Ngón tay của Ngu Tri Bạch quấy một vòng trong khoang miệng của Thưởng Nam mới rút ra, trên bề mặt da còn phủ một lớp sáng lấp lánh. Cậu ấy ngắm nghía một lúc rồi dùng giấy lau sạch. Sau khi lau xong, cậu ấy nắm chặt mẩu giấy, cúi đầu nhìn quanh, như có chút tiếc nuối rồi nhét mẩu giấy vào miệng.

Thưởng Nam đứng gần cậu ấy đến nỗi có thể nhìn thấy động tác nhai của đối phương, ngửi thấy mùi bột giấy và hương mực nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí. Cho đến khi sắc mặt của Ngu Tri Bạch từ từ trở lại giống một người bình thường, đôi môi đỏ như máu dần dần phai nhạt thành màu hồng nhạt dịu dàng.

Môi Thưởng Nam vẫn hơi hé ra, một lúc sau, cậu mới không tin nổi mà hỏi: “Cậu không sợ mình nói chuyện này ra ngoài sao?”

Lúc đầu, Ngu Tri Bạch còn định dùng người giấy nhỏ để xóa ký ức của mình, giờ thì sao? Cứ thế mà không sợ gì sao?

Ngu Tri Bạch đặt mảnh giấy đã cắt lên vết thương ở cổ, vết rạch từ từ khép lại, cuối cùng chỉ còn lại một đường máu mảnh.

Thưởng Nam không nhớ gì về thế giới ban đầu của mình, cậu không biết liệu thế giới đó có tồn tại những sự kiện kỳ bí phi nhân tính như thế này không.

Dựa vào sự kinh ngạc của cậu hiện tại, dù có tồn tại hay không, chắc chắn cậu chưa từng gặp qua.

Sau khi xử lý xong vết thương, Ngu Tri Bạch mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Thưởng Nam: “Cậu cũng có thể trở thành người giấy.”

“Gì cơ?”

Trong ánh sáng mờ tối, chiếc cằm của Ngu Tri Bạch sắc nét, ngũ quan lộ ra vẻ dịu dàng và ôn hòa vô hại. Cậu ấy đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Thưởng Nam rồi mỉm cười thân thiện: “Tôi có thể biến cậu thành một người giấy giống như tôi. Chỉ là bây giờ bà ngoại tôi không làm người giấy nữa, bà ấy khéo tay hơn, có thể làm cậu đẹp hơn.”

Ngu Tri Bạch nói với Thưởng Nam bằng giọng thân thiết, cậu ấy không tỏ ra lo lắng về việc bí mật của mình bị lộ. Cậu ấy có quá nhiều người giấy và búp bê giấy, bất cứ điều gì Thưởng Nam làm hay nói, cậu ấy đều biết.

Thưởng Nam cúi đầu: “Mình sẽ không nói ra đâu.” Quái vật không chỉ nguy hiểm đối với thế giới này mà còn nguy hiểm hơn đối với Thưởng Nam đang tiếp cận nó. 

Bên ngoài, Ngu Tiểu Vũ đang nằm sấp lên cánh cửa nghe lén. Nghe thấy âm thanh từ trong phòng sắp vọng ra, cô bé lại lén lút bước đến đứng lại ở chỗ cũ. 

Người giấy đứng bên cạnh cô bé tuy không thấy và cũng không thể nói nhưng có thể nghe thấy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Nghe thấy là đủ rồi, Ngu Tiểu Vũ có thể kể lại cho cậu ta nghe.

“Lần đầu tiên mình thấy Tiểu Bạch thích một người đến vậy.”

“Cậu xem, mắt mình là do anh ấy tùy tiện vẽ, hai bàn tay cũng không đều nhau. Nhưng cậu còn thảm hơn, đã một năm rồi cậu vẫn thế này. Chắc anh ấy đã quên cậu rồi, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có con người đẹp đẽ đến mức đáng chết kia thôi.”

Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch cùng bước ra khỏi phòng, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng khách, soi lên khuôn mặt Thưởng Nam một lớp ánh sáng vàng rực rỡ. Dưới ánh nắng, làn da lộ ra của cậu gần như trong suốt, tóc đen mềm mượt, đôi môi hồng hào ẩm mịn, toàn thân trông thật dịu dàng và thanh thoát.

Ngu Tiểu Vũ không khỏi nhìn về phía Thưởng Nam.

“Cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ về trường” Thưởng Nam vừa bước ra phía cửa vừa nói: “Sau khi về trường, mình sẽ xin phép cô Trương cho cậu nghỉ. Cậu bị thương, không nghỉ ngơi thì... người khác sẽ nghi ngờ đấy.”

Ngu Tri Bạch đứng sau Thưởng Nam, cậu ấy đứng ngược sáng, cả khuôn mặt và thân người đều chìm trong bóng tối.

Thưởng Nam vặn nắm cửa, cơn gió lạnh từ hành lang thổi vào bức tường cũ kỹ đầy những vết loang lổ. Cậu quay lại nhìn vào phòng khách chật chội nhưng sạch sẽ ngăn nắp, vài viên gạch lát nền bị nứt, ghế sofa bọc vải hoa cũ kỹ, trên TV phủ tấm khăn chống bụi, một chiếc bàn vuông màu sẫm có đặt bức ảnh đen trắng của một người phụ nữ.

“Đó là ai vậy?” Thưởng Nam hỏi.

Người phụ nữ để tóc dài, một phần búi sau đầu, một phần xõa mềm mại trên vai, nụ cười dịu dàng, trông có nét giống với Ngu Tri Bạch.

Đó chính là người phụ nữ mặc váy đỏ đã nhặt người giấy nhỏ trong hầm Đá Đỏ.

“Là mẹ tôi, Ngu Xá.” Ngu Tri Bạch liếc nhìn bàn thờ.

Trên bàn bày trái cây, có thể thấy là còn tươi, trong lư hương cắm vài cây nhang nhưng chưa đốt, chỉ đơn giản là cắm vào lư.

[14: Ngu Xá không muốn rời đi, nhang không cháy, Ngu Tri Bạch chưa buông bỏ.]

 

“Bà ấy đẹp thật đấy.” Thưởng Nam chân thành khen ngợi.

Ngu Tri Bạch nhếch môi: “Cảm ơn, nếu bà biết mình được khen đẹp, chắc chắn sẽ rất vui.”

Thưởng Nam bất giác nhớ đến bức ảnh chụp tại hiện trường vụ tai nạn, kính xe cắm vào mắt Ngu Tri Bạch, máu chảy dọc theo thái dương xuống tóc, tràn ra sàn. Người phụ nữ mở to mắt nhìn chằm chằm khi thấy mình và đứa con trai mới tám tuổi đang nằm trong vũng máu.

Bà ấy rất đẹp nhưng đẹp không phải là sai lầm, cũng không phải là tội lỗi.

Từ cách bà cúi người nhặt người giấy nhỏ, Thưởng Nam nghĩ, có lẽ bà ấy biết con trai mình đã qua đời, kẻ đang sống trên đời chỉ là người giấy Ngu Tri Bạch.

“Ngu Tri Bạch, chúng ta hãy mãi mãi làm bạn thân nhé.” Thưởng Nam nở một nụ cười rạng rỡ với Ngu Tri Bạch, đôi mắt sáng trong, ánh lên vẻ thuần khiết. Khí chất dịu dàng và tinh khiết của cậu hoàn toàn không phù hợp với nơi xập xệ như khu ổ chuột này. Trong đôi mắt trong veo như pha lê của cậu, phản chiếu rõ nét hình dáng của chàng trai đang đứng trong bóng tối.

Dường như cậu ấy hòa làm một với khung cảnh tồi tàn xung quanh. Ánh mắt theo dõi Thưởng Nam, từ đôi mắt đó, Thưởng Nam nhận ra những cảm xúc chưa từng xuất hiện trước đây: có chút rung động, chút tò mò, chút lưu luyến nhưng nhiều nhất vẫn là tham lam.

Người giấy hiện lên ánh mắt như khi nó thò tay vào miệng Thưởng Nam khi ở trong phòng.

Sau lưng Thưởng Nam đột nhiên cảm thấy lạnh toát, cậu vẫy tay chào Ngu Tri Bạch: “Tạm biệt, vài ngày nữa gặp lại.”

Ngu Tri Bạch cứ đứng nhìn bóng dáng Thưởng Nam hoảng hốt bỏ chạy biến mất vào hành lang, đến mức cậu ấy còn quên cả đóng cửa.

Ngu Tiểu Vũ chạy tới đóng cửa lại rồi quay người chạy ra ban công. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé trông ngóng đợi Thưởng Nam bước ra khỏi hành lang.

“Loài người ai cũng đẹp vậy sao?” Những người mà Ngu Tiểu Vũ có thể tiếp xúc ngoài Ngu Tri Bạch chỉ có bà ngoại, bà ngoại dành hai phần ba thời gian mỗi ngày để ngủ mà Ngu Tri Bạch cũng không phải con người.

Ngu Tiểu Vũ chỉ là sản phẩm từ giấy, cô bé không giống với Ngu Tri Bạch. Ngu Tri Bạch được tạo ra từ máu tâm huyết của bà ngoại và của chính cậu ấy, còn Ngu Tiểu Vũ, nếu bị dính nước, cô bé sẽ mềm ra rồi cuối cùng tan chảy.

Ngu Tri Bạch cúi người đắp lại tấm chăn rơi xuống lên chân của bà ngoại Ngu: “Người loài người rất xấu xí, chỉ có cậu ấy là đẹp.”

“Wow~” Ngu Tiểu Vũ hết sức tán thưởng.

Lúc này bà ngoại Ngu từ từ mở mắt ra. Ngày xưa, để cứu Ngu Tri Bạch và giữ cậu ấy ở lại thế giới này, bà đã vi phạm một vài nguyên tắc bất di bất dịch trong giới dẫn đến bị phản lại: “Bà không sống được bao lâu nữa.” ( truyện trên app T Y T )

Ngu Tri Bạch ngồi bên cạnh, nhìn về phía những tòa cao ốc ở trung tâm thành phố đang như chọc thủng bầu trời xanh nhạt dưới ánh mặt trời. Nghe thấy lời bà ngoại lẩm bẩm, cậu ấy quay sang nhìn bà: “Có cần con biến bà thành người giấy không?”

“...”

“Đưa bà về quê, để mộ của bà đặt cạnh mộ mẹ con.” Bà ngoại Ngu đã quen với cách nói chuyện của Ngu Tri Bạch. Vài năm trước, bà đã không muốn giao tiếp với Ngu Tri Bạch nữa. Những gì cuối cùng còn sót lại của cậu ấy thuộc về con người đã sớm biến mất, suy nghĩ, logic, quan điểm, tất cả những thứ này của cậu đều không còn liên quan gì đến loài người.

Cậu ấy là người giấy Ngu Tri Bạch, không phải cháu trai Ngu Tri Bạch của bà nữa.

Nói xong, bà từ từ nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề và kéo dài. Một người đã bước nửa chân vào quan tài càng làm tăng thêm bầu không khí ảm đạm và chết chóc trong căn nhà này.

-

Mấy ngày tiếp theo, Thưởng Nam không thấy Ngu Tri Bạch đâu. Mấy người giấy nhỏ trong nhà cũng không động tĩnh, chúng chỉ nằm yên trên bàn, trông chẳng khác gì một tờ giấy hình người bình thường.

[Mặc dù nó không có cảm giác đau, vết thương cũng dễ chữa nhưng có lẽ vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian.]

Thưởng Nam đã lau sạch bàn của Ngu Tri Bạch, thậm chí còn mua lại cho cậu ấy vài bộ sách bài tập mới thay cho những cuốn đã bị dính mực.

Trương Hỗ từ phía trước quay đầu lại: “Thưởng Nam, mai là chủ nhật rồi, cậu hỏi thử Ngu Tri Bạch xem cậu ấy có khỏe hơn chút nào chưa, có định đến sinh nhật mình không?”

“Ồ, được.” Thưởng Nam mở danh sách liên lạc, từ đầu đến cuối nhưng không thấy thông tin liên lạc của Ngu Tri Bạch. Lúc đó cậu mới nhớ ra, vì bị Ngu Tri Bạch từ chối theo đuổi, cậu đã tức giận và xóa số của cậu ấy..

Thưởng Nam đành phải gửi lại yêu cầu kết bạn nhưng mãi vẫn chưa được chấp nhận.

Trương Hỗ: “Cậu ấy không đến cũng được, cậu đến cũng được, dù sao nhà chúng ta cũng gần nhau mà.”

Trương Hỗ: “Mình sẽ cho tài xế nhà mình đến đón cậu.”

Bố Trương Hỗ có đầu óc kinh doanh, khoản tiền bồi thường giải tỏa không nhiều nhưng ngay khi nhận được tiền, ông ấy đã tìm đủ mọi cách đưa Trương Hỗ vào ngôi trường quý tộc này, nơi bảy tám phần trăm học sinh đều là thiếu gia, tiểu thư. Sau đó, ông ấy dùng số tiền còn lại để kinh doanh, giờ cũng kiếm được chút của cải, tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.

Ngoài nhiệm vụ ra, Thưởng Nam không có ý định lãng phí quá nhiều sức lực vào những người khác trong thế giới này nhưng vì đã hứa rồi nên cậu vẫn lên mạng mua cho Trương Hỗ một món quà sinh nhật là một chiếc khăn quàng cổ len lông cừu, cửa hàng sẽ giao hàng tận nhà vào buổi tối.

Thưởng Nam vốn nghĩ rằng ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời, ít nhất ông trời cũng nên nể mặt người sinh nhật một chút.

Nhưng sáng hôm sau, khi vừa thức dậy, nhìn thấy màn mưa phùn ngoài cửa sổ, cậu biết rằng kỳ vọng của mình đã tan biến.

Cậu ngồi dậy thì thấy người giấy nhỏ đã im lìm suốt mấy ngày nay đang ngồi trên mép bàn, nghiêng đầu nhìn mình, không biết đã nhìn từ bao giờ.

Thưởng Nam vui mừng ra mặt: “Ngu Tri Bạch khỏe lại rồi à?” 

Người giấy nhỏ nhún vai: “Ai mà biết được?”

“...”

Trước khi dậy, Thưởng Nam liếc nhìn điện thoại, yêu cầu kết bạn vẫn chưa được chấp nhận.

Thôi, cứ trực tiếp đến nhà Ngu Tri Bạch xem sao.

Sau khi rửa mặt và thay quần áo, cậu vội vàng xuống lầu. Cậu đeo một chiếc balo vải bố màu trắng ngà, áo khoác xanh đen có cúc sừng, dì giúp việc nhìn thấy cậu thì buột miệng nói: “Không phải cậu nói ghét balo màu trắng nhất sao?”

Thưởng Nam ngồi xuống bàn ăn, cầm miếng bánh mì: “Giờ cháu lại thấy nó khá đẹp.”

Chỗ của Đại Lệ Lệ để trống, Thưởng Nam thờ ơ liếc qua: “Mẹ cháu đâu?”

“Bà chủ ra ngoài từ sáng sớm rồi, nói là hẹn với mấy người bạn đi đánh mạt chược.” Dì giúp việc trả lời.

Thưởng Nam để lại phần rìa bánh mì trên đĩa, nghĩ đến con búp bê giấy trong phòng Đại Lệ Lệ dùng để nguyền rủa Ngu Tri Bạch. Bà thậm chí còn vẽ mắt cho nó nữa, nếu không có mắt, Ngu Tri Bạch chưa chắc đã biết Đại Lệ Lệ đang nguyền rủa cậu ấy.

Ban đầu Thưởng Nam định nói chuyện với Đại Lệ Lệ nhưng sau đó cậu lại nghĩ là không cần thiết. Đại Lệ Lệ đã mắc bệnh, tư duy của bà đã trở nên bệnh hoạn. Dù sao Ngu Tri Bạch cũng không để tâm, vậy thì cứ mặc kệ bà, bà vui là được, dù sao cả cuộc đời bà thì bà luôn là người chịu thiệt.

“Trưa và tối nay cháu không ăn cơm ở nhà đâu, bạn cháu tổ chức sinh nhật.” Thưởng Nam xách balo đứng dậy rồi nói với dì giúp việc.

Hôm nay Lý Hậu Đức cũng nghỉ, Thưởng Nam phải tự bắt taxi đến khu Hạnh Phúc.

Mưa phùn lất phất, Thưởng Nam cài hết khuy áo khoác, báo địa chỉ cho tài xế rồi tựa lưng vào ghế ngồi thả hồn vào suy nghĩ.

Cậu nghĩ đến Ngu Tri Bạch, bây giờ điều cậu nghĩ nhiều nhất chính là Ngu Tri Bạch.

Làm thế nào để Ngu Tri Bạch cảm thấy thế giới này tươi đẹp, tràn đầy tình yêu thương? Thưởng Nam nghĩ điều này rất khó, vì nếu là cậu, gặp phải những gì Ngu Tri Bạch đã trải qua, có lẽ cậu cũng sẽ mất hết hy vọng vào thế giới này.

[Nó đã bắt đầu có cảm xúc yêu thương dành cho cậu rồi đấy, dù chỉ là 5 điểm nhưng sau khi sự việc xảy ra, tôi đã tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu và hỏi ý kiến đồng nghiệp. Trường hợp ngoại lệ như vậy xảy ra rất hiếm.]

[14: Nam Nam, hãy cố gắng hơn nữa, làm cho nó yêu cậu đến mức không thể thoát ra được. Có lẽ điều này còn dễ hơn việc cứu nó một cách vô định.]

Thưởng Nam giấu nửa khuôn mặt trong cổ áo, trông có vẻ mệt mỏi: “Có khi đây chỉ là tình cảm của bạn bè thôi. Cậu nói rồi mà, không thể dùng logic của con người để giải thích hành vi của quái vật.”

[1: Nam Nam... bảng điều khiển của tôi hiển thị mức độ yêu thương mà các người thường gọi là tình yêu. Vì vậy không thể hiểu nhầm được, dữ liệu của tôi không bao giờ sai.]

14 nói xong đợi rất lâu nhưng không thấy Thưởng Nam trả lời, kí chủ của nó không muốn nghe nữa, lúc này cậu đã nhắm mắt bắt đầu thiu thiu ngủ.

-

Taxi chạy gần một tiếng mới tới khu Hạnh Phúc. Ra khỏi chiếc xe ấm áp, Thưởng Nam che ô dưới mưa phùn, gió thổi làm cậu tỉnh táo hẳn.

Cổng sắt bên dưới tòa nhà đang mở, Thưởng Nam dựa vào trí nhớ từ lần trước tìm lên tầng sáu rồi gõ cửa. 

Chờ một lúc, từ bên trong mới vang lên tiếng xoay khóa “cạch”, cửa được mở ra, một khuôn mặt tròn hiện ra trong tầm mắt của Thưởng Nam.

Ngu Tiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn Thưởng Nam đờ đẫn, Thưởng Nam cũng nhìn lại cô bé.

Ngu Tiểu Vũ đang tập trang điểm, cố gắng vẽ mắt to hơn, thoa thêm phấn đỏ lên má, cả khuôn mặt đã trở thành một bảng pha màu, nền là làn da trắng như giấy. Trong ánh sáng lờ mờ của cầu thang, nếu không phải là Thưởng Nam mà là người khác, trái tim họ chắc sẽ ngừng đập ngay lập tức.

“Á!!!!” Tiếng hét chói tai của Ngu Tiểu Vũ vang vọng khắp hành lang.

Thưởng Nam không khỏi nhíu mày, cậu cũng không thấy quá đáng sợ, vì ngay ngày đầu tiên đến thế giới này, cậu đã bị Ngu Tri Bạch với đôi mắt rơi lủng lẳng dọa cho sợ hãi.

Thưởng Nam chỉ hơi ngạc nhiên một chút, người giấy trong phòng khách thực sự có thể cử động.

Danh tính bị lộ, Ngu Tiểu Vũ tỏ ra hết sức lúng túng. Cô bé cố gắng học cách làm người, kéo áo ngắn xuống để trông bình thường hơn nhưng không ngờ kéo quá mạnh, làm rách một mảng giấy lớn, lộ ra bụng trắng giấy bên trong.

Nhưng Thưởng Nam là khách, Ngu Tiểu Vũ mặc chiếc áo đã bị chính mình xé rách vẫn lịch sự bưng một ly nước nóng đặt lên bàn trà trước mặt Thưởng Nam.

“Cảm ơn. Ngu Tri Bạch đâu?” Thưởng Nam ngồi trên sofa, làm như không thấy sự lúng túng của Ngu Tiểu Vũ mà hỏi.

“Nó đang ngủ. Khi nó ngủ, chúng tôi không được phép gọi nó dậy.” Nếu làm phiền giấc ngủ của Ngu Tri Bạch, sẽ bị xé nát.

Thưởng Nam đặt cặp xuống: “Để anh tự vào xem thử.”

Ngu Tiểu Vũ giúp Thưởng Nam mở cửa phòng ngủ của Ngu Tri Bạch.

Phòng của Ngu Tri Bạch vốn đã tối, trong thời tiết như thế này lại càng khó nhìn thấy gì, Thưởng Nam mất một lúc mới tìm thấy khuôn mặt của Ngu Tri Bạch.

Không khí trong phòng khô ráo, cách âm kém, tiếng mưa rơi lộp độp rõ ràng vang lên bên tai.

Chiếc giường kê sát tường, Thưởng Nam bước tới ngồi xuống mép giường. Ngu Tri Bạch nằm đó, không có lấy một hơi thở, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ đậm mang sắc thái u ám. Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch một lúc rồi đưa tay chạm vào mặt cậu ấy.

Khi Ngu Tiểu Vũ thấy Thưởng Nam đưa tay bóp mặt Ngu Tri Bạch, gương mặt cô bé đầy kinh hãi, vội vàng đóng cửa lại.

Ngu Tri Bạch xé rách người giấy rất dễ dàng nhưng nếu xé nát con người xinh đẹp này thì nên bắt đầu từ đâu?

“Ngu Tri Bạch?” Thưởng Nam bóp nhẹ mặt Ngu Tri Bạch. Dù đang đắp chăn, nhưng dưới tay cậu, làn da cậu ấy vẫn lạnh ngắt. Thưởng Nam nghĩ, chắc cậu ấy chỉ đang bắt chước thói quen của con người, có đắp hay không cũng chẳng khác gì.

“Ngu Tri Bạch, dậy đi, Trương Hỗ sắp…” Người giấy mà cũng biết nằm lì trên giường, Thưởng Nam thấy điều này thật kỳ lạ.

Ngu Tri Bạch đột nhiên mở mắt. Khi bị gọi dậy, sự hung hãn của cậu ấy cũng bừng dậy. Trước khi kịp nhìn rõ người đến là ai, cậu ấy đã dùng tay siết lấy cổ Thưởng Nam và đập mạnh cậu xuống giường.

Thưởng Nam bị giữ chặt, khí quản ngay lập tức bị bóp nghẹt, không thể trao đổi không khí với bên ngoài. Cơn đau khủng khiếp tấn công khắp cơ thể, đặc biệt là ở cổ, như thể nó sắp bị bẻ gãy.

May mắn thay, thị lực của người giấy không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng. Ngu Tri Bạch nhận ra Thưởng Nam và cũng ngửi thấy mùi quen thuộc của cậu.

Biểu cảm của Ngu Tri Bạch có chút bối rối, như để xác nhận, cậu ấy từ từ nới lỏng tay đang siết cổ Thưởng Nam rồi sờ men theo cằm của Thưởng Nam, sau đó đưa ngón tay vào giữa môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi mềm mại của Thưởng Nam.

Biểu cảm của Ngu Tri Bạch trở nên ngoan ngoãn và vô hại. Cậu ấy rút tay lại, ôm Thưởng Nam thì thầm: “Sao lại là cậu nhỉ? Suýt nữa tôi xé cậu ra rồi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play