Tắm xong, Thưởng Nam bước ra và nhặt tờ giấy nhỏ trên sàn lên. Tờ giấy đã ướt sũng, mỏng tang, ánh sáng cũng có thể xuyên qua và rõ ràng đã mất đi mọi linh khí.

Suy nghĩ một lúc, Thưởng Nam cầm tờ giấy vào phòng tắm, dùng máy sấy tóc để làm khô. Khi được sấy khô, tờ giấy trở nên không còn phẳng, khô cứng và một số chỗ phồng lên.

"..." Rõ ràng là không cứu được nữa rồi.

"Xét về một khía cạnh nào đó, đây có được coi là một dạng sát hại không?" Thưởng Nam tự hỏi.

[14: Những tờ giấy nhỏ thế này, cậu cần bao nhiêu, nó có thể cho cậu bấy nhiêu.]

"…"

Thưởng Nam có giấc ngủ nông và dễ thức giấc, nhà họ Thưởng dù ban ngày hay ban đêm đều yên tĩnh đến mức giống như không có ai sống nên ở đây cậu có thể nghỉ ngơi rất tốt.

Chỉ là hôm nay là ngoại lệ.

Đại Lệ Lệ về nhà vào khoảng hai, ba giờ sáng, bà say mèm, được tài xế đỡ xuống từ ghế sau, áo lông dài khoác hờ trên vai, bà bước đi loạng choạng, gót giày cao gót chao đảo, tiếng giày va vào đá kêu loạn xạ trên đường lát đá.

Ánh đèn xe chiếu sáng toàn bộ phòng của Thưởng Nam, cậu lập tức tỉnh giấc.

Nghe tiếng động bên dưới, Thưởng Nam đoán rằng Đại Lệ Lệ đã vào trong nhà.

Dì giúp việc giúp bà cởi giày cao gót và thay dép rồi hỏi bà có muốn dùng chút canh giải rượu không.

Đại Lệ Lệ với mái tóc đen dài xõa xuống, nở một nụ cười: “Không cần, cảm ơn.”

Bà vẫy tay bảo người giúp việc đi nghỉ ngơi rồi tự mình vịn cầu thang đi lên, bước chân không mục đích, cuối cùng đứng trước cửa phòng của Thưởng Nam.

Dì giúp việc nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của bà thì cảm thấy không ổn và vội vàng chạy theo. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Thưởng Nam vốn đã nửa tỉnh nửa mê, cho đến khi tiếng bước chân của Đại Lệ Lệ vang lên ngoài cửa phòng rồi dừng lại. Bên ngoài sáng rực, trong phòng tối tăm, bóng của Đại Lệ Lệ len lỏi qua khe cửa rồi kéo dài ra.

Cửa bị đẩy mở, Đại Lệ Lệ đứng ở đó ngược sáng. Bà gầy đến mức khi đứng ở cửa trông như một bộ khung xương người.

Ngay lúc bà bước vào phòng, Thưởng Nam bật đèn lên. Cậu mặc đồ ngủ, ánh mắt còn đượm vẻ mơ màng chưa tỉnh hẳn: “Mẹ?”

“Mẹ đến thăm con.” Đại Lệ Lệ bước đi chậm chạp, người đầy mùi rượu ngồi xuống mép giường của Thưởng Nam rồi ngáp những ngón tay dài gầy như chân gà.

Thưởng Nam cảm thấy bà có gì đó không ổn, từ ánh mắt đến hành động đều lạ thường.

[14: Không giống con người.]

Tiếng nói lanh lảnh của 14 vừa vang lên trong đầu Thưởng Nam thì Đại Lệ Lệ bất ngờ lao tới khiến Thưởng Nam không kịp phản ứng. Cậu bị đẩy mạnh vào đầu giường, đầu đập vào gỗ cứng khiến hộp sọ như muốn vỡ ra, mắt tối sầm lại.

Đại Lệ Lệ dùng hai tay mạnh mẽ bóp cổ Thưởng Nam, hai mắt bà lồi ra khỏi hốc mắt, gò má gồ lên, thân hình bà gầy guộc nhưng lực mạnh như một ngọn núi đè xuống, không khí xung quanh Thưởng Nam trở nên ngày càng khan hiếm.

"Mẹ… mẹ ơi?" Thưởng Nam khó khăn thốt lên, mặt đỏ bừng.

Đại Lệ Lệ chỉ thoáng bối rối vài giây, sau đó nước mắt tuôn rơi, bà hét lên một tiếng chói tai đến mức gần như có thể xuyên thủng màng nhĩ: “Tao không phải mẹ mày, mày là con của kẻ lừa đảo, mày cũng là kẻ lừa đảo, mày và hắn đều đáng chết.” Bà cúi xuống, thở ra những luồng khí lạnh lẽo vào tai Thưởng Nam.

Thưởng Nam tưởng rằng mình sẽ chết trong thế giới này.

"Trời ơi, trời ơi, phu nhân bà đang làm gì vậy?!" Dì giúp việc vừa thở hổn hển vừa đuổi theo lên. Khi nhìn thấy Thưởng Nam đang bị bóp cổ, bà ấy lập tức lao đến ôm lấy eo của Đại Lệ Lệ từ phía sau để kéo ra nhưng Đái Lệ Lệ không hề bị ảnh hưởng, người giúp việc vừa khóc vừa la lên: “Phu nhân, cậu ấy là Thưởng Nam, là thiếu gia, là con của bà!”

Bà ấy khóc đến khàn cả giọng nhưng Đại Lệ Lệ không nghe được bất kỳ lời nào.

Dì giúp việc là người đã nhìn Thưởng Nam lớn lên, đương nhiên biết rõ Đại Lệ Lệ ngày càng phát điên như thế nào. Bà ấy vừa khóc vừa kêu cứu: “Có ai không, cứu với!” Thậm chí bà ấy còn dùng miệng cắn Đái Lệ Lệ, chỉ mong có thể khiến bà giảm bớt lực một chút.

[14: Bà ta không phải phát bệnh mà là đã cho hình nhân giấy nhìn thấy ánh sáng và bị oán khí phản lại. Vì cậu là người của nhà họ Thưởng nên oán khí sẽ tập trung vào cậu.]

[14: Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện đâu.]

Ngoài cửa xuất hiện một bóng hình không cao lắm, một hình nhân giấy nhỏ xinh, toàn thân bị ghim đầy kim bạc, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng.

Hình nhân giấy chỉ cao đến đầu gối Thưởng Nam, nó ôm trong tay một chân đèn bằng đồng.

Người đầu tiên gục xuống là dì giúp việc. Hình nhân giấy không phân biệt mục tiêu, nó nhảy lên giường và dùng chân đèn đồng đập ngất dì giúp việc. Sau đó đến lượt Đại Lệ Lệ nhưng với bà nó không dùng đến chân đèn. Hình nhân giấy nắm lấy tóc Đại Lệ Lệ và mạnh mẽ kéo một cái. Tiếng hét của Đái Lệ Lệ vang vọng, cuối cùng bà cũng buông tha cho cổ Thưởng Nam. Hình nhân giấy nhìn chằm chằm vào nhúm tóc đen trong tay, trông có vẻ ngơ ngác.

Thưởng Nam vốn chỉ dựa vào chút ít oxy do hệ thống truyền vào để duy trì hơi thở, khi được giải cứu, không khí tràn ngập vào khí quản và cổ họng khiến cậu gục xuống giường ho sặc sụa.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Thưởng Nam ngẩng đầu lên, cậu thấy hình nhân giấy đang dùng hai tay bóp cổ Đại Lệ Lệ. Đôi mắt hình nhân đen kịt vô hồn, môi mím chặt. Cổ của Đái Lệ Lệ gần như bị bóp gãy—bà giãy dụa trên sàn, khuôn mặt tím tái vì thiếu oxy, những ngón tay bấu chặt vào sàn nhà dần trở nên yếu ớt, đồng tử cũng từ từ tan rã.

[14: Nếu quái vật trong thế giới này giết người không phải vì tự vệ mà do chủ ý, nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại và cậu sẽ bị mắc kẹt trong thế giới này mãi mãi.]

[14: Tôi có thể rời đi.]

Thưởng Nam vội bước xuống giường, loạng choạng chạy tới rồi hét lên: "Buông bà ấy ra."

Hình nhân giấy hoàn toàn không động đậy, thậm chí còn siết chặt hơn, Thưởng Nam gần như có thể nghe thấy tiếng xương bị bóp biến dạng.

Thưởng Nam cúi mắt xuống, nghiêm giọng: "Ngu Tri Bạch!"

Hình nhân giấy nghiêng đầu một chút.

Chỉ một khoảnh khắc mất tập trung, Thưởng Nam lập tức kéo Đại Lệ Lệ ra khỏi tay hình nhân giấy. Đại Lệ Lệ nằm trên sàn, ho và nôn mửa điên cuồng, hình nhân giấy đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam.

[14: Đúng vậy, trước đây Ngu Tri Bạch từng nói rằng hình nhân giấy này là của cậu ta.]

[14: Nhưng Nam Nam à, nó đang tức giận.]

Hình nhân giấy nhìn Thưởng Nam, không nói một lời rồi nhảy ra khỏi ban công.

Sau một thời gian dài, hình nhân giấy xuất hiện trên con đường, bóng của nó dưới ánh đèn đường kéo dài rồi thu ngắn lại, càng đi càng xa.

-

Bốn giờ sáng, trời vẫn tối đen, trong phòng khách có mấy chiếc vali, Lý Hậu Đức và một tài xế khác đang đốt một đống đồ ngoài sân, toàn là những món đồ làm bằng giấy. Chỉ cần bật lửa lên, ngọn lửa liền bốc cao, những hình nhân giấy với gương mặt giống hệt ông chủ biến dạng, mờ mịt trong ánh lửa.

Lý Hậu Đức nhìn mà thấy rợn tóc gáy, tài xế khác hỏi: "Phu nhân hoàn lương rồi sao?"

"Không biết."

Họ bị đánh thức giữa đêm, khi đang ngủ thì dì giúp việc ôm đầu đầy vết thương gọi mọi người dậy. Lý Hậu Đức phải đưa thiếu gia đi đến một căn nhà khác ngay trong đêm.

[14: Không có hình nhân giấy, Đại Lệ Lệ sẽ không sao.]

Thưởng Nam quấn băng trắng quanh cổ, che đi vết bầm tím: "Nếu có chuyện gì, mẹ có thể gọi cho con, con sẽ cử người đến."

Đại Lệ Lệ ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, móng tay cắm vào lòng bàn tay nhưng vẫn mỉm cười: "Đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe." Nói về tình cảm, Thưởng Nam chỉ vừa đến đây nên chỉ cảm thấy thương hại cho Đại Lệ Lệ. Việc bà mất trí là điều đã được dự đoán từ trước, Thưởng Nam không có ý định vừa phải cứu quái vật, vừa phải tiêu tốn thời gian và công sức để can thiệp vào số phận của người khác.

Đại Lệ Lệ đã dùng hình nhân giấy để nguyền rủa Ngu Tri Bạch. Ngu Tri Bạch nói rằng bà không cố ý là đã quá nhân nhượng với bà rồi.

Bị phản lại, Ngu Tri Bạch chỉ để mặc bà, để bà bước vào con đường không có lối thoát, cuối cùng trở thành một người mà ngay cả Thưởng Nam cũng không nhận ra.

[14: Nếu không phải vì bây giờ Ngu Tri Bạch đối xử khác biệt với cậu thì tối nay dù Đại Lệ Lệ có giết chết cậu, cậu ta cũng sẽ không can thiệp.]

Hình nhân giấy lặng lẽ nằm trong phòng Đại Lệ Lệ, nghe theo một vở kịch bi thương mang tên “Người mẹ bóp chết con trai ruột của mình”, đợi đến khi Đại Lệ Lệ tỉnh lại, bà sẽ có trong tay một cái xác cứng đờ, cùng với những biểu cảm kỳ quái của chính mình và của mọi người xung quanh tạo nên một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đó là kịch bản dự kiến, khi Thưởng Nam vẫn còn là người vô can.

Nhưng đêm nay, hình nhân giấy suýt nữa đã bẻ gãy cổ Đại Lệ Lệ.

Bây giờ trong nhà không còn hình nhân giấy, cũng không còn người giấy, oán khí đã bị thiêu hủy cùng với hình nhân giấy, Đại Lệ Lệ đã hồi phục lại sự tỉnh táo nhưng Thưởng Nam sẽ không ở lại đây nữa.

Thứ nhất, vì nếu cậu ở lại, hình nhân giấy có thể sẽ quay trở lại; thứ hai, nếu nhìn thấy cậu, Đại Lệ Lệ không khỏi sẽ nhớ đến cha cậu rồi lại lặp lại vòng xoáy cũ.

"Thực ra, mẹ có thể thử tìm một người thực sự yêu thương mẹ." Thưởng Nam thay giày, mở cửa khiến gió lạnh thổi qua, cậu quay lại nhìn người phụ nữ tiều tụy ngồi trên ghế sô pha.

Lý Hậu Đức đã xếp hết hành lý lên xe, dì giúp việc cũng đang giúp đỡ. Bà ấy dự định sau đêm nay sẽ nghỉ việc về quê trông cháu, vì phu nhân ngày càng thần kinh hơn, đáng lẽ nên được đưa bà vào bệnh viện tâm thần sớm hơn.

Thưởng Nam đi ra khỏi nhà một lúc lâu, Đại Lệ Lệ đột nhiên hắt xì, nước mắt rơi xuống theo sau.

Như gỡ từng sợi tơ, bà dần trở nên tỉnh táo hơn, bắt đầu nhớ lại cảm giác khi Thưởng Nam lần đầu tiên gọi bà là “mẹ”, nhớ lại cảm giác lo lắng khi Thưởng Nam lần đầu tiên đi học, bà ngồi ở nhà mà ruột gan rối bời. Sau khi bố của Thưởng Nam qua đời, bà phát hiện ra rằng người đàn ông đó chỉ coi mình như một công cụ sinh con, chỉ để đối phó với cha mẹ. Hắn yêu bà, kết hôn và sinh con chỉ để làm tròn trách nhiệm vì thế bà nhìn Thưởng Nam mà cũng thấy ghê tởm. Tại sao bà lại ghét cả chính đứa con của mình?

-

Căn nhà ở trung tâm thành phố thực ra gần trường hơn, mặc dù không có người ở trong thời gian dài nhưng đồ đạc đều được phủ bạt chống bụi, nước và điện vẫn hoạt động bình thường. Chỉ cần quét nhận diện khuôn mặt là hệ thống có thể hoạt động như thường.

Lý Hậu Đức giúp chuyển đồ vào trong nhà và dọn dẹp sơ qua, nhìn thấy ông ấy bận rộn đến toát cả mồ hôi, Thưởng Nam nói: "Lát nữa cháu sẽ tự bắt xe đi học, hôm nay chú nghỉ ngơi một ngày đi."

"Được." Lý Hậu Đức bị đánh thức giữa đêm, mệt đến mức không chịu nổi, thiếu gia đối xử với mọi người rất tốt nên ông ấy đồng ý ngay.

Căn nhà rất rộng, thuộc loại chung cư cao cấp một căn hộ một tầng. Đứng từ cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy toàn cảnh trung tâm thành phố.

Lý Hậu Đức rời đi, chỉ còn lại Thưởng Nam một mình trong căn nhà. Thưởng Nam treo quần áo vào tủ, lấy các đồ dùng sinh hoạt ra và sắp xếp sơ qua.

Sau khi dọn dẹp xong, Thưởng Nam nhìn đồng hồ, chưa đến sáu giờ, vẫn có thể ngủ thêm một tiếng. ( truyện trên app t.y.t )

Trời vẫn chưa sáng, toàn bộ thành phố yên tĩnh trong bóng đêm vô tận, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe kéo dài từ xa vọng lại.

Thưởng Nam nằm trên giường, mặc đồ ngủ đơn giản, cậu nghĩ về hình bóng cô độc và buồn bã của con hình nhân giấy khi đi trên đường. Mặc dù chỉ là một con hình nhân nhưng vẫn khiến Thưởng Nam liên tưởng đến Ngu Tri Bạch.

Người đang buồn là hình nhân giấy hay là Ngu Tri Bạch?

Thưởng Nam đang mải nghĩ thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng "tách", ngay lập tức toàn bộ đèn trong nhà đều tắt ngóm, cả căn phòng chìm vào bóng tối đen kịt, giơ tay cũng không thấy gì.

Có lẽ là do lâu ngày không có người ở, hệ thống điện gặp vấn đề, Thưởng Nam nghĩ nhưng dù sao cũng sắp sáng rồi, cậu không bận tâm nữa.

Cậu trở mình, quay mặt về phía cửa sổ.

— Một bóng người mờ mờ gầy guộc xuất hiện bên đó.

Thưởng Nam sợ đến mức suýt hét lên tại chỗ.

Khi đã quen với bóng tối, cậu nhận ra ánh sáng hiện tại vẫn đủ để cậu lờ mờ nhìn thấy một số thứ.

Bóng người dần dần tiến lại gần giường của Thưởng Nam, cậu nhìn rõ đó là Ngu Tri Bạch.

Gương mặt của đối phương tái nhợt, môi đỏ tươi, mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, hơi thở lạnh lẽo và ẩm ướt mang theo một cảm giác không thuộc về con người.

Ngu Tri Bạch ngồi xổm xuống bên giường Thưởng Nam.

Thưởng Nam ngồi bật dậy, theo phản xạ lùi về phía sau: "Làm sao cậu vào được đây?"

Ngu Tri Bạch lập tức nắm chặt cổ tay Thưởng Nam kéo cậu trở lại, siết đến mức cổ tay của Thưởng Nam đau nhói. Thưởng Nam chưa kịp kêu đau thì thấy Ngu Tri Bạch ngẩng đầu lên, mím môi và khẽ hỏi: "Tại sao tối nay cậu lại quát tôi?"

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play