng.
Nhưng, sự im lặng đó đã nhanh chóng bị phá vỡ.

“Hức. Sau hai tuần nằm đây, những lời đầu tiên cậu nói khi tỉnh khỏi cơn hôn mê vẫn là tiếp tục đi cứu giúp người khác. Tôi chắc chắn sẽ chia sẻ câu chuyện đáng ngưỡng mộ này đến các thế hệ sau! ”

Cale ngó lơ Hilsman. Điều đó khiến cậu thấy thoải mái hơn.
Cale quay ra hướng khác và bắt gặp ánh mắt như đang trừng thẳng vào cậu của Vương Thái tử. Cale nhanh chóng nói tiếp, cậu muốn ám chỉ Alberu đừng hiểu sai ý mình.

“Theo dự kiến thì chuyến đi này sẽ khá ngắn. Tôi không muốn phải bắt đầu trận chiến thứ hai với Sao Trắng vào lúc này đâu.”

Đó là sự thật.

“Tôi chỉ định nói chuyện với Vua Lính đánh thuê và lấy đi năng lực chữa bệnh của anh ta.”

Giọng nói của Raon vang lên trong đầu Cale.

  • Nhân loại! Vua Lính đánh thuê là người tốt đúng không? Nếu ngươi cùng hắn nói chuyện, hắn ta sẽ đem thứ đó cho ngươi chứ? Nó là năng lực chữa bệnh đấy.

‘Ai mà biết?
Ta có hiểu biết tí gì về Vua Lính đánh thuê đâu?’

Cale không biết mình sẽ nói chuyện với Vua Lính đánh thuê kiểu gì. Vì thế cậu chỉ nói một cách úp mở.

“Tôi sẽ trở lại càng sớm càng tốt để giúp đỡ công việc ở Đế quốc. Tôi không định mang theo nhiều người mà sẽ chỉ dẫn theo một số lượng người tối thiểu, những người còn lại không cần phải làm gì cả.”

Đúng vậy, cũng đã đến lúc Vương Thái tử phải quay trở về Vương quốc Roan.
Anh đã đi quá lâu.

“Tôi nghĩ ngài có thể trở về rồi, thưa điện hạ. Tôi rất cảm kích vì-”

“Hàaaa.”

Một tiếng thở dài vang lên.

Lạch cạch!

Đống tài liệu bị hất tung ra một góc.

“Điện hạ?”

Cale thấy Vương Thái tử Alberu ném đống tài liệu sang một bên rồi đưa tay lên vuốt mặt mình.

‘Tại sao cậu ta lại đột nhiên hành động như vậy?’

Vương Thái tử không thể không nhìn chằm chằm vào Cale với vẻ hoài nghi.

‘Mình chẳng hiểu nổi.’

Alberu không thể hiểu được Cale nữa. Không, anh có thể hiểu, nhưng anh không muốn tốn sức để hiểu cậu ta thêm nữa.

‘Tên khốn này chỉ vừa mới tỉnh dậy sau khi bất tỉnh hơn hai tuần, nhưng lại muốn ngay lập tức hành động để lấy năng lực chữa bệnh cho một con Rồng ư?
Nghe có hợp lý không cơ chứ?’

Tất nhiên là việc làm này có ý nghĩa của riêng nó.

Nhưng, Alberu đã lén lút đến thủ đô trong hình dạng Dark Elf, và anh đã xem được đoạn hình ảnh ghi lại trận chiến do Rosalyn thu lại.

Nói thật thì…

‘Thật sự kinh khủng.’

Alberu đã khá sốc.
Mặc dù họ đã từng thảo luận về Arm và Sao Trắng, nhưng, cuộc chiến đối đầu với chúng đã vượt quá sức tưởng tượng của Alberu.

Những người đã chiến đấu chống lại kẻ thù mạnh như vậy, chính là những người mà Alberu biết rõ.
Khi tên khốn đó sử dụng sấm sét rực lửa và Khiên Bất hoại, bầu không khí tại nơi đó trở nên thật sự khủng khiếp.

“Cale.”
“Vâng, thưa điện hạ.”

Tất nhiên, tình hình xung quanh không tệ đến vậy.
Họ đã gắng sức để bảo vệ thủ đô của Đế quốc và hầu hết người dân đều không bị thương. Họ đã chứng kiến Cale bất tỉnh trước đây nhưng chưa bao giờ vượt quá ba ngày.

“Cậu bảo ước mơ của mình là gì?”

Nhưng, lần này là hai tuần.
Alberu đã ẩn mình trong phòng ngủ này xuyên suốt thời gian đó, hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cần làm trong khi quan sát toàn bộ tình hình.

“Trở thành một kẻ lười biếng, thưa điện hạ.”

Alberu cau mày sau khi nghe câu trả lời tùy ý ấy.
Anh nhớ lại những người đã thận trọng ghé thăm giường Cale trong hai tuần qua. Thường xuyên nhất chính là hai con Rồng.

Cale trở nên chần chừ sau khi nhìn thấy khuôn mặt cau có và ánh mắt nghiêm túc của Alberu. Alberu đáp lại bằng một giọng khó chịu

“Ta nhất định sẽ để cậu làm một kẻ lười biếng.”
“Ồ.”

Khuôn mặt của Cale bỗng tràn đầy sức sống.

“Có thật không?”

Với giọng hào hứng, cậu nhanh chóng hỏi lại.

Alberu bèn đáp.

“Cái đồ nít ranh chưa trưởng thành.”
“Gì cơ?”
“Tập trung ăn thịt của mình đi.”

Sau đó, Alberu đứng dậy và đóng sập cửa phòng ngủ lại trước khi rời đi. Cale kinh ngạc nhìn cửa phòng ngủ, nhưng vẫn gật đầu trước câu hỏi kế tiếp.

“Cale-nim.”
“Sao thế?”

Đó là Choi Han.

“Tất nhiên là tôi sẽ đi cùng cậu mà đúng không?”
“Ừ, đương nhiên rồi.”

Họ có thể sẽ đụng độ Sao Trắng trong khi gặp Vua Lính đánh thuê, và Eruhaben hiện không ở trong trạng thái tốt nhất.
Họ sẽ cố gắng tránh đối đầu càng nhiều càng tốt, nhưng Raon và Choi Han cần phải ở đó với cậu nếu tình huống như vậy xảy ra.

Cậu thực sự muốn đưa mọi người đi cùng mình, nhưng với tình hình hiện tại ở lục địa phía Tây thì việc đó có hơi khó khăn.

“… Thật nhẹ nhõm.”

‘Hả?’

Cale thấy thật kỳ cục khi nghe Choi Han nói vậy với ánh mắt hằn học, nhưng cậu lựa chọn phớt lờ đi như thường.
Vì cậu vẫn cần nghe câu trả lời từ một người khác nữa.

“Ngài Eruhaben?”

“Hầy.”

Với một tiếng thở dài, Rồng cổ đại gật đầu. Cale cuối cùng cũng gật đầu hài lòng và hỏi về chuyện khác.

“Phá hủy linh hồn của một người có nghĩa là sao?”

Gương mặt Eruhaben hơi cứng lại.
Ông có thể thấy rõ ánh mắt nghiêm túc của Cale.

Sao Trắng.

Cale không ngừng suy nghĩ về sự tồn tại của tên Sao Trắng đó.

“Còn nữa, về Gia tộc Thợ săn rồng. Tôi muốn nghe tất cả những gì ngài biết.”

Eruhaben đã nghĩ sẵn những gì sẽ nói với Cale khi cậu ta tỉnh dậy.
Nhưng ngay lúc này, có tiếng động vang lên khiến ông không kịp trả lời.

Cạch.

Cửa phòng ngủ lại bật mở cùng với một tiếng động nhỏ.
Đôi mắt Cale mở to. Người đi vào là Vương Thái tử Alberu.

Anh ta vừa mới rời đi, nhưng giờ đã quay trở lại. Alberu bước đến chỗ Cale và ném cho cậu một tập tài liệu.

“Này là gì vậy?”

Alberu cau mày giải thích.

“Thông tin về Vua Lính đánh thuê.”

“Ố ồ.”

Khóe môi Cale giật giật.

‘Anh ta thực sự là một tên trong nóng ngoài lạnh.’

Cale mỉm cười khi xem các tài liệu chứa thông tin về Vua Lính đánh thuê.

“Ôi điện hạ, ngài có một trái tim còn ấm áp hơn cả vầng thái dương-“

Những lời nịnh hót của cậu bị buộc phải ngừng lại.
Alberu cắt ngang.

“Ngay cả khi Roan thuộc lục địa phía Tây và không hiểu biết nhiều về lục địa phía Đông, thì Vua Lính đánh thuê vẫn là một trong những người mạnh mẽ và có tầm ảnh hưởng nhất tại lục địa phía Đông. Vì thế nên ta có một số thông tin cơ bản về anh ta.”
“… Thật sự khá là cơ bản.”

Chỉ có ba thông tin về Vua Lính đánh thuê.

< Bud>

Tên của Vua Lính đánh thuê là Bud Illis.
Cale tiếp tục đọc thông tin trên tài liệu.

< H>

Đó là phần đầu tiên trong ba phần. Chỉ điều đó thôi đã khiến Cale bắt đầu lo lắng về chuyến đi đến lục địa phía Đông.

Phần thông tin thứ hai.

< H>

Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ.

Một năng lực đặc biệt chưa từng được biết đến. Dòng này khiến cậu liên tưởng đến những năng lực cổ đại. Cậu nghĩ nó có thể là năng lực chữa bệnh.

“Cậu nghĩ sao?”

Cale rời mắt khỏi tài liệu và nhìn về phía Alberu trước câu hỏi của anh.
Alberu cười. Cale cũng cười theo.
“Thật tuyệt vời.”

Thông tin thứ ba về Vua Lính đánh thuê.

< V>

Cale có vẻ vui.

“Bản năng tự nhiên của một tên vô lại trong tôi đang khiến tôi cảm thấy thật sự phấn khích.”

Cale Henituse có tửu lượng rất tốt, mặc dù mặt cậu đỏ lên khá nhanh.
Chưa gì Cale đã thấy bản thân như bạn lâu năm của Vua Lính đánh thuê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play