“Đại sư, chuyện gì vậy, tôi vừa đi ra đã đi vào, quá thảm luôn!”

Lưu Cảnh Hòa nhìn có vẻ như sắp khóc.

Cái “đi ra” mà hắn nhắc đến là lúc tốt nghiệp, bước chân vào xã hội, còn “đi vào” là chuyện vào tù.

Tần Nhan Kim mỉm cười nhẹ.

“Không còn cách nào khác, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Ai bảo cậu là người mới, lại có phần ngờ nghệch, nên sếp của cậu đương nhiên sẽ đẩy hết trách nhiệm cho cậu rồi.”

Lưu Cảnh Hòa nhíu mày, cảm giác như đang bị xúc phạm về trí thông minh vậy, nhưng không dám nói ra, chỉ có thể nhìn cô với vẻ đáng thương.

“Đại sư, vậy tôi làm sao để tránh khỏi kiếp nạn vào tù này?”

“Rất đơn giản, cậu tránh xa bạn gái của mình ra, càng xa càng tốt. Và tôi thấy cậu nên chọn công ty mà bị cậu từ chối. Người ta có câu ‘thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng’. Nếu cậu vào làm ở công ty đó, không đến ba năm, cậu sẽ thăng chức nhanh chóng. Ngược lại, nếu cậu tiếp tục làm cùng công ty với bạn gái, trong năm năm tới cậu chỉ là một nhân viên quèn.”

“Ý cô là, năm năm sau tôi có thể thăng chức sao?”

Tần Nhan Kim liếc nhìn hắn một cái: “Năm năm sau á? Cậu đang nghĩ gì vậy? Đến lúc đó, cậu đã ở tù rồi, lấy ra đâu năm năm?”

Ừm…

Nếu không có năm năm thì cô so sánh để làm gì?

Lưu Cảnh Hòa cười ngượng ngùng, sờ mũi, đột nhiên lại có thắc mắc.

“Đại sư, tại sao cô cứ luôn nhắc đến bạn gái của tôi thế? Chẳng lẽ việc tôi vào tù có liên quan đến cô ấy?”

Tần Nhan Kim nhìn hắn đầy thương cảm, thở dài: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à. Nếu cậu không nhận ra điều này, tôi còn nghi ngờ làm sao cậu có thể thi đỗ đại học đấy!”

Lưu Cảnh Hòa: “…..”

Cảm giác như bị tấn công chí mạng từ đại sư.

“Vị đại sư này chẳng đáng yêu chút nào!”

“Đại sư, tôi với bạn gái quen nhau đã được bốn năm, từ năm nhất đại học. Cô ấy làm sao có thể hại tôi chứ?”

Lý trí thì hắn đã vào những gì Tần Nhan Kim nói, nhưng miệng vẫn không thể kiểm soát được mà phản kháng yếu ớt.

Tuy nhiên, sự phản kháng này hoàn toàn vô ích, đã bị một câu nói của Tần Nhan Kim đánh cho tan tành.

“Đúng là hai người ở bên nhau từ năm nhất đại học, nhưng vào cuối học kỳ năm nhất, cô ấy đã lén lút qua lại với người bạn cùng phòng thân thiết của cậu, đội cho cậu một chiếc mũ xanh kéo dài ba năm rưỡi. Nếu cậu không tin, tôi có thể cho cậu một tài khoản, ở đó có tất cả những gì mà cậu muốn biết.”

Ầm!

Đầu óc Lưu Cảnh Hòa trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh. 

Ngay khi hắn sắp ngã quỵ, Tần Nhan Kim vỗ mạnh vào vai hắn, truyền một chút linh khí vào cơ thể hắn.

“Người trẻ tuổi à, đừng quá bi quan, không đáng vì chuyện tình cảm tồi tệ như thế này đâu. Hơn nữa, cậu nên cảm thấy mừng vì đã phát hiện ra bộ mặt thật của hộ. Nếu không, cuộc đời của cậu đã chấm dứt từ đây rồi!”

Lưu Cảnh Hòa giật mình, cảm giác choáng váng và quay cuồng lập tức biến mất, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

“Đại sư nói đúng. May mà bạn gái… à không, bạn gái cũ của tôi hôm nay không đi cùng. Nếu không thì…”

Chưa kịp nói hết câu, Tần Nhan Kim đã chen vào một câu.

“Cô ấy đang đi dạo phố với người bạ thân của cậu, đương nhiên là không co thời gian đi leo núi cùng cậu rồi.”

Lưu Cảnh Hòa như sắp khóc đến nơi.

“Đại sư, đừng có thể nói thẳng thừng ra như vậy có được không? Dù tôi không yếu đuối nhưng cũng không chịu nổi khi bị cô liên tục đả kích như thế này đâu!”

“Xin lỗi, tôi không thể chịu nổi việc người khác không nhận ra sự thật, nên mới tiện tay giúp một chút, không cần cảm ơn đâu!”

Cảm ơn á?

Cảm ơn cái gì cơ?

Tôi sắp khóc rồi đây này!

“Hóa ra đại sư là người như thế này!”

Lưu Cảnh Hòa chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như này. Để tránh bị Tần Nhan Kim đả kích thêm, hắn vội vàng chuyển chủ để: “Đại sư, cô nói bạn gái tôi là đào hoa xấu, vậy còn mối quan hệ của cô ấy với người bạn thân của tôi thì sao/ Họ là gì.”

Tần Nhan Kim liếc nhìn hắn.

Lại nữa!

Lại là cái ánh mắt này!

Như thể đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Mặt Lưu Cảnh Hòa đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, không muốn gặp bất kỳ ai nữa!

Tần Nhan Kim nhướng mày: “Họ có thể phản bội tình yêu và tình bạn, lại còn qua lại với nhau lâu như vậy nữa, chắc chắn là sinh ra để dành cho nhau rồi. Cậu yên tâm, họ sẽ đi cùng nhau lâu dài, ít nhất là lâu hơn cậu!”

Lưu Cảnh Hòa: “…..”

Nghe câu này, cảm giác thật khó chịu.

“Đại sư, như thế thì thật bất công với tôi. Rõ ràng tôi không làm gì cả, tại sao lại phải chịu nhiều ấm ức như vậy. Tôi không phục!”

“Người trẻ tuổi, tôi đã bảo cậu rồi, cứ bình tĩnh. Tôi nói họ sinh ra là để dành cho nhau, chắn chắn là sẽ có lý d.”

Tần Nhan Kim giải thích: “Mối liên kết tình cảm của họ rất sâu đậm. Ngay từ khi cậu quyết định chia tay cô ấy, cuộc đời của họ đã bị gắn chặt vào nhau. Trong tương lai, họ sẽ vì những hiểu lầm, và nghi kỵ mà đi đi đến chỗ yêu nhau rồi hại nhau, cuối đời sẽ đau khổ!”

Tất nhiên, cô sẽ không nói rằng những hiểu lầm và bóng ma không thể tan giữa họ là do Lưu Cảnh Hòa tạo ra.

Sau khi Lưu Cảnh Hòa chia tay với bạn gái, cô ta sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Có thể là lòng tự trọng của cô ta không cho phép mình bị một người đàn ông mà mình cho đội mũ xanh chia tay.

Vì vậy, cô ta sẽ không chấp nhận điều đó, thậm chí có ý định quay lại với Lưu Cảnh Hòa, sau đó chia tay hắn!

Nhưng người xưa đã nói: “Cái không có được luôn làm người ta khao khát, còn cái đã có còn không biết trân trọng, mất đi rồi mới thấy hối hận.”

Đúng vậy, cô gái đó sẽ hối hận!

Chỉ tiếc rằng người bạn thân của Lưu Cảnh Hòa không phải là người dễ chọc. Hai người đó cứ thế dây dưa, giằng xé, với nhau rồi đi đến một kết cục chẳng có gì tốt đẹp.

Những điều này tên ngốc Lưu Cảnh Hòa không cần phải biết. Biết rồi cũng chỉ càng làm hắn thêm phiền muộn mà thôi.

Lưu Cảnh Hòa vỗ ngực, phóng đại mà thở phào: “Phù! Nghe cô nói họ sẽ không có kết cục tốt đẹp, tôi có thể yên tâm rồi. Ha ha ha, cảm ơn đại sư. Nếu không có lời nhắc nhở của cô, thì có lẽ tôi phải đi đường vòng rất lâu.”

Tần Nhan Kim khoát tay: “Gặp nhau là duyên, với lại tất cả đều nhờ vào tiền của cậu cả.”

Lưu Cảnh Hòa: “…. Đại sư, tôi không cần xem gì nữa, tôi… tôi đi ngắm cảnh đây!”

Hắn sợ rằng nếu còn nói chuyện thêm, thì mình sẽ bị đại sư chọc cho tức chết mất.

“Đi đi, tiện thể gọi cả Đường Nghị vào đây!”

“Được!”

Lưu Cảnh Hòa với biểu cảm quay trở lại chỗ mọi người, nghển cổ gọi to: “Ai là Đường Nghị?”

“Là tôi. Tôi là Đường Nghị.” Một chàng trai trẻ hớn hở bước ra.

Lưu Cảnh Hòa nhìn cậu ta từ đầu đến chân, nghĩ thầm, ừm, không đẹp trai bằng mình. Chắc chắn sẽ bị đội mũ xanh nhiều hơn, trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịu.

“Đại sư gọi cậu, à, nói nhỏ cho cậu biết, nếu muốn xem bói, đừng trả tiền mặt. Như thế cậu có thể nhân cơ hội thêm Wechat của đại sư.”

“Wow! Có thể thêm Wechat của đại sư, tuyệt quá, Đường Nghị, cậu nhanh lên, đừng để đại sư đợi!” Mấy người bạn của Đường Nghị vội vàng thúc giục.

Đường Nghị thân mật vỗ vai Lưu Cảnh Hòa: “Cảm ơn người anh em đã nhắc nhở. Tôi đi đây.”

Cậu ta chạy như bay đến trước mặt Tần Nhan Kim, lập tức rút điện thoại ra, cười tươi nói: “Đại sư, thêm Wechat nhé, để tôi chuyển khoản xem bói cho cô!”

Tần Nhan Kim vừa lấy điện thoại ra vừa hỏi: “Cậu muốn xem gì?”

Thành công kết bạn Wechat với cô, Đường Nghị cười đến tận mang tai: “Đại sư, tôi muốn xem khi nào nhà tôi có tiền. Tôi muốn làm một thiếu gia nhà giàu!”

Khóe miệng Tần Nhan Kim co giật, nhìn kỹ khuôn mặt cậu ta. Quả thật, xem xét kỹ thì thấy cũng có chút tiềm năng!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play