Thưởng Nam biết có ai đó đang đi theo mình, 14 đã nhắc nhở cậu ngay khi người giấy nhỏ vừa chạm đất.
Trong màn đêm mênh mông, khu chung cư Hạnh Phúc cũ kỹ và xuống cấp, giấy tờ về việc phá dỡ đã được gửi xuống, có lẽ vài năm nữa nơi này sẽ bị phá bỏ và tái thiết để đưa vào quy hoạch khu thương mại mới.
Những người trên nghĩ rằng nơi này đã được quy hoạch để phá dỡ, không được phép xây dựng mới nên đèn đường hỏng rồi cũng không ai sửa.
Một cột đèn còn được, hai cột hỏng, một cột không tệ cũng không tốt.
Gió thổi ào qua mặt đường trống trải, Thưởng Nam kéo mũ áo khoác lên, hàng lông mi dài dày của cậu đã kết thành những hạt sương nhỏ mờ ảo khiến cậu có chút khó nhìn rõ đường.
"Đừng để nhiệt độ cơ thể tôi tăng cao quá." Thưởng Nam cảm thấy mồ hôi đã bắt đầu túa ra sau lưng rồi.
[Số 14: ... Được rồi, Nam Nam.]
Nhiệt độ cơ thể từ từ hạ xuống, Thưởng Nam đút tay vào túi áo, đột nhiên cậu dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.
Cậu quay lại quá bất ngờ khiến người giấy nhỏ theo sau không kịp phản ứng, hoảng sợ kêu lên vài tiếng rồi đứng yên tại chỗ, giọng nhỏ nhẹ nói: "Tôi đến để đưa cậu về nhà."
Giọng nói của nó ngây ngô, âm lượng nhỏ xíu, dù vừa bị dọa kêu lên nhưng nghe vẫn như tiếng dế kêu, tiếng hét nhỏ không khiến người ta sợ, ngược lại có chút đáng yêu.
Thưởng Nam cảm thấy nó khá thú vị, cậu quay người lại, cúi xuống chỉ vào mũi mình rồi hỏi: "Tôi là ai?"
Người giấy nhỏ chỉ vào lưng mình: "Trên lưng tôi có ghi, cậu là Thưởng Nam."
Nó được Ngu Tri Bạch cử đến, không giống với con người giấy trước đó, con người giấy trước còn không đủ ngũ quan, còn con này thì có mắt, mũi và cả miệng.
Thưởng Nam bắt taxi về nhà, khi cậu về đến nhà thì đã gần 1 giờ sáng. Ánh đèn từ phòng khách chiếu ra sân qua cửa sổ lớn, khi Thưởng Nam bước trên con đường lát sỏi trong sân, cậu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đại Lệ Lệ qua cửa sổ.
[Số 14: Đại Lệ Lệ hiện đang có tâm trạng không ổn định, dựa trên dữ liệu kinh nghiệm về việc cơ thể cậu đã từng tương tác với bà ta, tôi có thể kết luận rằng tối nay 99% khả năng cậu sẽ bị đánh. Cậu có cần giảm đau không?]
Thưởng Nam không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, cậu sở hữu tất cả ký ức của cơ thể này, cậu nhớ rằng khi Đại Lệ Lệ phát bệnh, bà không thể kiểm soát được hành vi của mình, dù rằng ngay cả khi bình thường, bà cũng không phải là một người mẹ đúng nghĩa.
"Được."
[Số 14: Nhưng thời gian chỉ có 10 phút thôi, Nam Nam, cậu hiện có quá ít điểm, càng nhiều điểm, tôi có thể cung cấp cho cậu càng nhiều tiện lợi hơn. Hiện tại cậu chỉ có 1000 điểm.] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
[Số 14: Nhưng đừng lo, nếu có thể thành công cứu được thế giới này, cậu sẽ có 10 tỷ điểm. Những điểm này ngoài việc đổi được nhiều chức năng của tôi, cậu còn có thể đổi thành vàng để mang về thế giới của cậu.]
Mười phút, Thưởng Nam phải dỗ dành Đại Lệ Lệ trong 10 phút.
Thưởng Nam vừa mở cửa bước vào, chưa kịp đặt cặp sách xuống, chưa kịp tháo giày thì ngay lập tức bị ăn một cái tát vào mặt. Dù không còn cảm giác đau nhưng cái tát vẫn đủ mạnh để khiến đầu cậu lệch sang một bên rồi cậu bị đẩy ngã sang phía bên kia. Cậu đỡ lấy cửa, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Đại Lệ Lệ: "Mẹ..."
Dù không còn cảm giác đau đớn nhưng cái tát rõ ràng để lại dấu trên mặt Thưởng Nam. Làn da của cậu trắng, trắng như sữa nguyên chất, bị Trương Cẩu cắn một phát cũng đã đỏ rực như máu, huống chi là cái tát nặng thế này, nửa bên mặt của cậu nhanh chóng ửng đỏ, thậm chí mắt trái còn xuất hiện vài tia máu mờ mờ.
Mặt Đại Lệ Lệ không biến sắc, bà vén lọn tóc rơi bên má ra sau tai, váy ngủ dài quét đất: "Mẹ đã bảo con về sớm rồi mà, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Một giờ."
"Thế thì..."
"Mẹ!" Thưởng Nam ngắt lời bà, đôi môi cậu khẽ run, đau buồn nhìn Đại Lệ Lệ: "Mẹ đã từng yêu con chưa?"
"Giống như mẹ yêu bố, mẹ đã từng yêu con chưa?" Thưởng Nam nghẹn ngào.
Gương mặt của Đại Lệ Lệ đột nhiên trắng bệch, như thể bà nhớ lại một ký ức tuyệt vọng nào đó. Bà nhìn gương mặt Thưởng Nam lúc này trông giống hệt bố cậu, chàng trai càng lớn càng khôi ngô nhưng đằng sau gương mặt này, bà thấy hình ảnh mình ôm Thưởng Nam khi cậu còn quấn tã ngồi trên ghế sofa. Bố của Thưởng Nam trở về từ công ty khi trời sắp sáng, thay quần áo rồi lại đi ngay, bà không thể tin nổi mà chất vấn xem liệu ông ta có coi nhà là khách sạn hay không. Ông ta không nhìn bà, cũng chẳng nhìn Thưởng Nam.
Đại Lệ Lệ quay trở về thực tại, bàn tay bà khẽ run, bà từ từ đưa tay vuốt ve gò má trái đã hơi sưng của Thưởng Nam rồi lẩm bẩm: "Ai có thể yêu con của một kẻ lừa đảo? Con của kẻ lừa đảo, cũng là kẻ lừa đảo." Khóe miệng bà sụp xuống, bà bỏ tay xuống và xách váy đi lên lầu, giọng nhẹ nhàng: "Lần sau không được như vậy nữa."
Thưởng Nam nhìn thấy tay của Đại Lệ Lệ run khi bà nắm lấy vạt váy.
[Số 14: Nam Nam, cậu đau không?]
"Không đau." Thưởng Nam trả lời, cơ thể thật của cậu yêu Đại Lệ Lệ hơn là ghét, còn Thưởng Nam thực sự thì thương hại bà nhiều hơn là ghét, ít nhất trong mắt cậu bây giờ, Đại Lệ Lệ trông giống như một nạn nhân hơn.
Nhìn Thưởng Nam, bà như thấy lại người chồng lừa đảo của mình và quá khứ ngu ngốc đau thương mà bà căm ghét.
Thưởng Nam không muốn sử dụng những thủ đoạn để thao túng Đại Lệ Lệ. Mỗi người trong thế giới này đều là con người thật sự, cậu không thể đứng ở vị trí của Chúa trời mà vô tư lợi dụng điểm yếu của họ.
Có thể Đại Lệ Lệ ghét bỏ cậu ấm của nhà Thưởng nhưng một người mẹ thì không thể không yêu con mình.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, cậu không thể chết trong tay người giấy mà lại bị Đại Lệ Lệ đánh chết ở thế giới này, như vậy thật là vô lý.
-
Gần sáng, Thưởng Nam đang ngủ rất ngon, người giấy nhỏ của Ngu Tri Bạch đang đứng gác ngoài cửa bảo vệ cậu. Người giấy nhỏ không cần ngủ.
Cửa bị một vật gì đó từ bên ngoài đẩy mạnh, người giấy nhỏ phản ứng kịp thời, cố sức giữ chặt cửa, tay chân đều dùng lực nhưng cánh cửa vẫn bị đẩy ra một khe hở khá rộng.
Một cái đầu chui vào, trơ trọi nhìn chằm chằm người giấy nhỏ.
Người giấy nhỏ đứng cứng đờ, sợ đến mức hóa đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn người giấy đầy oán khí, cắm đầy kim bạc bước vào.
Người giấy này có gương mặt thanh tú, làn da trắng muốt và tóc đen tuyền đủ để đánh lừa người khác, không biết được đôi mắt đen và đôi môi đỏ như máu của nó được làm bằng gì.
Người giấy nhỏ chỉ là một người giấy bình thường, không có nhiều tác dụng, nó dán sát vào cửa, nín thở nhìn người giấy đầy oán khí này bước đến cuối giường của Thưởng Nam, rồi nhảy lên giường của cậu. Nơi nó nhảy qua, tấm nệm hơi lún xuống.
Búp bê giấy kéo chăn từ phía cuối giường rồi chui vào bên trong. Chăn liên tục nhúc nhích đến khi nó bò lên đầu giường thì lại chui ra và thực hiện một hành động khiến búp bê giấy nhỏ kinh ngạc. Thay vì làm hại Thưởng Nam, búp bê giấy điều chỉnh tư thế để có thể tựa vào cậu, nhẹ nhàng áp má lên má của Thưởng Nam, mắt mở miệng nở nụ cười mãn nguyện.
"......"
Khi búp bê giấy lại gần, hệ thống 14 vừa lúc bước vào thời gian nghỉ, cũng vừa kịp thời gian để sắp xếp dữ liệu từ khi nó bước vào thế giới này cho đến hiện tại.
Kí chủ của nó quả là không tầm thường: dịu dàng, dũng cảm, thông minh nhưng không khoa trương, gan dạ nhưng không liều lĩnh. Cậu luôn có sự cân nhắc riêng nhưng không bao giờ tự cho mình là đúng.
Hệ thống 14 thực sự ngưỡng mộ sự lựa chọn tinh tế của chủ não.
Có lẽ, không sợ hãi trước quái vật cũng là một loại tồn tại đầy kỳ diệu.
Búp bê giấy tràn đầy oán khí đã lặng lẽ rời đi trước khi Thưởng Nam tỉnh dậy, trước khi đi, nó còn hung hăng đá vào búp bê giấy nhỏ đứng tựa ở cửa.
!
Búp bê giấy nhỏ chỉ dám tức giận mà không dám nói, cũng không dám động đậy.
“Tôi không đi cùng cậu đến trường nữa, tôi sẽ tự về nhà.” Búp bê giấy nhỏ đứng dưới chân Thưởng Nam, thân mình mỏng như một tờ giấy, sợ Thưởng Nam rửa mặt sẽ làm nước văng lên người nó.
Thưởng Nam quay về phòng để thay đồng phục, ngón tay cậu đang cầm nút áo ngủ bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn tờ giấy mỏng kia: “Quay đi.”
“A, tôi nhìn hay chủ nhân nhìn cũng giống nhau thôi mà.”
Thưởng Nam lộ ra ánh mắt khó hiểu, búp bê giấy nhỏ đã quay lưng lại. Cậu cởi áo ngủ rồi kéo chiếc áo len đen trên giường xuống rồi mặc lên người. Trong quá trình mặc áo, mái tóc cậu bị làm rối tung lên.
Chiếc áo len đen sâu làm da cậu trắng nổi bật, chất vải mềm mại, cổ áo cao che phủ lấy chiếc cổ dài trắng ngần, phần đuôi áo che đi phần eo mảnh khảnh, dịu dàng như ngọc.
Cậu cúi xuống thay quần, mặc bộ đồng phục hoàn chỉnh, lúc chuẩn bị lấy cặp sách thì bỗng ngỡ ngàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thưởng Nam: “Chuyện cậu làm, Ngu Tri Bạch đều biết?”
Búp bê giấy nhỏ: “Tất nhiên là biết rồi.”
Thưởng Nam: “Những thứ cậu nhìn thấy, Ngu Tri Bạch cũng đều thấy sao?”
Búp bê giấy nhỏ: “Tất nhiên rồi!”
Thưởng Nam im lặng một lúc lâu, vô thức ôm trán. Đêm qua khi cậu tắm, cửa phòng không đóng chặt, búp bê giấy nhỏ ngồi chống cằm nhìn từ khe cửa bên ngoài.
[14: Tối qua tôi đã nhắc cậu rồi, hỏi cậu có muốn đóng cửa lại không, cậu bảo không cần, nó chỉ là một tờ giấy thôi.]
[14: Những búp bê giấy này đều tồn tại nhờ vào Ngu Tri Bạch. Chúng ở đâu, làm gì, nói gì, gặp ai, Ngu Tri Bạch đương nhiên đều biết.]
“……” Thưởng Nam không nói gì, đeo cặp sách lên vai, ngón tay chỉnh lại cổ áo bị cuộn vào rồi thở dài, giọng điệu bất lực: “Đều là nam cả, nhìn thì cứ nhìn thôi.”
14 lại không nghĩ vậy.
Trong thế giới của người giấy sống, búp bê giấy không có nhận thức về giới tính, ít nhất Ngu Tri Bạch không có.
-
Buổi sáng đầu đông, lớp sương trắng nhẹ phủ lên thảm cỏ.
Trong nhà ấm áp như mùa xuân, trên kính đọng lại những vệt sương trắng, giọt nước từ trên cùng lăn xuống dưới.
Bầu trời âm u xanh xám, đèn trong phòng khách đã bật sáng, dì giúp việc đã bắt đầu bận rộn.
Nghe thấy tiếng mở và đóng cửa trên lầu, dì giúp việc vội vã chạy xuống. Ngay khi đến vị trí Thưởng Nam cúi người qua lan can có thể nhìn thấy dì ra sức nháy mắt với cậu, không ngừng hướng về phía phòng của Đại Lệ Lệ mà hất cằm ra hiệu.
Cửa phòng Đại Lệ Lệ cũng hé mở một khe nhỏ, giống như buổi sáng Thưởng Nam nhìn thấy vào hai ngày trước.
Bà vẫn ngồi ở vị trí cũ nhưng lần này mặc một bộ váy ngủ bằng lụa đen, tà váy dài đến chạm đất, thân trên và thân dưới uốn thành một góc vuông hoàn hảo.
Bà đặt chân trần lên thảm, trên đầu gối vẫn đặt con búp bê giấy mà Thưởng Nam đã nhìn thấy mấy hôm trước.
Chiếc kim bạc một lần nữa chậm rãi và chính xác đâm vào ngực, vào khoang bụng của búp bê giấy, chỉ có điều hôm nay khác với lần trước ở một điểm là con búp bê giấy hôm nay không phát ra tiếng kêu "rít" đáng sợ như lần trước.
Đại Lệ Lệ không chỉ nguyền rủa cha của Thưởng Nam mà bà còn đang nguyền rủa những người khác. Nhưng Thưởng Nam không biết ngoài người cha lừa đảo của mình, bà còn nguyền rủa ai nữa?
Một luồng gió nhẹ bất chợt thổi qua từ phía sau khiến khe cửa mở rộng ra hơn, nhiều ánh sáng cũng theo đó ùa vào.
“Ra ngoài là bị xe đâm chết.”
“Giống như mẹ mày, đáng chết.”
“Cướp mất của tao, đáng chết, chết!”
Đại Lệ Lệ lẩm bẩm trong miệng, giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện bà đang nghiến răng nghiến lợi.
Con búp bê giấy với ngực đầy kim bạc bỗng cử động. Nó từ từ và cứng nhắc quay cổ, xoay mặt về phía Thưởng Nam.
Nó nở một nụ cười với Thưởng Nam, dịu dàng và điềm tĩnh.
Toàn thân búp bê giấy trắng toát như tờ giấy, con ngươi đen nhánh giống như hai chiếc kim nhọn đâm thẳng về phía cậu. Nó nhìn chằm chằm Thưởng Nam, từ từ kéo miệng nở nụ cười, khóe miệng kéo đến mức tối đa khiến khuôn mặt như bị rách làm hai nửa.
Ngón tay của Thưởng Nam siết chặt lấy cặp sách, móng tay cắm sâu vào khớp xương, cơn đau khiến cậu phải cố nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cậu cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ nổi giống ai.
[14: Nam Nam, Ngu Tri Bạch đang đợi cậu ở dưới lầu, chúng ta hãy đi học trước đã.]
Nghe thấy giọng nói của 14, Thưởng Nam mới giật mình tỉnh lại. Cổ họng cậu như bị ai đó bóp nghẹt suốt một thời gian dài, đau rát và khô khốc. Khi cậu quay người, mới cảm nhận được luồng không khí tươi mới nhưng tay chân lạnh lẽo khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Giống ai nhỉ?
Trong suốt quá trình đi xuống lầu và ra mở cửa ra Thưởng Nam vẫn còn thắc mắc trong lòng.
Dì giúp việc vẫn đang bận rộn trong bếp, Thưởng Nam tiện tay mở cửa, Ngu Tri Bạch đang đứng ngay ở cửa nở một nụ cười tương tự với nụ cười của con búp bê giấy trên đầu gối của Đại Lệ Lệ nhưng đã được tiết chế hơn nhiều.
“Nam Nam, chào buổi sáng.”
Thưởng Nam nhìn vào nụ cười trên khóe miệng của đối phương, gương mặt dần trở nên đông cứng lại. Khuôn mặt cứng nhắc của con búp bê giấy trên đầu gối của mẹ cậu dần hiện lên giữa đám bọt trắng như tuyết rồi chầm chậm chồng lên với gương mặt thanh tú của Ngu Tri Bạch trước mắt cậu.
— Cậu đã biết người mà mẹ mình đang nguyền rủa là ai rồi.