Thưởng Nam chạy xuống cầu thang.

Đã hơn một tiếng trôi qua, tòa dạy học gần như đã trống vắng, chỉ còn vài ba phòng học còn sáng đèn, hành lang thì trống trải, tiếng bước chân vang vọng rõ ràng.

Lần này, khi xuống cầu thang, cậu không gặp bất kỳ điều bất ngờ nào.

Con bướm trắng bay quanh Thưởng Nam vài vòng trên sân thượng, sau đó đáp xuống, chui vào túi áo khoác của cậu.

Ngu Tri Bạch vẫn đứng ở nơi Thưởng Nam lần đầu nhìn thấy cậu ấy, ngay trước lối ra của tòa dạy học.

Không khí lạnh tràn vào khí quản, vào phổi khiến cậu đau âm ỉ nhưng Thưởng Nam không quan tâm nhiều, cậu chạy một mạch đến trước mặt Ngu Tri Bạch rồi dừng lại sau đó bình tĩnh lại, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn Ngu Tri Bạch.

Đôi mắt của Ngu Tri Bạch đen tuyền, sâu hơn cả màn đêm, ánh nhìn chăm chú về phía Thưởng Nam nhưng lại dịu dàng vô cùng.

Hơi thở trắng xóa che khuất tầm nhìn khiến Thưởng Nam khó chịu, cảm giác bực bội hiện rõ trên mặt cậu. 

Với quái vật, cậu không cần phải diễn trò, có lẽ nó cũng sẽ không hiểu, cũng chưa chắc sẽ chấp nhận.

Thưởng Nam lấy con bướm từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Ngu Tri Bạch rồi từ từ mở bàn tay ra. Con bướm trắng vừa mới bay lượn trước mắt cậu ngăn cậu tiến tới, giờ đã trở lại hình dạng bướm giấy, lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cậu.

Không khí im lặng bao trùm giữa hai người.

Thưởng Nam cảm thấy ngón tay mình đã tê cứng vì lạnh, cậu quay đầu liếc nhìn sân thượng nơi mình vừa đứng, tòa nhà cao sáu tầng vươn lên giữa bầu trời đêm đen kịt.

“Cậu mong tôi rơi từ sân thượng xuống à?”

Phản ứng của Ngu Tri Bạch vẫn rất điềm tĩnh, dịu dàng: “Tôi sẽ không để cậu rơi xuống đâu.” Cậu ấy mỉm cười nhưng lần này Thưởng Nam để ý thấy nụ cười của cậu ấy có vẻ... mang tính hình thức.

“Nhưng tôi có thể ngã xuống, biết đâu đấy... rơi xuống đó” Thưởng Nam chỉ vào chỗ bên cạnh cách họ không xa lắm: “Nếu tôi rơi xuống, tôi sẽ bị nghiền nát ở đó.”

Thưởng Nam nghĩ, Ngu Tri Bạch chắc hẳn sẽ hiểu, cậu ấy không hề có ý muốn lấy mạng cậu. Nhưng đồng thời, Ngu Tri Bạch cũng không hề đùa giỡn với cậu.

Cảnh tượng Ngu Tri Bạch bị bắt nạt không ngừng hiện lên trong đầu cậu.

Cây gậy thép đánh gãy xương, thân thể gầy yếu co rúm lại, run rẩy, cổ và xương cổ tay lộ ra trong không khí. Hai chữ "con điếm" bị hằn lên má của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam nghĩ, có lẽ hai chữ đó là để chỉ Ngu Xá.

“Con bướm tôi tặng cậu” Ngu Tri Bạch mỉm cười: “Có thể là quà, cũng có thể là vật tế. Thưởng Nam à, con người các cậu chẳng phải thích thi cử nhất sao? Tôi cũng sẽ thử thách cậu.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Nó không còn che giấu bản chất độc ác và bản ngã trước mặt Thưởng Nam.

Chưa bao giờ có ai đến gần nó với thiện ý cả. Ở nhà, chỉ có Ngu Tiểu Vũ là người giấy giống nó và bà cụ Ngu già yếu, cả ngày nửa tỉnh nửa mê.

Nó phải giống như con người, học tập, ngủ, ăn uống và thường xuyên phải chịu đựng ác ý từ con người, như Lỗ Dương, như mẹ của Thưởng Nam.

Nó không sợ sự tiếp cận của Thưởng Nam và không chỉ Thưởng Nam, nó không sợ bất kỳ con người nào.

Con người là một loài sinh vật trống rỗng hơn cả người giấy.

Nhưng lúc này khi đối diện với Thưởng Nam, nó cảm thấy hơi lạ lẫm, vì con người trước mặt này khác với những kẻ khác.

Thưởng Nam đã chọn tiến lên, thay vì lùi lại, vậy nên...

Con bướm không phải là vật tế, nó đã trở thành một món quà trang trọng từ con quái vật.

[14: Tôi đã nói rồi, nó đang thử thách cậu. Nếu khi nãy cậu lùi bước, con bướm đó chính là vật tế để tiễn cậu xuống địa ngục. Chỉ với một câu “kết bạn” của cậu, nó đã ghi nhớ và thực hiện một nghi lễ mà rõ ràng, nghi lễ đã thành công.]

[14: Nam Nam, nó đã chính thức chấp nhận cậu rồi.]

Thưởng Nam ném con bướm về phía ngực Ngu Tri Bạch: “Trả lại cho cậu.”

Nói xong, cậu đeo balo lên vai rồi đi về phía cổng trường. Phía sau cậu không có tiếng bước chân, Ngu Tri Bạch không đuổi theo nhưng có một ánh nhìn chăm chú dõi theo cậu.

Ngu Tri Bạch không đón lấy con bướm giấy mà Thưởng Nam ném tới, cũng không cúi xuống nhặt. Khi Thưởng Nam gần bước ra khỏi cổng trường, con bướm khẽ rung cánh và bay về phía Thưởng Nam.

-

Ngu Tiểu Vũ cầm đèn chờ Ngu Tri Bạch rất lâu, rất rất lâu. Cô bé ngồi xổm ở hành lang phía sau, đầu gối đã in hằn nếp gấp. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé đứng dậy, vội vã vỗ đầu gối để làm mất đi những nếp nhăn.

Cô bé vẫn vô thức nhìn ra sau lưng Ngu Tri Bạch: “Chó nhỏ lại không về nhà ạ?"

Ánh sáng yếu ớt lập loè trong hành lang cũ kỹ chật chội.

Khuôn mặt của Ngu Tri Bạch chìm trong ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt cậu ấy cũng trắng bệch như Ngu Tiểu Vũ, chỉ có điều cậu ấy mỉm cười, rõ ràng tâm trạng khá tốt.

"Bà ngoại nấu cơm rồi, khó ăn lắm." Ngu Tiểu Vũ vừa đi vừa nói, cô bé liếc nhìn sắc mặt của Ngu Tri Bạch từ một bên: "Tiểu Bạch, hình như tâm trạng của anh rất tốt."

Ngu Tri Bạch không trả lời cô bé, cô bé cũng im lặng.

Bà ngoại không thể làm ra người giấy nữa. Cô bé, chó nhỏ và những người giấy khác đều phụ thuộc vào Ngu Tri Bạch để tồn tại, nhưng Ngu Tri Bạch không cho họ gọi cậu ấy là chủ nhân. Họ và Tiểu Bạch không giống nhau, Tiểu Bạch là một người giấy chính thống, qua sự che đậy khéo léo, con người rất khó phát hiện thân phận thật của cậu ấy, trong khi bọn họ chỉ cần gió thổi qua cũng có thể sẽ tan biến.

Chó nhỏ, cô bé và những người giấy khác cũng không giống nhau.

Bà ngoại nói rằng Ngu Tri Bạch có quá nhiều oán khí nên cần phải có một vật chứa để hấp thụ và chứa đựng oán khí này. Vật đó không thể có ý nghĩ riêng, không thể có tư tưởng của riêng mình, chỉ đơn thuần phục vụ Ngu Tri Bạch, vậy là chó nhỏ xuất hiện.

Ngu Tiểu Vũ rất ghen tỵ với chó nhỏ, vì cô bé không thể cùng Ngu Tri Bạch đi học nhưng chó nhỏ thì có thể.

Thưởng Nam đang trong phòng tắm, cậu tháo băng gạc trên vết thương ở cổ. Ánh đèn sáng rực, cậu nhìn rất rõ, không có dấu vết cắn nào rõ ràng, nỗi đau sâu sắc dường như chỉ là ảo giác.

Vết thương rất nhỏ, lớn hơn móng tay cái một chút.

Bác sĩ ở trường không phải nói đùa, Thưởng Nam nhìn kỹ, thực sự trông rất giống một con bướm đang đập cánh.

[14: Trương Cẩu có liên quan đến Ngu Tri Bạch.]

Thưởng Nam: "Giờ cậu mới biết à?"

Đôi mắt hoa đào của Thưởng Nam khi hơi nhướn lên mang theo vài phần quyến rũ mềm mại không phù hợp với tuổi của cậu nhưng trên người cậu phần lớn lại toát ra dịu dàng trầm lặng và sự bao dung.

14 đã từng có vài chủ nhân ngu ngốc, lúc đầu nó còn khuyên bảo nhưng sau khi nhiệm vụ thất bại, không chỉ mạng sống của chủ nhân ở thế giới gốc bị chấm dứt, mà điểm số của nó cũng bị trừ từ một tỷ đến hàng trăm tỷ điểm tùy theo mức độ thất bại. Kể từ đó, nó không còn quan tâm, chỉ muốn sớm kết thúc để đi tìm một người kí chủ tin hơn để kiếm điểm.

Khi nhận được nhiệm vụ phi nhân loại, 14 đã mang theo quyết tâm sẽ thất bại. Quái vật thì thay đổi thất thường, trở mặt vô tình, trông có vẻ lịch thiệp, bình thản nhưng thực chất không phải vậy.

Giống như tối nay.

Người giấy đã dựng lên ảo cảnh chỉ vì một câu nói của kí chủ. Nó suy nghĩ rất chu đáo, đưa cho kí chủ con bướm trước, nếu kí chủ phản bội lại lời nói trước đó thì con bướm này chính là vật tế mà người giấy gửi đến để tiễn kí chủ xuống địa ngục.

Người chết là quan trọng nhất, người giấy rất chú trọng những điều này.

Thật may mắn.

Rất may.

14 cảm nhận được mức độ yêu thích của nó đối với kí chủ này đã đạt đến đỉnh điểm.

[14: Là khi nhìn thấy vết cắn trên cổ cậu, tôi mới cảm nhận được.] ( truyện trên app t.y.t )

Thưởng Nam quay trở lại phòng, bật đèn bàn, nghĩ rằng đêm nay sẽ lại hỗn loạn như đêm qua. Khi đôi mắt của cậu bắt đầu nhức nhối vì mở to quá lâu thì một con bướm trắng từ cửa sổ bay vào, đôi cánh mỏng manh đập nhẹ, đậu bên cạnh gối của Thưởng Nam rồi không còn động đậy nữa.

Nhìn thấy con bướm, Thưởng Nam liền nhớ đến Ngu Tri Bạch.

Cậu không biết tính khí của Ngu Tri Bạch có tốt không nhưng sự cố chấp và lạnh lùng của cậu ấy thì rất rõ ràng. Con bướm vốn dĩ là vật tế nhưng nhờ lòng thương hại của Thưởng Nam mà nó đã trở thành món quà.

Buổi lễ này vốn được tổ chức dành cho Thưởng Nam.

Thưởng Nam là người quyết định liệu đây sẽ trở thành một đám tang hay là một nghi thức chính thức để bắt đầu mối quan hệ.

Con bướm yên lặng nghỉ ngơi.

Thưởng Nam lật người, kéo chăn trùm kín đầu.

Con bướm vỗ cánh vài cái, bay lên đậu trên ngón tay của Thưởng Nam bên ngoài mép chăn.

-

Hôm qua Đại Lệ Lệ lại về quê. Thưởng Nam vừa ăn sáng vừa nghe dì giúp việc nói chuyện.

"Thiếu gia à, cậu phải nói với phu nhân chứ, bây giờ bà ấy như bị trúng tà rồi." Dì giúp việc vung hai tay lên xuống: "Bà ấy để mấy người giấy trong phòng, lớn nhỏ đều có, còn không cho chúng tôi đụng vào."

Dì giúp việc nhìn quanh một lượt, vẻ mặt có chút phức tạp: "Hơn nữa, có một người giấy là ông chủ, người giấy còn lại là thiếu gia, cậu nói xem, dù gì cũng là vợ chồng, đâu cần đến chết vẫn phải nguyền rủa nhau như vậy?"

Thưởng Nam nhìn lên lầu, cửa phòng của Đại Lệ Lệ đóng kín nhưng bầu không khí xung quanh căn phòng lại vô cùng áp lực và âm u.

Cậu từ tốn đưa một thìa cháo vào miệng, mẹ cậu không phải cố ý đâu.

[14: Bà ấy không chỉ nguyền rủa cha cậu mà còn nguyền rủa cả người khác. Mọi việc trên đời đều có nhân quả, nhân của người này ắt sẽ có quả của kẻ khác. Thuật nguyền rủa rất có khả năng sẽ phản lại bà ấy.]

Dì giúp việc cũng đang nghĩ ngợi, sau khi suy nghĩ xong, bà ấy nói với Thưởng Nam: "Thiếu gia, làm chuyện thất đức thì không nên đâu. Đợi phu nhân về, cậu nhất định phải khuyên bà ấy cho thật tốt vào."

"Mẹ cháu đi đâu rồi?"

"Nói là đi viếng ông chủ." Dì giúp việc vừa dứt lời thì sắc mặt lập tức thay đổi. Vừa nguyền rủa vừa đi viếng mộ hàng năm, bà ấy thật sự không hiểu nổi bà chủ này.

"Được rồi" Thưởng Nam đặt muỗng xuống: "Cháu sẽ tìm thời gian để nói chuyện với bà ấy."

Dì giúp việc yên tâm đi ra ngoài.

Nhưng Thưởng Nam lại nhớ rằng, tinh thần của Đại Lệ Lệ đã sớm có vấn đề. Bà dễ cáu gắt, giận dữ, từ chối giao tiếp, dù đối phương là chính Thưởng Nam đi nữa.

Từ rất lâu trước đây "Thưởng Nam" đã gần như xa lạ với người mẹ thần kinh bất ổn này.

"Cháu đi học đây."

Dì giúp việc tiễn Thưởng Nam ra cửa. Lúc này bà ấy nhìn thấy cậu nam sinh đứng ngoài sân trước Thưởng Nam, bà ấy ngạc nhiên trong giây lát rồi nở một nụ cười: "Thiếu gia, đó là bạn học của cậu à?" Bà nhìn thấy đồng phục trên người cậu nam sinh và đồng phục của Thưởng Nam giống hệt nhau.

Trời chưa sáng hẳn, sương sớm trong khu biệt thự chưa tan hết. Ngu Tri Bạch tay cầm một túi giấy đen lớn, cậu ấy đã thay bộ đồng phục đen tuyền khiến làn da càng thêm trắng bệch, khí chất như tuyết băng tinh khiết và lạnh lẽo, dáng người gầy gò nhưng cao lớn, vững chãi như cây tùng.

Cậu ấy đứng giữa làn sương mờ dần tan đi, ánh mắt dịu dàng như chính làn sương ấy, chầm chậm hướng về phía Thưởng Nam.

Thưởng Nam cũng nhìn thấy Ngu Tri Bạch, sao cậu ấy lại ở đây?

Không đúng, nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm sao mà cậu ấy vào được?

[14: Nam Nam, nó đâu phải người.]

"Được rồi, dì vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm." Thưởng Nam kéo khóa áo khoác cao hơn. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác trắng mềm mại bên ngoài đồng phục khiến khí chất vốn lạnh lùng, hờ hững của cậu trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Cậu bước về phía Ngu Tri Bạch, ra khỏi cổng sân, đứng trước mặt cậu ấy rồi cậu hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Ngu Tri Bạch khẽ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Thưởng Nam: "Tôi muốn cùng cậu đi học."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play