Thưởng Nam hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.
Mọi thứ xung quanh cậu đang bị hủy diệt, xé tan. Cậu đứng trong một khu vực có vẻ an toàn, lặng lẽ quan sát thảm họa đang và sắp diễn ra.
“Đó là bạn học của con à?” Không biết từ lúc nào, Đại Lệ Lệ đã xuất hiện sau lưng Thưởng Nam, giọng nói bình thản, hoàn toàn khác với vẻ điên cuồng trong phòng.
Thưởng Nam còn chưa kịp che chắn giữa hai người thì đã nghe Ngu Tri Bạch chào Đại Lệ Lệ: “Chào cô, con là bạn của Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch.”
Thưởng Nam nghe rõ tiếng thở hít thở bỗng chốc trở nặng nề của Đại Lệ Lệ ở sau lưng.
“Mẹ, con đi học đây.” Thưởng Nam một tay nắm lấy cặp sách, tay kia kéo cổ tay Ngu Tri Bạch, bước nhanh ra ngoài, mà cửa thì vẫn đang mở toang hoang.
Dì giúp việc vội vàng chạy tới giữ cửa rồi gọi với theo hai người: “Không ăn sáng à?”
“Cháu không ăn đâu!” Thưởng Nam không thèm quay đầu lại, cậu đẩy Ngu Tri Bạch lên xe rồi cậu cũng lên theo. Cậu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lấy balo đặt lên đùi rồi vô thức quay đầu nhìn lại vào bên trong nhà.
Đại Lệ Lệ vẫn mặc chiếc váy ngủ mỏng manh đứng ở cửa, ánh mắt tràn đầy hận thù.
[14: Bà ta ghét cả cậu nữa rồi.]
Thưởng Nam không trả lời 14, chân mày cậu nhíu lại vì cảm giác khó chịu trong cơ thể. Cậu ôm bụng, cúi người, trán chạm vào đầu gối, dạ dày co thắt từng cơn khiến cậu cắn răng chịu đựng.
“Tôi bị đau dạ dày à?”
[14: Đúng vậy, cậu không thể bỏ bữa sáng.]
[14: Một phần khác có thể là do cậu quá căng thẳng.]
Lý Hậu Đức và Ngu Tri Bạch đều nhận thấy sự bất thường của Thưởng Nam.
“Thiếu gia, lại đau dạ dày à?” Lý Hậu Đức biết thiếu gia nhà mình tuy bề ngoài trông không quá yếu đuối nhưng thực ra cơ thể lại yếu ớt như một con cừu non mới sinh.
Ông ấy vừa lái xe, vừa hạ cửa sổ xuống rồi liếc ra bên ngoài: “Thiếu gia, để tôi tìm chỗ dừng xe mua đồ ăn sáng cho cậu nhé?”
Thưởng Nam đáp lại bằng giọng khàn khàn: “Không cần đâu, cháu vào căng tin trường mua ăn cũng được.”
“Vậy tôi sẽ chạy nhanh hơn.” Lý Hậu Đức nói rồi nhấn ga tăng tốc.
Cơn đau dạ dày chỉ âm ỉ, có lẽ như 14 đã nói một phần nguyên nhân là do cậu quá căng thẳng. Thưởng Nam cúi người thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc này, cậu gần như quên mất bên cạnh mình còn có Ngu Tri Bạch.
Giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, một chiếc taxi phía trước đột ngột chuyển hướng mà không bật đèn xi-nhan khiến Lý Hậu Đức phải phanh gấp, ông ấy sợ đến mức mồ hôi lạnh ướt trán. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Ông ấy định mở miệng chửi bậy nhưng nghĩ đến việc trong xe còn có thiếu gia nhà mình nên ông ấy đành nuốt hết những lời tục tĩu xuống bụng.
Thưởng Nam vì cú phanh gấp mà ngã nhào về phía trước, đập người vào ghế da. Tuy ghế mềm không gây đau đớn gì nhưng Ngu Tri Bạch đã nhanh tay đưa người ra đỡ lấy cậu trước khi cậu chạm vào ghế.
Biết tư thế này dễ khiến mình ngã về phía trước, Thưởng Nam lập tức ngồi thẳng lên, dựa vào cửa sổ. Lúc này, cậu mới nhận ra mình vừa va vào lòng bàn tay của Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch không lập tức rút tay về mà thuận thế dùng cánh tay đỡ cậu ngồi dậy.
Thưởng Nam không kịp nín thở, mùi gỗ, bột giấy và mực in thoang thoảng từ người Ngu Tri Bạch xộc vào mũi cậu.
Mùi của búp bê giấy.
“Cậu không nên bỏ bữa sáng.” Ngu Tri Bạch thu tay lại, nhìn Thưởng Nam bằng ánh mắt bình thản như nước: “Tôi biết, bà ấy không cố ý.”
Thưởng Nam sững sờ, ngay cả cơn đau dạ dày dường như dịu đi vài phần: “Cậu biết?”
Miệng cậu khẽ mở, khoang miệng ẩm ướt, đầu lưỡi hồng phớt nhô ra một chút, trông rất mềm mại và dễ thương. Ngu Tri Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng một biểu cảm ngạc nhiên và sửng sốt lại có thể đẹp đến vậy.
Bạn học Thưởng Nam là một tác phẩm nghệ thuật mà không búp bê giấy nào có thể sao chép được, vì thế tối qua Ngu Tri Bạch đã từ chối đề nghị của Ngu Tiểu Vũ.
Ngu Tri Bạch: “Bà ấy không nghe theo sư phụ, tự ý vẽ mắt cho búp bê giấy, con búp bê đó, giờ là của tôi.”
“Của cậu?” Thưởng Nam không hiểu lắm: “Nhưng chẳng phải nó dùng để nguyền rủa cậu sao?”
Những chiếc kim bạc mảnh dẻ cắm sâu vào ngực và bụng của búp bê giấy. Nếu thế giới này có những hiện tượng kỳ lạ như vậy, điều đó có nghĩa là lời nguyền của Đại Lệ Lệ cũng có thể hiệu nghiệm.
“Cậu không thấy đau à?” Nếu thực sự có tác dụng thì những chiếc kim bạc đó có thể đã đâm thẳng qua búp bê giấy mà chạm đến cơ thể Ngu Tri Bạch. Vậy tại sao Ngu Tri Bạch lại có thể thản nhiên như thế?
“Tôi không phải con người, lời nguyền của bà ấy không có tác dụng với tôi.” Giọng Ngu Tri Bạch thấp trầm.
Phía trước, Lý Hậu Đức tập trung lái xe nên không nghe rõ hai người phía sau đang nói gì, ông ấy luôn nhắc nhở bản thân không được lái vào hầm Đá Đỏ nữa.
Thực tế là từ ngày gặp sự cố trong hầm đó, lần nào đi qua Lý Hậu Đức cũng tránh xa nó.
Thấy Thưởng Nam vẫn nhíu mày, Ngu Tri Bạch giơ tay, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên trán cậu: “Bà ấy không cố ý đâu, tôi không trách bà ấy.”
-
Khi đến căng tin trường, hai người đi mua bữa sáng. Ngu Tri Bạch chỉ ăn một ít cháo vì cậu ấy không cần ăn nhiều, việc ăn uống chỉ để duy trì sự giống người mà thôi.
Khi vào lớp, chuông báo vang lên.
Vừa bước vào lớp, Thưởng Nam đã thấy Lỗ Dương ngồi dựa vào tường,với vẻ mặt hả hê nhìn cậu và Ngu Tri Bạch.
Quả nhiên, Lỗ Dương không dễ dàng bỏ qua.
Chỗ ngồi của Ngu Tri Bạch bị đổ một đống mực đỏ, lan ra khắp bàn. Bàn ghế gỗ màu nhạt, chồng vở và đề thi trên bàn, thậm chí cả bên trong ngăn bàn, không chỗ nào thoát khỏi đống mực đỏ đó, trông như hiện trường của một vụ án đẫm máu vậy. Chiếc lọ mực rỗng nằm lăn lóc trên bàn của Ngu Tri Bạch như thể đang khiêu khích.
Lý do Lỗ Dương dám ngang ngược như vậy là vì hiệu trưởng và gia đình cậu ta có quan hệ họ hàng, nhà Lỗ Dương cũng tài trợ nhiều cho trường, còn Ngu Tri Bạch ngoài học giỏi ra thì không có gì để cạnh tranh với một kẻ như Lỗ Dương.
Cho dù bây giờ Thưởng Nam có thân với Ngu Tri Bạch thì cũng phải nể mặt gia đình hai bên, mà Lỗ Dương đâu có bắt nạt Thưởng Nam. Không có ai trong số người lớn sẽ hiểu cho việc cậu lên tiếng bảo vệ bạn.
Những người đó đã bị ngâm trong thế giới xa hoa đến nỗi xương cốt cũng đã mềm nhũn.
Khổ nạn không liên quan đến bản thân, không chế giễu là họ đã cho rằng rất từ bi rồi.
Trương Hỗ lục lọi trong cặp lấy ra một gói khăn giấy, muốn đặt lên bàn của Ngu Tri Bạch nhưng không tìm được chỗ nào sạch, đành đặt khăn giấy lên bàn của Thưởng Nam: “Mau lau đi, sắp vào học rồi” cậu ta nói nhỏ.
Ngu Tri Bạch không thay đổi sắc mặt, thậm chí không nhíu mày, cậu ấy lấy khăn giấy trên bàn Thưởng Nam rồi cảm ơn Trương Hỗ sau cúi xuống tỉ mỉ lau ghế.
Ghế của Thưởng Nam cũng bị dính một góc, Ngu Tri Bạch lau ghế của Thưởng Nam trước.
Lớp học im lặng như bị nhấn nút tắt âm thanh, các bạn học gần đó không ngừng nhìn về phía này. Mỗi biểu cảm của Lỗ Dương đều cho thấy cậu ta đang cực kỳ vui vẻ.
Lỗ Dương lúc thì chống cằm xem trò vui, lúc lại ngáp dài hoặc cười khẩy. Ngay cả bạn cùng bàn của cậu ta cũng không chịu nổi mà đảo mắt.
Ngu Tri Bạch xắn tay áo, mực đỏ thấm qua khăn giấy, dính lên ngón tay. Đôi tay trắng muốt của cậu ấy giờ đã bị nhuộm đỏ.
May mắn là sách vở chỉ bị dính bề mặt, lớp dưới vẫn có thể sử dụng được.
Thấy người bên cạnh vẫn không động đậy, Ngu Tri Bạch dừng tay, mỉm cười xin lỗi Thưởng Nam: “Xin lỗi, đã liên lụy đến cậu.”
[14: Không cần lo, giá trị hắc hóa của cậu ta không thay đổi.]
Thưởng Nam không nói gì, ngồi xổm xuống lục tìm trong ngăn bàn nhưng không có gì.
Cậu giữ nguyên tư thế đó một lúc rồi đứng dậy, vỗ vai Trương Hỗ: “Cậu có mực không?”
“Có, làm gì?” Trương Hỗ trả lời rồi lấy ra một lọ mực từ trong bàn: “Mực nhập khẩu, không nhòe, vết mịn…”
“Cho mình mượn” không đợi Trương Hỗ nói hết câu, Thưởng Nam đã nhanh tay lấy lọ mực còn đầy một nửa rồi trực tiếp đi thẳng về phía Lỗ Dương.
Vừa tránh các bạn học trong lớp, Thưởng Nam vừa mở nắp lọ mực.
Lúc đó, Lỗ Dương đang cười nói với một nam sinh ngồi phía trước, hoàn toàn không để ý đến Thưởng Nam, cho đến khi nam sinh kia nháy mắt báo hiệu cho cậu ta.
Cậu ta chưa kịp nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thưởng Nam thì đã cảm thấy một dòng chất lỏng lạnh lẽo đổ xuống đầu, tầm nhìn bị che phủ bởi màu đen dày đặc, mùi mực đậm đặc và khó chịu ngay lập tức tràn vào mũi. Nụ cười của Lỗ Dương đông cứng trên mặt, nắm tay từ từ siết chặt trên đùi.
Mực đen chảy xuống từ tóc, lan ra mặt cậu ta rồi nhỏ giọt xuống áo quần. Gương mặt của Lỗ Dương gần như bị phủ kín bởi mực nhưng ánh mắt căm hận lại càng rõ ràng hơn.
Trương Hỗ nhìn Thưởng Nam: "Mình... c."
Mọi người xung quanh đều nhìn cảnh tượng này, thậm chí quên mất phải thu lại vẻ mặt kinh ngạc.
Thưởng Nam không có biểu cảm gì, đổ hết lọ mực lên đầu Lỗ Dương. Nghe tiếng mực từ từ nhỏ giọt, cậu mới chậm rãi thu tay lại rồi cúi đầu nhìn Lỗ Dương đang run lên vì tức giận: “Tôi đã nói rồi, đừng động đến cậu ấy.” ( truyện trên app T Y T )
Lọ mực đã được đổ sạch, Thưởng Nam nhẹ nhàng đặt chiếc lọ rỗng lên bàn của Lỗ Dương rồi khẽ nói: “Tặng cậu đấy.”
Việc Thưởng Nam thích Ngu Tri Bạch đã là điều ai cũng biết nhưng dù là thích thì Thưởng Nam chưa bao giờ can thiệp vào chuyện giữa Ngu Tri Bạch và Lỗ Dương. Dù gì nhà Thưởng Nam và nhà Lỗ Dương cũng có quen biết, vì Ngu Tri Bạch mà căng thẳng thì thật không đáng.
Nhưng hôm nay, Thưởng Nam đã thực sự trở mặt, không chút nể nang Lỗ Dương.
Lỗ Dương không phải là người dễ động vào, thậm chí thầy cô cũng ít khi quản cậu ta, bây giờ thì làm sao kết thúc chuyện này đây?
Lỗ Dương cười lạnh một tiếng, giơ tay dùng mu bàn tay lau mặt.
"Khốn kiếp!" Cậu ta chửi một câu rồi đá lật bàn học của bạn cùng bàn. Lỗ Dương cầm lấy ống sắt vẫn luôn chuẩn bị sẵn trong ngăn bàn và bước tới chỗ Thưởng Nam.
"Thưởng Nam." Cậu ta gọi từ phía sau.
Thưởng Nam quay lại, Lỗ Dương vung ống sắt về phía cậu.
Thưởng Nam không thể tránh kịp, cậu nhắm mắt nghiêng đầu đi, nghĩ rằng bị đánh vào vai vẫn còn tốt hơn là bị đánh vào đầu. Cậu cũng nghĩ rằng lần này ít nhất sẽ làm giá trị hắc hóa của Ngu Tri Bạch giảm đi 20, nếu không thì quá uổng công rồi.
Nhưng cơn đau dự tính không đến, Thưởng Nam cảm thấy có một luồng gió lướt qua bên cạnh, sau đó là tiếng đồ vật đổ xuống đất vang rền, tiếp theo là tiếng hét chói tai và cảnh tượng hỗn loạn trong lớp học.
Thưởng Nam mở mắt ra, thấy Ngu Tri Bạch nằm dưới đất, tay che cổ, máu chảy ra từ kẽ tay, khuôn mặt trắng bệch như giấy.
Lỗ Dương không đánh trúng Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch đã lao lên che chắn. Nhưng vì lực đánh quá mạnh, Ngu Tri Bạch ngã xuống đất, va phải một chiếc cốc nước của một bạn nữ, chiếc cốc vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh và Ngu Tri Bạch ngã đúng vào đống thủy tinh đó.
Lớp học trở nên hỗn loạn, người thì gọi giáo viên, người thì gọi cấp cứu, còn Trương Hỗ thì trốn dưới bàn gọi cảnh sát.
Giữa sự hỗn loạn, Ngu Tri Bạch che cổ, khó khăn bò dậy, mỉm cười với Thưởng Nam.
“Giáo viên đến rồi! Giáo viên đến rồi!!!” Một bạn học hét lên từ ngoài hành lang.
Đầu Thưởng Nam rối bời, sau khi nhìn thấy nụ cười của Ngu Tri Bạch, cậu càng thêm hoang mang. Cậu chưa kịp bước tới gần Ngu Tri Bạch thì đã thấy cậu ấy nhắm mắt và ngất xỉu.
Bạn học vừa hét "giáo viên đến" bỗng hét lên với giọng còn lớn hơn: “Ngu Tri Bạch ngất rồi!!! Có án mạng! Có án mạng!!!”
Thưởng Nam, người thừa biết Ngu Tri Bạch sẽ không sao: “... ”