Cổ của Ngu Tri Bạch không ngừng chảy máu, cậu ấy được một vài nam sinh đưa đến phòng y tế để cầm máu.
Thưởng Nam muốn đi theo nhưng bị Trương Tuyết Lệ gọi lại, mặt cô vô cùng nghiêm túc nói: “Em và Lỗ Dương, theo tôi đến văn phòng.”
[14: Sao đây? Camera trong lớp bị Lỗ Dương làm hỏng rồi, cậu không có chứng cứ chứng minh cậu ta đổ mực lên bàn của Ngu Tri Bạch nhưng tôi có thể giúp cậu khôi phục một phần dữ liệu từ camera, chỉ là cần 500.000 điểm. ]
Thưởng Nam: "Tôi không có 500.000 điểm"
[14: Có thể cho cậu nợ trước.]
Thưởng Nam dùng 500.000 điểm được 14 cho nợ để đổi lấy một phút dữ liệu từ camera, cậu nghĩ chắc chắn sẽ cần dùng đến.
Trương Tuyết Lệ nổi giận đùng đùng, các thầy cô trong văn phòng đều nhìn qua phía này nhưng họ chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
“Thưởng Nam, tại sao em lại đổ mực lên đầu Lỗ Dương? Em nghĩ em vẫn đang học lớp ba tiểu học sao?”
“Cậu ta đổ mực lên bàn của Ngu Tri Bạch trước” Thưởng Nam bình tĩnh trả lời: “Em chỉ đáp lại cậu ta thôi, coi như hoà.”
Trương Tuyết Lệ không biết là Lỗ Dương đã gây sự trước, người báo cho cô cũng không nói rõ điều này. Sau khi biết được, Trương Tuyết Lệ cau mày nhìn Lỗ Dương: “Là em gây sự trước à?”
Mặt mũi Lỗ Dương đầy mực, đồng phục cũng bẩn hết, cậu ta nhún vai: “Em không có, cô nói em đổ mực lên bàn của Ngu Tri Bạch trước thì phải đưa ra chứng cứ chứ.”
Cuối cùng, mọi chuyện vẫn phải dựa vào camera để giải quyết.
Lỗ Dương nhân cơ hội nhìn Thưởng Nam một cái, trong mắt cậu ta không giấu nổi sự đắc ý nhưng Thưởng Nam chẳng buồn nhìn cậu ta, đôi mắt cậu hờ hững thậm chí trả lời câu hỏi của Trương Tuyết Lệ cũng với thái độ thờ ơ.
Trước đây, ở trong lớp Thưởng Nam rất khiêm tốn, ngoại trừ việc theo đuổi Ngu Tri Bạch ai cũng biết ra thì các chuyện khác… thậm chí mọi người biết đến việc cậu là một công tử nhà giàu cũng là từ một tên thần kinh tên là Trương Cẩu.
Thưởng Nam thích Ngu Tri Bạch, điều đó chẳng liên quan gì đến Lỗ Dương, miễn là cậu ta không can thiệp vào chuyện giữa cậu và Ngu Tri Bạch.
Nhưng Lỗ Dương không ngờ công tử nhà họ Thưởng này thực sự lại để tâm đến Ngu Tri Bạch đến vậy, thậm chí vì một đứa như vậy mà động tay động chân với cậu ta? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Tôi sẽ kiểm tra camera sau. Thưởng Nam, nếu là em vô cớ gây chuyện, tôi sẽ kỷ luật em” Trương Tuyết Lệ gõ bàn rồi nhìn sang Lỗ Dương: “Còn nếu em bắt nạt Ngu Tri Bạch trước thì gọi phụ huynh và lưu ban để giám sát.”
“Các em đồng ý chứ?” Trương Tuyết Lệ hỏi.
“Em đồng ý.” Người trả lời là Thưởng Nam, cậu trả lời gần như không hề do dự.
Thấy Thưởng Nam trả lời dứt khoát, Lỗ Dương nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, mãi đến khi Trương Tuyết Lệ thúc giục, cậu ta mới cười khẩy rồi nói: “Em không có vấn đề gì.”
Trương Tuyết Lệ nhìn Lỗ Dương, cau mày nghiêm nghị: “Trường có quy định rõ ràng, không được mang theo dao gậy, ai cho phép em mang theo? Cô sẽ mời ông Lỗ đến trường một chuyến.”
Quan hệ giữa Lỗ Dương và bố cậu ta không tốt lắm, cậu ta không muốn trở mặt với Thưởng Nam cũng vì lý do này. Cha cậu ta có thể bảo vệ cậu ta trước mặt người ngoài nhưng về nhà, mười phần thì chín sẽ đánh cậu ta sống dở chết dở.
Hôm nay cậu ta đã hành động thiếu suy nghĩ nhưng trước mặt Thưởng Nam, cậu ta không thể cầu xin Trương Tuyết Lệ được nên chỉ có thể nghênh cổ nói: “Cô muốn mời thì cứ mời.”
“Em về lớp trước đi. Thưởng Nam, em đi xem Ngu Tri Bạch có cần đưa đi bệnh viện không. Có chuyện gì thì đến tìm tôi.” Trương Tuyết Lệ thở dài mệt mỏi. Cô cũng có con nhỏ lại còn phải quản lý một lớp 12, quả thật là mệt mỏi.
Thưởng Nam xoay người đi trước, Lỗ Dương theo sát phía sau.
Ra khỏi cửa văn phòng, Lỗ Dương lau mặt, mặt cậu ta đầy mực đen, tay cũng là một mảng đen sì. Cậu ta cau mày khó chịu gọi Thưởng Nam lại: “Thưởng Nam, cậu nhất định phải đối đầu với tôi à?”
Thưởng Nam từ từ quay lại, so với vẻ nhếch nhác của Lỗ Dương, cậu sạch sẽ không một hạt bụi, đôi mắt đào hoa trên khuôn mặt cậu không hề mang một chút lãng mạn, ngược lại lạnh lùng như một lưỡi móc sắc bén.
“Đúng vậy.”
“Chỉ vì Ngu Tri Bạch thôi sao?” Lỗ Dương cười khẩy: “Mẹ nó là một con đàn bà hư hỏng, chưa kết hôn đã sinh ra nó, sinh xong còn không biết yên phận, hát hò nhảy múa chuyên đi quyến rũ đàn ông. Nếu không phải vì làm nhiều chuyện xấu, sao lại chết sớm? Mẹ tôi chết cũng vì mẹ nó, dựa vào cái gì mà nó được sống sạch sẽ và vô tội như vậy chứ?” Nói đến đây, cảm xúc của cậu ta trở nên kích động, khuôn mặt đầy mực méo mó như một chiếc mặt nạ quỷ.
Thưởng Nam cứ lặng lẽ nhìn Lỗ Dương, rất lâu sau cậu mới lên tiếng: “Ừ, biết rồi.”
“Cậu biết rồi sao? Cậu vẫn muốn giúp nó à?”
“Thưởng Nam, cậu có biết quan hệ giữa chúng ta là gì không?” Lỗ Dương giận dữ vì Thưởng Nam không chịu nhượng bộ: “Gia đình chúng ta có hợp tác, chúng ta mới là những người cùng một giới!”
Những thứ tưởng chừng như không tồn tại thực ra luôn tồn tại, mỗi người đều bị phân chia theo đẳng cấp một cách nghiêm ngặt.
Thưởng Nam, Lỗ Dương và một số người khác trong trường cấp ba này, họ là những người cùng một giới, một nhóm công tử tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng.
“Lỗ Dương” Thưởng Nam nói với giọng lạnh nhạt: “Bố cậu mới là kẻ gây ra cái chết của mẹ cậu. Tại sao cậu không trách ông ấy? Là không muốn hay không dám?”
Thưởng Nam không định chờ câu trả lời từ miệng Lỗ Dương, việc cậu ta chỉ nhắm vào Ngu Tri Bạch đã đủ để nói lên mọi vấn đề.
---
Trên đường đến phòng y tế, Thưởng Nam luôn tự hỏi, cậu ấy là người giấy sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Ngoài trách nhiệm của một người làm nhiệm vụ, trong lòng Thưởng Nam còn xuất hiện lo lắng mơ hồ. Cậu không cảm nhận được ác ý từ người giấy này nhưng người giấy lại phải chịu đựng hầu hết những ác ý từ thế giới bên ngoài mà nó không đáng phải chịu.
Thậm chí, Ngu Tri Bạch đã từng là một con người thực sự cũng bị những ác ý đó giết chết từ lâu.
Lúc này bác sĩ họ Ngũ đang đối mặt với một trong những vấn đề nan giải nhất trong lịch sử y học của mình — vết thương của Ngu Tri Bạch không thể cầm máu.
Nhìn khuôn mặt của Ngu Tri Bạch dần mất đi sắc máu, động tác thay băng của bác sĩ Ngũ ngày càng nhanh hơn, trán bác sĩ đã lấm tấm mồ hôi.
Phía sau vang lên tiếng “cạch” cửa mở, là Thưởng Nam.
Bác sĩ Ngũ đang tập trung cầm máu, bị âm thanh đột ngột này làm giật mình, tay bác sĩ run lên, kẹp gắp rơi xuống đất.
“Thưởng Nam? Em đến thăm Ngu Tri Bạch à?” Bác sĩ nói xong thì vội vàng cúi xuống nhặt kẹp nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, những vết thương không quá sâu lại tiếp tục chảy máu, dòng máu tươi thấm ướt cổ áo của Ngu Tri Bạch.
Khi đến, cậu ấy đã cởi đồng phục, chiếc áo len trắng giờ như được trang trí bởi cả một thảm hoa đỏ thẫm.
Ban đầu Ngu Tri Bạch cúi đầu, nghe thấy tên Thưởng Nam mới ngẩng lên, cậu ấy gượng cười với Thưởng Nam: “Cậu đến rồi.”
Thưởng Nam đút tay vào túi áo, đứng cạnh bác sĩ nhìn đống băng gạc đã thấm đẫm máu trên khay: “Sao thế?”
Bác sĩ Ngũ thở dài: “Không biết làm sao mà vết thương không cầm máu được, mặc dù vết thương cũng không sâu lắm…”
“Hay là…” Thưởng Nam ngập ngừng: “Em đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra?”
“Được, được, mau đưa đến bệnh viện đi.” Bác sĩ Ngũ chờ mãi câu này nhưng Ngu Tri Bạch lại không nói gì, từ lúc được đưa vào đến giờ, bác sĩ Ngũ đã dùng hết một đống băng gạc, nói bao nhiêu lần “máu không cầm được” hay “không ổn rồi” mà cậu ấy cũng không đáp lại câu nào.
Thưởng Nam quả thật là người biết điều, thật thông minh, không thể xem thường.
“Để em đi xin giấy phép ra ngoài trước.”
Thưởng Nam nói xong thì vội vàng ra ngoài, ánh mắt Ngu Tri Bạch luôn dõi theo bóng lưng cậu cho đến khi biến mất hoàn toàn trong hành lang.
Chỉ vài phút sau, Thưởng Nam đã quay lại với tờ giấy phép ra ngoài. Bác sĩ Ngũ thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao, ông cảm thấy ở chung phòng với Ngu Tri Bạch khiến toàn thân không thoải mái, đối phương không nói một lời, không cau mày, cũng không kêu đau, chỉ lặng lẽ nhìn ông, cái nhìn đó khiến ông rợn tóc gáy.
Trước khi rời đi, bác sĩ Ngũ đưa cho Ngu Tri Bạch một cuộn băng gạc dày, bảo cậu ấy ép vào vết thương.
Ngu Tri Bạch che cổ, đi bên cạnh Thưởng Nam, không nhịn được mà muốn dùng tay kia để nắm tay Thưởng Nam – người bạn loài người của cậu ấy.
Thưởng Nam lại liếc cậu ấy một cái: “Diễn xuất không tệ.”
Ngu Tri Bạch thu tay lại mỉm cười: “Cảm ơn lời khen.”
“Đi bệnh viện chứ?” Trong thang máy, Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch với cuộn băng gạc trắng dần dần thấm đỏ trên tay rồi cậu hỏi nhỏ, cậu biết rõ rằng Ngu Tri Bạch chắc chắn không cần đến bệnh viện.
Ngu Tri Bạch lắc đầu: “Không cần, tôi về nhà là được.”
“Ừ, vậy mình đưa cậu về.”
Khu nhà Hạnh Phúc quá cũ kỹ, cánh cổng sắt ọp ẹp, gỉ sét đầy mình, cây cối dưới tầng được “cắt tỉa” bởi mưa gió sấm chớp, cỏ cây mọc um tùm, dây leo trên ban công tầng thấp quấn lấy thân cây cạnh đó, quấn quanh cả đám cỏ dại bên ngoài.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, mỗi lần hít thở giống như nuốt phải một lưỡi dao nhưng ánh mặt trời ấm áp chiếu lên đỉnh đầu, lưng làm chúng nóng bừng.
“Vào đi.” Ngu Tri Bạch dẫn Thưởng Nam vào tòa nhà số 11, gió thổi vào làm vài mảng tường bong tróc rơi xuống rồi rơi đúng vào vai của Thưởng Nam.
Thưởng Nam đứng ngược sáng, khuôn mặt và cơ thể được ánh mặt trời phác họa bằng những vòng sáng màu vàng nhạt chói lóa. Cậu hơi nghiêng đầu, không để lộ vẻ chê bai nào, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trắng trên vai, cổ; một phần khuôn mặt cậu cũng ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Bàn tay Ngu Tri Bạch đang siết chặt quanh vết thương ở cổ, trong lòng thầm nghĩ: một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ như Thưởng Nam không nên xuất hiện ở khu ổ chuột này.
Hành lang hẹp, ánh sáng từ ô cửa nhỏ trên tường chiếu vào tạo ra một vùng sáng nhỏ trên cầu thang. Dưới ánh sáng đó, bụi bay lơ lửng như những hạt vàng li ti.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, vặn một nửa vòng, cửa mở ra, Ngu Tri Bạch dựa vào cửa, mời Thưởng Nam vào: “Đây là nhà của tôi.”
Thưởng Nam bước vào, chưa kịp nhìn rõ những thứ khác trong nhà thì thứ đầu tiên cậu chú ý đến là một đôi người giấy đứng ở góc tường. Loáng thoáng có thể phân biệt được giới tính, một nam một nữ, trang phục trẻ con, bé trai không có ngũ quan, còn bé gái thì đầy đủ.
Cô bé mặc áo ngắn màu xanh lá, kiểu áo truyền thống Trung Quốc với cúc bấm, ống tay áo rộng, cao chừng một mét bốn lăm, tóc tết hai bên, trên mặt tô hai vệt phấn hồng, đứng quay mặt về phía cửa, miệng cười rộng đến tận mang tai.
Có lẽ cảm nhận được có người lạ trong nhà, bà lão Ngu đang nằm trên ghế ngoài ban công phơi nắng cử động một chút, giọng khàn khàn: “Tiểu Bạch, nhà có khách à?”
Ngu Tri Bạch khẽ giới thiệu với Thưởng Nam: “Đó là bà ngoại sắp chết của tôi.”
Nghe thấy câu giới thiệu về mình, bà lão Ngũ ho khan mấy tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Ngu Tri Bạch dẫn Thưởng Nam vào phòng của mình, tiện tay đóng cửa lại.
Phòng của cậu ấy tối tăm, vừa từ phòng khách sáng sủa bước vào, Thưởng Nam có chút không quen. Sau khi thích nghi, cậu mới nhận ra Ngu Tri Bạch đã bật một chiếc đèn bàn nhỏ màu vàng ấm, Ngu Tri Bạch ngồi quay lưng lại với Thưởng Nam rồi lấy ra một xấp giấy trắng từ ngăn kéo tủ đầu giường sau đó ngồi xuống bàn.
“Bà ngoại đã già rồi, bà ở phòng có ánh sáng tốt.”
Thưởng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một cây hòe lớn che khuất kín mít. Lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những cành khẳng khiu đâm thẳng lên bầu trời.
Ngu Tri Bạch cúi đầu bắt đầu cắt giấy, âm thanh của kéo cắt xuyên qua giấy vang lên rõ ràng trong căn phòng mà vết thương trên cổ cậu ấy vẫn đang rỉ máu.
Thưởng Nam bước tới, nhìn xung quanh, chỉ thấy một chiếc ghế nhỏ, thế là cậu thuận thế ngồi xuống, lập tức cậu thấp hơn Ngu Tri Bạch cả một khúc.
“Có việc gì cần mình giúp không?”
Ngu Tri Bạch cụp mắt, lông mi dài rậm: “Cậu không sợ à?”
“Mình không sợ.” So với việc khiến người ta sợ hãi, Thưởng Nam cảm thấy Ngu Tri Bạch khiến người ta cảm thấy yếu đuối hơn.
“Không có gì cần cậu giúp, cậu ngồi đây với tôi là được.” Ngu Tri Bạch đã cắt xong vài mảnh giấy có cùng chiều dài và chiều rộng với vết thương nhưng không dùng ngay.
Thưởng Nam chăm chú nhìn.
Trên bàn luôn có một chai chất lỏng màu đỏ, rất đậm đặc, màu đỏ sẫm. Khi lắc nhẹ, chất lỏng bám vào thành chai rồi từ từ chảy xuống, Ngu Tri Bạch cầm lấy nó rồi rút nắp chai ra.
Trước mặt Thưởng Nam, cậu ấy dùng tay bóc tách vết thương, đưa miệng chai vào sát vết rạch, nghiêng chai để chất lỏng chảy vào trong. Tiếng "ục ục, ục ục" vang lên, Thưởng Nam lặng lẽ nhìn, cảm nhận nhịp tim của mình đồng điệu với tiếng chất lỏng trong chai đang giảm dần.
Trong suốt quá trình đó, Ngu Tri Bạch luôn nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam. Từ lúc khuôn mặt cậu bình tĩnh cho đến khi hiện lên sự ngạc nhiên, đôi mắt nâu nhạt dịu dàng khẽ mở to, đôi môi hơi hé ra. Ngu Tri Bạch lại nhìn thấy đầu lưỡi của Thưởng Nam, nhỏ xinh, màu hồng, trông có vẻ rất mềm mại.
Cậu ấy rất muốn...
[14: Nam Nam, điểm hắc hóa của cậu ta giảm 3, còn 45. Nhưng hệ thống hiển thị cậu ta có điểm tình cảm với cậu đấy, Nam Nam! Lùi lại, giữ khoảng cách với quái vật!]
Nhưng đã quá muộn, khi Thưởng Nam kịp nhận ra thì Ngu Tri Bạch đã đưa tay ra, ngón tay nhanh chóng luồn vào khoang miệng Thưởng Nam. Ngón trỏ lạnh lẽo ấn mạnh lên đầu lưỡi mềm mại và ấm áp của Thưởng Nam.
Người giấy nghiêng đầu, khuôn mặt trở nên trắng bệch, môi đỏ thẫm, dưới ánh sáng mờ ảo, cậu ấy trông không giống con người nữa.
Còn chất lỏng màu đỏ đã được đổ vào trong cơ thể người giấy, giờ đây lại điên cuồng trào ra.
Dù ngụy trang có giống con người đến đâu, quái vật vẫn là quái vật. Khi đến gần quái vật, phải sẵn sàng đối mặt với việc bị chúng tấn công và xâm chiếm.