Thưởng Nam ho không ngừng, viền mắt ướt đỏ dần lan ra đến đuôi mắt. Cậu trừng mắt nhìn Ngu Tri Bạch, cổ họng đau rát vì bị siết chặt, bình thường cậu không thể nhận ra Ngu Tri Bạch có sức mạnh lớn đến vậy.

Ngu Tri Bạch chống tay lên, từ trên cao nhìn xuống, căn phòng rất tối, càng làm cho đường nét khuôn mặt cậu ấy trở nên sâu hơn: "Tôi không biết là cậu, tôi tưởng là Ngu Tiểu Vũ."

"Vậy nếu là cô bé thật thì cậu sẽ xé cô bé sao?" Thưởng Nam không nhìn rõ biểu cảm của Ngu Tri Bạch mà vì không nhìn rõ nên cậu không thể đoán được đối phương đang vui hay giận.

“Dù không phải cô bé thì cũng vậy thôi.” Trong mắt Ngu Tri Bạch, người giấy mà cậu ấy tạo ra và con người chẳng có gì khác biệt.

Nhưng Thưởng Nam lại khác, Thưởng Nam là bạn của cậu ấy.

Thưởng Nam rất đẹp. Khi đứng trước một tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn hảo, bất kỳ ai cũng sẽ cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn phá hủy nó.

Thưởng Nam bị đè xuống, lưng cậu va vào chiếc giường cứng của Ngu Tri Bạch, đau nhói. Chăn đệm cũng lạnh như băng, căn phòng lạnh lẽo, mùi bột giấy và mực in tràn ngập không gian, cùng với hình ảnh người giấy mờ mịt trước mắt, Thưởng Nam đẩy nhẹ vai Ngu Tri Bạch: “Sinh nhật của Trương Hỗ, cậu có đi không?”

Ngu Tri Bạch nghiêng đầu: “Cậu muốn đi à?”

“Ừ, mình đã hứa với cậu ấy rồi, hơn nữa mình cũng đã mua quà rồi.”

“Tại sao phải mua?”

“Vì sinh nhật của Trương Hỗ mà.”

“Cậu ta sinh nhật, tại sao cậu phải mua quà cho cậu ta?” Sức đẩy của Thưởng Nam lên vai Ngu Tri Bạch yếu ớt đến mức có thể bỏ qua, người giấy không hề bị ảnh hưởng mà càng áp sát xuống, đôi môi gần như chạm vào mũi Thưởng Nam. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Thưởng Nam chớp mắt, nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của Ngu Tri Bạch ngay trước mặt. Lông tơ trên gáy cậu từ từ dựng đứng lên: “Cậu… đang giận à?”

[14: Chính xác hơn là đang ghen.]

[14: Giá trị hắc hóa 40, giá trị tình cảm 10.]

“Cậu là bạn của tôi” Ngu Tri Bạch cúi xuống, đôi môi đỏ thẫm lạnh buốt lướt qua má Thưởng Nam. Tay cậu ấy vòng ra sau lưng, ôm Thưởng Nam từ giường lên, siết cậu vào lòng, như thể đang ôm một báu vật khó mà có được. Ở góc độ Thưởng Nam không nhìn thấy, khuôn mặt Ngu Tri Bạch trắng bệch không một giọt máu, giống như tờ giấy: “Cậu chỉ có thể là của tôi thôi.”

Thưởng Nam gần như bị Ngu Tri Bạch siết đến vỡ vụn trong vòng tay cậu ấy. Cậu hơi nhíu mày: "Chúng ta đã hứa với Trương Hỗ rồi, nếu bây giờ thay đổi, cậu ấy sẽ giận đấy."

“Với lại, mình đã mua quà rồi, mua đại thôi, lần sau sinh nhật cậu, mình sẽ mua cái tốt nhất.”

“Mình là bạn của Trương Hỗ nhưng với cậu mình là bạn thân.” Thưởng Nam vỗ nhẹ lên lưng Ngu Tri Bạch.

Sau một lúc lâu, Ngu Tri Bạch mới từ từ buông cậu ra. Cậu ấy nâng mặt Thưởng Nam lên, chăm chú nhìn một lúc lâu rồi mới cười mỉm: "Được nhưng nếu Nam Nam lừa tôi, tôi sẽ biến Nam Nam thành người giấy, mãi mãi bên tôi."

Ngu Tri Bạch nói xong, dùng chăn đắp kín Thưởng Nam rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Thưởng Nam ngồi ngẩn ngơ nhìn bức tường vẽ hoa cỏ thủ công một lúc lâu rồi mới bật dậy từ trên giường: "Cậu ấy là người giấy, sao còn phải rửa mặt đánh răng? Không phải sợ nước à?"

[14: Khi cậu ta gặp tai nạn xe, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn. Cậu ta không phải người giấy bình thường, trừ đôi mắt ra, các phần khác đều không sợ nước. Cậu có thể hiểu là cậu ta chống thấm nước.]

[14: Người giấy bình thường làm sao đủ tư cách trở thành quái vật?]

[14: Nhưng tôi muốn nói một điều ngoài lề, cậu ta có tính chiếm hữu rất mạnh, mặc dù không thuộc hệ sinh vật. Tôi cứ tưởng chỉ có sinh vật mới có độc chiếm mạnh như vậy.]

Thưởng Nam chật vật ngồi dậy, gấp chăn gọn gàng lại: "Còn có hệ sinh vật à?"

[14: Dữ liệu trong cơ sở cho thấy vậy nhưng không có thông tin chi tiết. Người giấy không thuộc hệ sinh vật, thuộc loại linh dị phi nhân.]

Thưởng Nam không thấy quá kỳ lạ, vì ngay từ đầu Ngu Tri Bạch đã thể hiện một nhận thức khác với con người. Trong suy nghĩ của cậu ấy, bạn bè là duy nhất, là phải chiếm hữu và bài trừ mọi thứ khác. Cách cậu ấy xử lý sự phản bội cũng không nằm trong phạm vi hành vi của con người.

"Thế giới này vốn xoay quanh cậu ấy, cậu ấy vui vẻ là được, cậu ấy vui thì tôi mới có thể đến thế giới tiếp theo." Thưởng Nam ngồi ở bàn học của Ngu Tri Bạch, chờ cậu ấy quay lại.

Không phải chờ lâu, Ngu Tri Bạch đã từ phòng tắm về, tóc cậu ấy vẫn ướt, chỉ là được lau qua bằng khăn, Thưởng Nam có thể thấy rõ những giọt nước đọng lại từ tóc cậu ấy chảy xuống trán, mũi rồi môi.

"Vì mắt sẽ bị phai màu nên khi gội đầu tôi đã tháo mắt ra" Ngu Tri Bạch nhận thấy Thưởng Nam đang nhìn mình chăm chú, cậu ấy đưa tay chỉ vào chỗ mắt mình. Không còn đôi mắt, hai hốc mắt cậu ấy trống rỗng như hai lỗ đen hình tròn: "Nam Nam, cậu sợ rồi à?"

Thật ra thì có một chút.

Thưởng Nam nắm chặt tay: “Cũng ổn thôi”. Cậu giữ cho giọng nói mình vững vàng, bình tĩnh, nói cậu không sợ chút nào thì là nói dối. Bình thường, Ngu Tri Bạch trông không khác gì con người, thậm chí còn đẹp hơn khiến Thưởng Nam đôi khi có cảm giác cậu ấy chính là con người, đến mức khi Ngu Tri Bạch để lộ ra một góc bên trong của quái vật thì lại tạo cho cậu một cú sốc mạnh mẽ.

Ngu Tri Bạch nghe thấy giọng Thưởng Nam hơi run rẩy, cậu ấy lau nước trên mặt rồi quay người đi ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng máy sấy tóc.

Khi Ngu Tri Bạch quay lại, cậu ấy đã gắn mắt vào: “Cùng màu nâu nhạt như cậu.”

Thưởng Nam vẫn ngồi yên: "Đẹp mà."

Đôi mắt nâu nhạt này khiến Ngu Tri Bạch trông dịu dàng và hiền hòa hơn nhiều, giống như Thưởng Nam vậy.

Thưởng Nam vốn đã dịu dàng như ánh nắng đầu xuân, ấm áp còn Ngu Tri Bạch… tất cả đều là giả vờ.

-

Nhà Trương Hỗ nằm ngay cạnh khu biệt thự của nhà Thưởng Nam, không giáp hồ nhưng sân rất rộng. Bình thường, Trương Hỗ được lòng mọi người, quen biết với cả bạn cùng lớp lẫn khác lớp, ai cũng được lòng hết.

Sinh nhật lần này, cậu ta mời khoảng sáu, bảy chục người, chưa kể những người chỉ chúc mừng qua điện thoại. Phần lớn bạn cùng lớp đều đến, cùng với bạn cấp hai và một số bạn thân từ tiểu học...

Khi Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch đến nhà Trương Hỗ, sân nhà đã sáng rực ánh đèn, vài con chó lớn đang chạy nhảy vui đùa, lò nướng thịt đã được chuẩn bị sẵn, khói nhẹ bay lên, hương thơm của thịt nướng lan tỏa khắp nơi. Trương Hỗ đội chiếc mũ len màu đỏ tươi, vừa đi vừa nói: “Ăn thoải mái, uống thoải mái nha!”

Cậu ta ngẩng đầu lên thấy Thưởng Nam cùng Ngu Tri Bạch thì hớn hở chạy đến chào đón: “Chỉ còn thiếu hai cậu thôi!”

Thưởng Nam đưa chiếc khăn quàng cổ từ trong balo ra tặng Trương Hỗ: “Sinh nhật vui vẻ.”

Dù Trương Hỗ không nhận ra thương hiệu của chiếc khăn nhưng cậu ta cũng biết rằng với Thưởng Nam thiếu gia nhà họ Thưởng thì món quà này chắc chắn không rẻ. Nụ cười trên gương mặt Trương Hỗ càng rộng hơn, lúc này cậu ta nhìn sang Ngu Tri Bạch rồi ngạc nhiên nói: “Wow, Ngu Tri Bạch, cậu đeo kính áp tròng à?”

Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch liếc nhìn nhau, Thưởng Nam trả lời: “Mình chọn cho cậu ấy đấy, đẹp không?”

“Đẹp thật” Trương Hỗ chân thành khen ngợi, sau đó còn nhìn kỹ hơn: “Mình đã nghĩ lâu rồi, màu mắt của Ngu Tri Bạch quá đậm, nhìn hơi đáng sợ, giờ thì ổn rồi.”

“Đi thôi, vào nhà đi. À, tớ nói trước nhé, không có món chính đâu. Nếu muốn ăn thì các cậu có thể đi khắp nơi, ngoài sân có thịt nướng, trong phòng khách có trái cây và bánh ngọt, trong bếp có đầu bếp mà ba tớ thuê đang làm món Nhật và món Âu, các cậu thích gì thì cứ tự nhiên nhé.”

Trương Hỗ đối xử với Thưởng Nam có phần đặc biệt hơn, cậu ta ghé sát vào cậu rồi nói nhỏ: “Nghe đồn là Lỗ Dương đã bị bố cậu ta đưa về nhà rồi, nghe nói sẽ chuyển trường.”

 

Thưởng Nam nhìn Trương Hỗ đầy thắc mắc: “Sao cậu biết?”

“Nhà tớ với nhà cậu ta... có chút quan hệ lòng vòng, chị họ của chồng dì của mình là bồ của bố cậu ấy.” 

“……”

“Dù sao cũng đừng để chuyện này làm mất vui. Cậu ta đi rồi cũng là chuyện tốt cho Ngu Tri Bạch, đúng không?” Trương Hỗ nói.

Trương Hỗ dẫn hai người vào ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và dặn dò người giúp việc pha trà cho họ.

Những người ngồi đó đều là bạn cùng lớp, bình thường không quá thân thiết với Thưởng Nam hay Ngu Tri Bạch, đặc biệt là Thưởng Nam, dù cậu đẹp trai và giàu có nhưng không hiểu sao cậu lại có sự hiện diện vô cùng thấp trong lớp. Mãi gần đây, cậu mới dần xuất hiện nhiều hơn trong câu chuyện của mọi người.

“Chơi ‘Thật hay Thách’ không?” Lớp phó thể dục cầm một chai rượu hỏi Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch.

Thưởng Nam ngồi sát cạnh Ngu Tri Bạch, chớp mắt nhìn cậu ấy, Ngu Tri Bạch mím môi nói: “Chơi.”

“Được, luật rất đơn giản, thêm hai cậu nữa thì chúng ta có mười một người. Mình sẽ đặt chai rượu trên bàn và xoay nó, khi miệng chai chỉ vào ai, người đó phải chọn giữa 'Thật' hoặc 'Thách'. Không được nói dối với 'Thật', không được gian lận với 'Thách'.”

Không ai phản đối luật chơi nên lớp phó thể dục đặt chai rượu lên bàn rồi xoay nó. Chai rượu quay nhanh vài giây rồi chậm lại, miệng chai chỉ thẳng vào Thưởng Nam đang chuẩn bị tâm lý xem trò vui.

Ngu Tri Bạch lập tức quay đầu nhìn Thưởng Nam: “Là cậu.”

Thưởng Nam: “Chọn 'Thật'.”

Lớp trưởng hỏi thẳng: “Cậu có còn thích Ngu Tri Bạch không?” Một câu hỏi khôn ngoan, vì nếu chia ra thành “Cậu có thích ai không” và “Ai là người cậu thích” thì sẽ thành hai câu hỏi khác nhau mà lần sau chưa chắc chai rượu sẽ chỉ vào Thưởng Nam.

Dạo gần đây, các bạn trong lớp đều khá quan tâm đến chuyện tình cảm của Thưởng Nam. Cậu vừa giàu, lại đứng ra bảo vệ Ngu Tri Bạch, chứng tỏ nhân cách cũng tốt nhưng không ai rõ liệu cậu có còn thích Ngu Tri Bạch hay không.

Thưởng Nam suy nghĩ một lúc rồi trả lời một cách dò dẫm: “Thích kiểu bạn bè, có tính không?”  ( truyện trên app T Y T )

Những người đang hồi hộp chờ câu trả lời lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười tươi: “Tính chứ, tính mà.”

Ngu Tri Bạch nghe thấy câu trả lời mà mình muốn nghe, cười ngại ngùng. Nhưng đồng thời, cậu ấy cũng hơi bối rối, Thưởng Nam thích mình, vậy tại sao họ lại vui?

Một nam sinh khác định đổi chỗ để ngồi gần Thưởng Nam hơn nhưng khi đứng dậy, cậu ta vô tình chạm khuỷu tay vào ly nước trái cây khiến ly nước đổ xuống, nước trái cây lạnh có đá tràn khắp mặt bàn và đổ hết lên quần của Ngu Tri Bạch.

Dưới dù nhà có hệ thống sưởi nhưng giữa mùa đông thì vẫn thấy lạnh.

Chàng trai lập tức lúng túng, mặt đỏ bừng: "Ui ui xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu."

Ngu Tri Bạch nhìn xuống quần mình, nơi nước trái cây đỏ đang loang ra, chiếc quần trắng ngay lập tức bị nhuốm màu, vệt đỏ dần lan rộng ra thành một mảng lớn.

"Không sao." Ngu Tri Bạch nói khẽ.

Cậu ấy đứng dậy rồi nói: "Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát." Ánh mắt cậu ấy cúi xuống, biểu cảm không rõ ràng.

Cậu ấy bước đi với dáng vẻ có phần cứng ngắc tìm nhà vệ sinh, nước trái cây đỏ từ từ loang ra trên vải trắng thành một vệt lớn, theo ống quần nhỏ giọt xuống đất.

Khuôn mặt cậu ấy tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt nâu nhạt lờ đờ vô hồn.

Cậu ấy chợt nhớ đến mẹ, chiếc váy đỏ của mẹ, dòng máu từ dưới cơ thể mẹ từ từ rỉ ra, màu đỏ ấy còn tươi hơn nhiều so với màu của nước trái cây này.

Thưởng Nam nhìn theo bóng lưng của Ngu Tri Bạch, cậu không yên tâm để cậu ấy đi một mình nên đặt ly xuống: "Mình đi cùng cậu ấy, các cậu cứ chơi tiếp đi."

Một nhóm người còn chưa kịp giữ cậu lại, Thưởng Nam đã đuổi theo Ngu Tri Bạch.

Có người nhỏ giọng thì thầm: "Thưởng Nam vẫn còn thích Ngu Tri Bạch, phải không?"

Một người khác trả lời: "Rõ ràng là vậy mà, cậu không thấy Thưởng Nam căng thẳng thế nào à? Chỉ là vô tình làm đổ thôi mà Ngu Tri Bạch có cần phải không vui đến thế không? Thật là mất hứng."

Ngu Tri Bạch chạy ra đến sân sau, nơi không có ai và cũng không có đèn, bãi cỏ tối om, gió lạnh như dao cắt, tiếng ồn ào đều ở phía sau lưng.

Thưởng Nam nhìn bước chân loạng choạng của Ngu Tri Bạch, không suy nghĩ gì nhiều, đuổi theo và nắm lấy cổ tay cậu ấy: "Ngu Tri Bạch, cậu đi nhầm rồi."

Chàng trai bị Thưởng Nam giữ từ từ quay đầu lại, trên khuôn mặt có hai vệt máu đỏ, đôi mắt nâu nhạt vừa thay còn nguyên vẹn, chưa phai màu. Đôi mắt cậu ấy đầy nước nhưng nước mắt lại có màu hồng nhạt: "Nam Nam?"

Cả người Thưởng Nam như bị đông cứng lại, tiếng gió rít như gào thét bên tai: "Là mình đây."

"Tôi đau quá." Ngu Tri Bạch xoay người lại, nắm lấy cổ tay của Thưởng Nam rồi kéo cậu vào lòng.

Cả người cậu biến thành màu trắng nhợt nhạt, đôi môi đỏ thẫm như máu, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào: "Tôi đau quá, mắt tôi đau lắm..."

Thưởng Nam bị hơi lạnh từ cơ thể đối phương bao trùm, cậu cũng cảm thấy lạnh buốt toàn thân, khuôn mặt bị đông cứng đến tái nhợt. Cậu cứng nhắc đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Ngu Tri Bạch: "Ngu Tri Bạch, không sao rồi, đừng sợ."

Tiếng nấc nghẹn ngào của Ngu Tri Bạch rõ ràng đến mức khiến người ta cảm thấy đau đớn hơn cả gió lạnh cắt da cắt thịt.

Thưởng Nam nghe cậu ấy nói đau, trong lòng cũng trở nên nặng nề và áp lực.

"Không sao đâu, từ giờ mình sẽ luôn ở bên cậu."

Sau một lúc lâu, Thưởng Nam cảm thấy Ngu Tri Bạch đã dần bình tĩnh lại, cậu ấy thậm chí còn cười nhẹ một tiếng. Thưởng Nam cảm thấy kỳ lạ nhưng đồng thời cũng hơi rùng mình.

[14: Giá trị hắc hóa 60, giá trị yêu 30.]

Thưởng Nam còn chưa hiểu tại sao giá trị hắc hóa đột nhiên tăng lên thì Ngu Tri Bạch đã từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam, gần như không để cậu kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy cằm của Thưởng Nam và cắn mạnh vào môi cậu.

Ngu Tri Bạch cắn rất mạnh, Thưởng Nam đau đến mức lập tức đẩy cậu ấy ra. Sau khi đẩy cậu ấy ra, Thưởng Nam đưa tay chạm vào chỗ vừa bị cắn, trong ánh sáng lờ mờ, cậu thấy môi mình cũng đã bị cắn rách, Thưởng Nam đã cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng.

"Cậu làm gì thế?" Thưởng Nam cúi đầu nhìn ngón tay dính máu của mình.

Ngu Tri Bạch nhìn chằm chằm vào vết máu trên môi Thưởng Nam rồi nói: "Lúc nãy ở trong đó, cậu nói cậu thích tôi, đây là quà đáp lễ của tôi, tôi cũng thích cậu."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play