Môi dưới của Thưởng Nam bị đau đến mức tê dại, mất hết cảm giác.
Cậu nhìn người giấy trước mặt, đôi mắt đen thẫm và biểu cảm chân thành, trong chốc lát không biết có nên nhắc nhở đối phương rằng giữa bạn bè không thể làm những việc như thế này hay không.
Sự im lặng bao trùm hai người, Ngu Tri Bạch nhẹ giọng hỏi: "Cậu giận rồi à?"
Thưởng Nam lắc đầu, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau đi máu trên môi. Ánh mắt của Ngu Tri Bạch theo dõi từng cử động của Thưởng Nam. Thưởng Nam ngẩng lên, liếc nhìn Ngu Tri Bạch: "Cậu thật sự không hiểu sao?"
Một người giấy đã sống trong xã hội loài người mười năm, thành tích luôn đứng đầu lớp, được tất cả các giáo viên yêu mến, làm sao có thể thật sự giống như một tờ giấy trắng không hiểu gì?
Ngu Tri Bạch đang định trả lời thì Trương Hỗ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa sau. Có vẻ như cậu ta không thấy những gì vừa xảy ra giữa hai người, lúc này cậu ta đang giơ con dao cắt bánh lên: "Nào, cắt bánh thôi, là bánh anh đào đấy!"
Sau khi Trương Hỗ rời đi, Thưởng Nam ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch nước trái cây trên ống quần của Ngu Tri Bạch. Cậu bỏ qua chủ đề trước đó rồi nói: "Ngu Tri Bạch, dù thế nào đi nữa, mọi chuyện cũng đã qua rồi, cậu nên hướng về phía trước."
Ngu Tri Bạch cúi đầu, nhìn vào chiếc cổ trắng mịn yếu ớt của Thưởng Nam, không kìm được liếm môi: "Tôi không muốn."
"Không gì cơ?"
"Không có gì."
Thưởng Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt của Ngu Tri Bạch đen thăm thẳm và đầy khát khao.
Thưởng Nam thầm nghĩ.
Cậu ấy mà không hiểu thì ma nó tin.
Khi quay lại phòng khách, trên chiếc bàn dài đặt một chiếc bánh bốn tầng phủ đầy anh đào, nước sốt anh đào đỏ tươi từ trên đỉnh tràn xuống, lan khắp chiếc bánh trong chớp mắt. Hương thơm ngọt ngào của trái cây lan tỏa khắp căn phòng.
Ánh mắt của Ngu Tri Bạch thoáng thay đổi, mí mắt sụp xuống, cậu ấy không muốn làm Thưởng Nam mất hứng vào lúc này.
Nhìn thấy sắc mặt của Ngu Tri Bạch ngày càng u ám, Thưởng Nam đi vòng ra phía sau Trương Hỗ, vỗ nhẹ lên vai cậu ta: "Nhà mình còn việc, mình và Ngu Tri Bạch phải đi trước, bánh này chúng tớ không ăn nữa đâu."
Trương Hỗ chỉ thất vọng trong một giây nhưng nghĩ lại hôm nay là sinh nhật của cậu ta, Thưởng Nam không chỉ đến dự mà còn chuẩn bị quà, Trương Hỗ cảm thấy rất vinh dự rồi. Vì vậy, khi nghe Thưởng Nam nói muốn rời đi, cậu ta vội bảo người giúp việc trong nhà tiễn họ ra ngoài, sợ làm lỡ việc của Thưởng Nam. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Sau khi chào tạm biệt người giúp việc, hai người bước trên con đường tối.
Vết thương trên môi của Thưởng Nam vẫn âm ỉ đau, Ngu Tri Bạch không biết nặng nhẹ, cắn rất mạnh. Thưởng Nam cũng không muốn tiếp tục xoáy vào chuyện Ngu Tri Bạch có thực sự hiểu chuyện giữ khoảng cách hay không. Cậu lo lắng rằng nếu đào sâu hơn, sẽ nảy sinh những kết quả mà cậu không thể chịu nổi.
[14: Nhưng con quái vật đã yêu cậu rồi.]
Thưởng Nam: "Nó chưa nói, tôi không biết, không tính."
[14: Sớm muộn gì nó cũng sẽ nói thôi, có thể mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu?]
Nhà của Thưởng Nam cách khu biệt thự nhà Trương Hỗ chỉ chưa đầy hai mươi phút đi bộ. Ngu Tri Bạch suy nghĩ một lát rồi dừng lại: "Cậu về nhà đi."
Thưởng Nam chào tạm biệt Ngu Tri Bạch, cậu ấy nhìn Thưởng Nam một lúc rồi mới quay lưng rời đi.
Trong màn đêm dày đặc, Thưởng Nam nhìn theo bóng lưng của Ngu Tri Bạch dần khuất xa rồi hỏi 14: “Tại sao giá trị hắc hóa của nó lại đột nhiên tăng lên?”
[14: Vì vụ tai nạn xe mười năm trước, nó rất ghét những chất lỏng màu đỏ.]
[14: Đừng lo, giá trị hắc hóa chỉ là một dữ liệu khách quan mà chúng ta quan sát được. Điều này không có nghĩa là khi giá trị hắc hóa đạt tối đa, nó sẽ mất kiểm soát. Điều này chỉ thể hiện mức độ không lành mạnh trong tâm lý của nó. Thực tế, tâm lý của phần lớn con người cũng không hoàn toàn khỏe mạnh.]
[14: Tuy nhiên, hành động vừa rồi của nó đã giúp tôi thu thập thêm một chút thông tin, cậu còn nhớ học sinh tên là Trương Cẩu mà cậu đã gặp lúc đầu không?]
Thưởng Nam bước tiếp về nhà: “Nhớ chứ, sao vậy?”
[14: Lúc đó cậu hỏi tôi liệu thế giới này chỉ có một người giấy thôi đúng không, tôi đã trả lời là đúng, tôi rất chắc chắn về điều đó. Nếu bây giờ cậu hỏi tôi, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy. Vì Trương Cẩu mặc dù không phải người giấy nhưng là một búp bê giấy do bà Ngu tạo ra, là một vật chứa oán hận của người giấy. Suy nghĩ và hành vi của nó đều bắt nguồn từ Ngu Tri Bạch. Trên người nó chỉ có oán hận và thù hận, tất cả đều đến từ Ngu Tri Bạch. Nếu không có vật chứa này, vừa nãy Ngu Tri Bạch cắn cậu, rất có thể môi của cậu sẽ bị cắn mất một miếng.]
“…..” Thưởng Nam đút tay vào túi, lắng nghe tiếng đế giày đập xuống con đường nhựa: “Vậy tại sao Trương Cẩu lại thích tôi? Còn trộm áo khoác của tôi nữa? Là do Ngu Tri Bạch chỉ đạo sao?”
[14: Không phải... Vì trước đây cậu đã từng theo đuổi nó, nó có chút ghét cậu nên đã để Trương Cẩu theo đuổi cậu theo cách quá đáng hơn. Nó không cần phải ra lệnh cho Trương Cẩu, vì Trương Cẩu chính là nó. Khi nó nảy ra ý nghĩ, Trương Cẩu sẽ tự nhiên thực hiện. Giải thích thế này, Nam Nam, cậu hiểu chưa?]
[14: Vết cắn trên cổ cậu có thể khiến Ngu Tri Bạch biết vị trí của cậu bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu.]
Cơn mưa nhẹ phủ lên mặt đường một lớp sơn bóng lấp lánh.
Thưởng Nam mở ô, tay cậu hạ thấp cổ áo và chạm vào vết cắn đã lành. Mặc dù vết cắn đã lành nhưng lại để lại một vết sẹo, trông giống như một con bướm đang vỗ cánh.
Vết sẹo không quá rõ ràng nhưng từ đầu ngón tay truyền đến khắp cơ thể Thưởng Nam cảm giác đau đớn, giống như quay trở lại đêm cậu bị Trương Cẩu ép lên bức tường thô ráp và cắn mạnh. Khi đó, cơ thể của Trương Cẩu luôn phảng phất mùi bột giấy nhưng Thưởng Nam lại không chú ý, thậm chí còn nghĩ Trương Cẩu là phiên bản 2.0 của người giấy. ( truyện trên app T Y T )
Trên thế giới này, từ đầu đến cuối, chỉ có một người giấy, chỉ có Ngu Tri Bạch.
-
Ngu Tri Bạch che ô, đi đến hầm Đá Đỏ.
Đêm khuya vắng lặng, lâu lâu mới có một chiếc xe phóng vút qua, lá rụng bay tán loạn, nước văng tung tóe. Đôi mắt của Ngu Tri Bạch bị nước mưa làm khó chịu, nó cúi đầu xuống, lấy nhãn cầu ra và bỏ vào túi áo bông.
Đã lâu rồi nó không đến đây, lần cuối cùng đến là vào năm ngoái. Mỗi khi nghĩ đến vụ tai nạn xe năm xưa, nó lại đến thăm Ngu Xá, còn những lúc khác, nó chỉ là một con quái vật đơn thuần.
Đèn trong hầm lúc tắt lúc sáng, không gian im ắng tuyệt đối, những chiếc đèn hỏng cũng sáng lên, lối ra của hầm bị một màn sương trắng dày đặc che khuất.
Ngu Xá mặc một chiếc váy dài kéo lê trên mặt đất, gương mặt tái nhợt không che giấu được vẻ đẹp của bà. Mái tóc dài bồng bềnh và ấm áp, dài đến tận eo, bà bước đến dưới ô của Ngu Tri Bạch, đôi môi run rẩy, tay nâng niu khuôn mặt của Ngu Tri Bạch.
"Con ổn chứ?"
"Ổn."
"Bà ngoại đâu rồi?"
"Bà sắp chết rồi."
Ngu Tri Bạch cao hơn Ngu Xá một cái đầu, đôi mắt của nó rất giống với mắt của Ngu Xá, chỉ có điều giờ đây hốc mắt của nó đen ngòm như hai cái hố, không còn rõ nét nữa.
Tiếng còi xe chói tai xuyên thủng màng nhĩ, chiếc xe điện mua với giá vài trăm tệ đâm vào vỏ chiếc xe sang cứng rắn và vỡ tan ngay lập tức, khói trắng bốc lên. Ngu Xá là người chịu va chạm mạnh nhất, nửa mặt bà đầy máu, nội tạng chắc hẳn đã bị lệch vị trí nhưng bà vẫn xinh đẹp, đẹp đến mức có nhiều người dùng camera hướng vào bà, vào khuôn mặt, vào đôi chân, vào sự xinh đẹp của bà.
Ngu Xá đã chết, họ nói bà chết vì quá nhiều nghiệp chướng, không đứng đắn. Nhưng Ngu Xá đã chết rồi, bà không còn nghe thấy nữa, thế là họ chuyển toàn bộ ác ý nhơ nhuốc đó sang đứa con của bà.
"Con đã có người mình thích, nếu nhớ đến mẹ, con sẽ dẫn cậu ấy đến gặp mẹ."
"Nhưng cậu ấy không thích con, vậy con có thể biến cậu ấy thành người giấy không?"
Vu Xá nhìn vào hốc mắt đen ngòm của Ngu Tri Bạch, bóp nhẹ khuôn mặt của nó: "Không được."
Ngu Tri Bạch biết là không thể, nó không nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi hầm, bước trên con đường đầy nước. Nó ghét những ngày mưa.
Ban đầu, Thưởng Nam thích nó, thậm chí đã tỏ tình nhưng không biết tại sao giờ Thưởng Nam lại nói đó là kiểu thích của bạn bè. Có phải vì mình đã nhét lá thư tình vào miệng Thưởng Nam không? Con người thật khó hiểu.
-
Khi Thưởng Nam về đến nhà, Đại Lệ Lệ vẫn chưa trở về. Dì giúp việc đưa cho Thưởng Nam một chiếc khăn khô để lau tóc: "Tóc cậu hơi ướt đấy, mau lau khô đi, cậu ăn cơm chưa? Có muốn ăn gì không?"
Dì giúp việc vừa hỏi, Thưởng Nam đột nhiên thấy đói: "Cô nấu giúp cháu một bát mì nhé, cháu lên lầu tắm đã."
Cậu chưa kịp lên lầu thì đã bị dì giúp việc kéo lại, bà ấy trông đầy kinh ngạc nói: "Cậu chủ, miệng cậu bị sao vậy? Bị nhiệt miệng à? Sao lại bị tróc một mảng da lớn thế này?"
"Bạn cháu sinh nhật, lúc ăn bánh không cẩn thận cắn vào." Thưởng Nam trả lời mà không hề thay đổi sắc mặt, tất nhiên cậu không thể nói là do bị người khác cắn.
"Trời ơi" Dì giúp việc lập tức nói: "Sao lại cắn mạnh đến thế, thật là, để tôi tìm xem có thuốc không..." Vừa nói bà ấy vừa đi vào bếp lục lọi.
Trong phòng tắm, Thưởng Nam đứng trước gương, lúc này cậu mới hiểu tại sao dì giúp việc lại ngạc nhiên đến vậy.
Môi của cậu có màu hồng nhạt, chỉ cần cắn nhẹ thôi cũng đã để lại một vết cắn sâu, huống hồ là Ngu Tri Bạch đã cắn mạnh đến mức này. Khóe môi bị rách một mảng da, vết cắn đỏ tươi khiến gương mặt dịu dàng không chút công kích của Thưởng Nam lại thêm vài phần quyến rũ.
[14: Phải nói là nó cắn cũng khéo đấy chứ.]
Thưởng Nam không để ý đến 14, mở vòi sen ra, ngay lập tức phòng tắm tràn ngập hơi nước ấm.
Cởi bỏ quần áo rồi đứng dưới dòng nước ấm, cơ thể đang lạnh cóng của Thưởng Nam dần dần ấm lại, trở nên mềm mại.
Cậu thường gội đầu luôn trong lúc tắm. Khi tóc ướt đẫm, Thưởng Nam vuốt hết tóc ra sau, chuẩn bị bóp dầu gội vào lòng bàn tay thì bất chợt cậu liếc mắt thì thấy cánh cửa đã bị mở ra từ lúc nào—một khe cửa không hề hẹp và một người giấy nhỏ đang chống cằm ngồi xổm ở đó, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam.
"…"
Thưởng Nam không biết đây là do người giấy nhỏ tự ý hay do Ngu Tri Bạch sai khiến nhưng cậu không nghĩ nhiều. Thưởng Nam lấy vòi sen hướng thẳng vào người giấy nhỏ, vặn lực nước lên mức tối đa và phun mạnh một hồi. Người giấy nhỏ không kịp né tránh, ngay lập tức bị nước cuốn ngã xuống đất, dính bẹp trên gạch lát nền. Người giấy mỏng dần trở nên trong suốt, biến thành một tờ giấy bình thường.
Tại khu Hạnh Phúc, tòa nhà 11, căn hộ 603, Ngu Tri Bạch nằm trên giường lăn một vòng, con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm vào hình nhân giấy bên cạnh trông rất giống Thưởng Nam, khẽ lẩm bẩm: "Nhìn thôi cũng không được sao..."