"Cả hai cậu cùng đến trường à?" Trương Hỗ ngậm một chiếc kẹo mút, từ lúc Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch lần lượt bước vào lớp, cậu ta đã nhìn chằm chằm rồi. Đợi đến khi cả hai ngồi xuống, Trương Hỗ mới tiến tới tám chuyện, tiện tay chia cho họ vài gói thịt bò khô do bà cậu ta làm.
Ngu Tri Bạch khẽ nhíu mày: "Cảm ơn, tôi không ăn."
"Cứ đưa hết cho mình, mình ăn." Thưởng Nam đoán, có lẽ Ngu Tri Bạch không giỏi và cũng không thích tiếp xúc với người khác. Mặc dù Ngu Tri Bạch không biểu hiện ra ngoài nhưng Thưởng Nam có thể cảm nhận được, kể cả không cần 14 nhắc nhở, Thưởng Nam cũng đoán ra.
Con quái vật cô độc, ngoài việc không thích người khác đến gần, còn cảm thấy không thoải mái.
Cho đến hiện tại, Ngu Tri Bạch chỉ chấp nhận sự gần gũi của Thưởng Nam.
Trương Hỗ cũng chẳng để tâm sự xa cách của Ngu Tri Bạch, vì Ngu Tri Bạch vốn có tính cách trầm lặng, nhút nhát, không quen thân với ai. Trước đây, Trương Hỗ còn thích Ngu Tri Bạch hơn, vì dù cậu ta nói gì, Ngu Tri Bạch đều lặng lẽ lắng nghe. Nhưng giờ Trương Hỗ thích Thưởng Nam hơn, bởi giờ đây Thưởng Nam rất được lòng mọi người.
"À, Thưởng Nam, chủ nhật này là sinh nhật mình, mình mời vài người bạn đi ăn, cậu có đến không?" Trương Hỗ không biết từ đâu lôi ra một quả táo, vừa cắn táo vừa hỏi.
Thưởng Nam liếc nhìn Ngu Tri Bạch, Trương Hỗ không phải kẻ ngốc, cậu ta hiểu ngay liền quay sang hỏi Ngu Tri Bạch: "Ngu Tri Bạch, cậu có đi không?"
Ngu Tri Bạch đang làm bài tập, nghe thấy Trương Hỗ gọi tên mình, cậu ấy mới ngẩng đầu lên nhưng lại nhìn về phía Thưởng Nam. Sau khi nhìn vài giây, Ngu Tri Bạch lại cúi đầu trở lại.
"Nam Nam đi thì tôi sẽ đi."
Nam Nam?
Khoan đã.
Để thể hiện sự ngạc nhiên của mình, Trương Hỗ cắn một miếng táo thật lớn, nước táo bắn tung tóe rồi cậu ta trố mắt, nuốt chửng miếng táo mà không nhai kỹ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Quan hệ của các cậu tiến triển nhanh thế? Đã gọi nhau bằng tên thân mật rồi à?"
Thưởng Nam suýt không kịp phản ứng, khi đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Trương Hỗ, cậu suýt bị sặc nước bọt.
Ánh mắt của Trương Hỗ nhìn qua lại giữa Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch vài lần rồi như bừng tỉnh: "Ồ~~Mình hiểu rồi, hiểu rồi, mình biết mà. Bây giờ bạn bè là như vậy đó, đến sinh nhật mình hai cậu nhớ đến cùng nhé." Nói xong, cậu ta cũng không cần nghe lời giải thích, quay đi rồi cười không ngớt.
Thưởng Nam cất hết thịt bò khô vào ngăn bàn rồi hỏi Ngu Tri Bạch: "Sao cậu lại đột nhiên gọi mình bằng tên thân mật vậy?"
Ngu Tri Bạch ngẩng đầu lên: "Chúng ta là bạn, chính cậu nói đấy."
Thưởng Nam đột nhiên tò mò: "Ngu Tri Bạch, bạn bè đối với cậu nghĩa là gì?"
"Sự duy nhất, loại trừ, chiếm hữu." Kể từ đêm hôm qua, thái độ và cách nói chuyện của Ngu Tri Bạch với Thưởng Nam đã khác hẳn so với người khác, khác biệt rõ ràng luôn.
Thưởng Nam nghe câu trả lời của Ngu Tri Bạch xong thì cậu cúi đầu, ghé sát lại gần Ngu Tri Bạch hỏi nhỏ: "Có phải cậu đang hiểu lầm gì về mối quan hệ bạn bè không?"
Ngu Tri Bạch lật trang vở bài tập: "Không có hiểu lầm."
[14: Cách suy nghĩ của quái vật và con người không giống nhau đâu, có thể với nó, bạn bè chính là như thế, duy nhất, loại trừ, chiếm hữu. Đối với cậu đây là chuyện tốt mà, ít nhất giờ cậu đã có 'tấm vé thông hành' để đến gần nó rồi.]
Dù là vậy nhưng Thưởng Nam vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Chiều hôm đó, Trương Tuyết Lệ thông báo rằng tuần sau cả lớp sẽ đi dã ngoại ở khu biệt thự hồ Kim Tử, về trong ngày rồi hôm sau quay lại trường.
Các trường cấp 3 khác khi học sinh lên lớp 12 thì hầu hết các hoạt động ngoại khóa gần như bị dừng hẳn, nhưng ở lớp Thưởng Nam, hoạt động chỉ giảm khoảng một phần ba. Một phần vì trường rất tự tin vào phương pháp giảng dạy và thành tích của học sinh, phần còn lại là do một phần ba học sinh đã định sẵn quốc gia du học, số còn lại mỗi lần thi cũng không có ai đạt điểm quá tệ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phát triển toàn diện, học đi đôi với hành, là phương châm giáo dục của trường Xương Dục, họ từ chối tạo áp lực quá lớn cho học sinh. Trong điều kiện hợp lý và không ảnh hưởng đến thành tích, họ cố gắng cho học sinh tự do tối đa.
Hồ Kim Tử cách xa trung tâm thành phố, khu biệt thự không quá đông đúc nhưng có cảnh quan rất đẹp, hồ nước trong vắt. Nhân lúc tuyết chưa rơi, gần đến Tết Dương lịch, trường quyết định cho học sinh đi thư giãn.
---
Buổi tối sau giờ học, Thưởng Nam do dự hỏi Ngu Tri Bạch: "Mình đưa cậu về nhé?"
Lỗ Dương cùng đám bạn bảy tám người đang tụ tập ở một góc tối gần cổng trường, trong tay kẹp điếu thuốc, miệng ngậm thuốc lá, đầu thuốc lập lòe đỏ rực.
Có vẻ họ không chú ý đến bên này nhưng học xong vẫn chưa chịu về, Thưởng Nam không cần nghĩ cũng biết họ đang chực chờ Ngu Tri Bạch.
Lý Hậu Đức thò đầu từ cửa xe: "Thiếu gia, phu nhân muốn hôm nay cậu về nhà sớm."
Ngu Tri Bạch nhìn thoáng qua đám người phía sau Thưởng Nam, mỉm cười dịu dàng: "Nam Nam, cậu về sớm đi, tôi không sao."
Dáng người Ngu Tri Bạch không tính là yếu ớt, thậm chí còn cao hơn Lỗ Dương nhưng đối diện là bảy tám người đó.
Điều quan trọng hơn là Ngu Tri Bạch không đánh trả nhưng điều đó không ảnh hưởng đến giá trị hắc hoá của cậu ấy tăng lên. Thưởng Nam vừa mới giảm được 0,5 điểm, cậu quý trọng lắm.
Thưởng Nam đứng giữa chiếc xe của gia đình mình và bóng dáng Ngu Tri Bạch đang dần đi xa, phân vân không biết nên làm gì.
[14: Có nên đi theo không?]
"Cứ đi theo."
Lý Hậu Đức nghe tin Thưởng Nam tối nay về muộn nên hơi sững sờ, ông ấy sờ sờ đầu mình, có chút lo lắng: "Tâm trạng phu nhân không tốt lắm, thiếu gia, tôi sợ đến lúc đó bà ấy nổi giận."
"Cứ để bà ấy giận đi, đâu phải lần đầu." Thưởng Nam khoát tay, đeo cặp sách và chạy theo Ngu Tri Bạch.
Lý Hậu Đức trơ mắt nhìn thiếu gia nhà mình đuổi theo cậu nam sinh kia. Ông ấy nhớ lại vẻ mặt u ám của phu nhân lúc sáng khi đến đón thiếu gia rồi không khỏi rùng mình.
Nhà họ Thưởng không hiểu vì sao rõ ràng có thể sống rất tốt nhưng từ khi ông chủ qua đời, nhà chỉ còn lại một bà chủ và một đứa con chưa thành niên. Thông thường, ở gia đình bình thường, hai người còn lại nhất định sẽ nương tựa vào nhau, tình cảm càng thêm sâu đậm nhưng giữa mẹ con nhà này thì ngược lại như kẻ thù. Mẹ thì đánh con không tiếc tay, con thì cũng chẳng có chút kính trọng nào đối với mẹ.
Hóa ra, dù có tiền, nhà giàu cũng có thể sống trong cảnh rối ren như vậy.
Ngu Tri Bạch bước về phía trước, đèn đường rọi xuống, bóng cậu đổ dài, mờ ảo.
Thưởng Nam chạy theo, nhân cơ hội nắm lấy tay áo Ngu Tri Bạch từ phía sau: "Bọn Lỗ Dương chỉ chờ cậu đi một mình thôi, để mình đưa cậu về."
Ngu Tri Bạch quay đầu lại, ngay lập tức Thưởng Nam buông tay khỏi tay áo cậu ấy.
Nhưng Ngu Tri Bạch đã nhanh hơn một bước, nắm lấy tay phải của Thưởng Nam khi cậu định rút tay lại. Ngón trỏ của Ngu Tri Bạch móc vào ngón út của Thưởng Nam, khi thấy biểu hiện ngạc nhiên của cậu, đôi mắt đào hoa mở to trông rất đẹp. Lần đầu tiên, Ngu Tri Bạch nhận ra con người có thể đẹp đến thế, chính là từ Thưởng Nam.
"Sao lại ngạc nhiên?" Ngu Tri Bạch nhẹ nhàng kéo Thưởng Nam lại gần mình: "Chúng ta là bạn mà."
Thưởng Nam dễ dàng bị kéo đến sát Ngu Tri Bạch, ngón tay của cậu ấy lạnh băng nhưng ngoài nhiệt độ ra, không có gì khác biệt với con người.
Thưởng Nam không biết mở lời thế nào, làm sao để nói với người giấy này rằng bạn bè không giống như những gì cậu ấy nghĩ.
"Không được nắm tay à?" Ngu Tri Bạch thấy Thưởng Nam vẫn ngạc nhiên nhìn mình thì thắc mắc.
"Không… không phải, được mà." Thưởng Nam bỏ cuộc, không phản kháng nữa.
[14: Giá trị hắc hóa đã giảm 2,5, hiện tại là 48. Nam Nam, giỏi lắm!]
"Cũng không tệ, chỉ là để cậu ấy nắm tay thôi mà." Thưởng Nam nhìn bàn tay mình đang bị Ngu Tri Bạch nắm, cảm thấy người giấy này cũng khá dễ dỗ.
Hai bên đường của phố Nam Bắc là những cây ngân hạnh, vào cuối mùa thu lá đã rụng sạch, dưới ánh đèn đường, những cành trơ trọi in bóng ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Hôm nay, nhờ có Thưởng Nam, kế hoạch của bọn Lỗ Dương coi như thất bại.
May mắn là khu chung cư Hạnh Phúc không cách xa trường cấp 3 Xương Dục. Khi đến cổng khu chung cư, Thưởng Nam rút tay ra khỏi tay Ngu Tri Bạch, nhìn về phía sau cậu ấy: "Đến rồi, cậu vào đi."
Khu chung cư Hạnh Phúc đã cũ lắm rồi, cánh cổng vòm với bốn chữ "Khu chung cư Hạnh Phúc" đã bị bong tróc hết lớp sơn do mưa nắng, cánh cổng sắt han gỉ mở toang hai bên, bên trong khu còn tối hơn bên ngoài, trông thật u ám.
Ngu Tri Bạch vẻ mặt vẫn bình thường nhưng không còn trắng bệch như người giấy. Ánh đèn đường hắt ngang qua, sống mũi cao của cậu ấy đổ bóng mờ mờ lên một bên mặt. Ánh mắt của cậu ấy nhìn người khác cứ như đang nhìn thẳng vào họ nhưng lại không giống ánh mắt của con người khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo từ bên trong.
"Bye bye."
Thưởng Nam nói tạm biệt rồi quay lưng bước đi.
Ngu Tri Bạch vẫn đứng đó rất lâu, đến khi bóng dáng Thưởng Nam khuất dần, cậu ấy mới lấy từ trong cặp ra một mảnh giấy nhỏ, cùng với cây bút, vẽ mắt, mũi và miệng lên mảnh giấy rồi viết vài chữ ở mặt sau. Sau đó, cậu ấy thả mảnh giấy xuống đất.
Con búp bê giấy nhỏ vội vã chạy theo Thưởng Nam. Nó phải tuân lệnh chủ nhân, đưa bạn của chủ nhân về nhà an toàn! ! !
Cụ bà Ngu khoác trên vai một chiếc chăn kẻ sọc đỏ đen đầy những hạt bụi bông. Bà đứng trên ban công tầng sáu, trông cũ kỹ và xập xệ như một bức tượng sứ già cũ kỹ phủ đầy bụi bặm, nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu. Bà luôn nhìn theo bóng dáng của nam sinh kia, đến khi cậu biến mất sau cây hòe già.
Nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở, bà siết chặt chiếc chăn, già rồi, chân tay cũng không còn linh hoạt nữa, đi lại có chút khó khăn. Vừa mới bước vào, Ngu Tiểu Vũ liền chạy tới đỡ bà: "Ngoại, sao ngoại lại đứng đây? Già rồi mà ra gió sẽ chết mất, ngoại già thế này, Tiểu Bạch cũng không thể biến ngoại thành búp bê giấy được."
Cụ bà Ngu lườm cô bé một cái thật sắc nhưng vẫn quay lại ngồi xuống ghế sô pha. Chiếc ghế cũ kỹ phát ra tiếng kêu dài, phải một lúc lâu sau căn phòng mới yên tĩnh trở lại.
Ngu Tri Bạch vẫn còn đi lại trong nhà, cậu ấy ôm một chồng giấy trắng phát sáng rực rỡ đặt lên bàn trà, môi đỏ chót của Ngu Tiểu Vũ từ từ há ra: "Anh quý cái đống giấy đó lắm mà?"
Khác với những loại giấy ngọc trai trên thị trường, tất cả những thứ Ngu Tri Bạch sử dụng đều mang một số chức năng và tác dụng nhất định. Nhưng loại giấy này thực ra không bằng loại giấy làm người giấy nhỏ, chỉ có đẹp hơn thôi, trông có vẻ cứng cáp nhưng thực chất lại mềm như da người và có cả nhiệt độ.
Ngu Tri Bạch chưa bao giờ cho chúng dùng loại giấy này, ngay cả con chó con giống hệt cậu ấy cũng chỉ được làm từ loại giấy trắng rẻ tiền, cậu ấy keo kiệt đến mức đáng ghét luôn ấy.
Ngu Tri Bạch mở điện thoại rồi lấy một tấm ảnh ra, trong ảnh là Thưởng Nam, bức ảnh này là Trương Tuyết Lệ gửi vào nhóm, là ảnh đăng ký.
Không cần phải căng mắt lục lọi từng tấm, Thưởng Nam rất nổi bật.
Khuôn mặt có đường nét thanh tú, góc cạnh rõ ràng, không có chút da hay thịt thừa nào, thậm chí lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, khóe miệng cong lên vừa vặn, con ngươi có màu nâu nhạt, giống như viên đá quý đắt tiền chưa được mài giũa.
Bà lão Ngu từng nói làm búp bê giấy thì dễ, chỉ cần dùng khuôn chuẩn, tạo hình theo trí tưởng tượng của mình, không cần vẽ mắt, các phần còn lại cứ vậy mà làm.
Nhưng bà cũng nói nếu muốn làm ra một búp bê giấy đẹp thì rất khó, búp bê giấy vốn làm từ giấy, bên trong rỗng, còn một mỹ nhân thực sự thì nhất định phải có bộ khung xương vượt xa vẻ ngoài.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ngu Tri Bạch đã biết Thưởng Nam sở hữu bộ xương hoàn hảo nhất trên thế giới.
Từ hộp sọ, xương ngón tay, đến xương chày...
Ngu Tiểu Vũ nhìn vào màn hình điện thoại của Ngu Tri Bạch đặt trên bàn trà rồi thốt lên đầy kinh ngạc, "Wow, trời ơi, anh ấy đẹp quá! Anh ấy có phải là búp bê giấy không?"
"Cậu ấy là con người, là bạn của anh."
"Tiểu Bạch, anh có bạn rồi à?" Ngu Tiểu Vũ nâng mặt lên: "Vậy bây giờ anh định làm anh ấy thành búp bê giấy à?"
Ngu Tiểu Vũ không có mí mắt, chỉ chấm hai đốm mực lên vị trí mắt, cô bé bật cười khà khà: "Làm thành búp bê giấy, anh và anh ấy có thể làm bạn cả đời rồi!"