Tần Nhan Kim cẩn thận quan sát tướng mạo của cô gái nhỏ, không thấy dấu hiệu cô ấy mệnh mất mẹ, nhưng đối phương lại nói mẹ mình đã qua đời, điều này khá đáng ngờ.

Nghĩ vậy, cô liền vận dụng bí pháp Thiên Cơ để nhìn thấu cuộc đời của cô gái nhỏ này.

Cô bé tên Quan Minh Châu, đúng như cái tên của mình, rất được gia đình yêu thương, cưng chiều như ngọc quý trong lòng bàn tay, không bao giờ để cô bé chịu bất kỳ ấm ức nào.

Thật khó tin rằng một đứa trẻ được cả gia đình bao bọc như vậy lại bị mẹ ruột ngược đãi từ nhỏ, bị châm kim, bị đổ nước sôi lên người, thậm chí còn suýt bị mẹ ruột móc mắt khi không ai để ý.

Lúc đó, Quan Minh Châu còn nhỏ, chưa đầy một tuổi, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. May mắn là được bố Quan phát hiện ra kịp thời, cứu cô khỏi thảm họa. Sau đó, mẹ cô được chuẩn đoán mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, và vì sự an toàn của con, bố cô buộc phải nhốt mẹ cô lại để điều trị.

Khi mẹ của Quan Minh Châu tỉnh táo lại, bà nhận ra mình đã sai và càng yêu thương con gái mình hơn, coi cô như báu vật. Do đó, mẹ Quan Minh Châu rất quan trọng đối với cô.

Tuy nhiên, vào cô năm bảy tuổi, một tin dữ ập đến: mẹ cô đã qua đời!

Mọi người trong gia đình đều nói mẹ cô nhảy lầu tử tự, nhưng chỉ có Quan Minh Châu kiên quyết rằng mẹ mình không thể tử tự, vì bà yêu cô rất nhiều. Cô âm thầm điều tra và phát hiện cái chết của mẹ liên quan đến bố mình. Kể từ đó, cô bắt đầu xa lánh, thậm chí căm hận bố mình. Cô không dám tiếp tục điều tra, sợ sự thật khiến cô sụp đổ.

  VÌ vậy. khi thấy Tần Nhan Kim phô diễn kỹ năm xem bói trên livestream, cô quyết định nhờ Tần Nhan Kim giúp mình.

Biết rõ nguyên nhân, Tần Nhan Kim ngập ngừng nói: “Quan Minh Châu, em có muốn nghe sự thật không? Dù sư thật có thể khiến em không thể chấp nhận được.”

Quan Minh Châu lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh, mặt dần trở nên tái nhợt, lòng càng khẳng định mẹ cô đã bị bố hai chết. Nhưng cô vẫn muốn nghe, dù sự thật có khiến cô đau khổ đến đâu.

“Đại sư, chị cứ nói đi. Em chịu được.”

“Được!”

Tần Nhan Kim chỉ về phía đình nghỉ: “Chúng ta qua đó nói chuyện.”

Xong cô quay sang nhìn những người khác: “Các vị thiện nam tín nữ, mọi người có thể tự do đi lại ở tiền viện, nhưng hậu viện thì không được vào.”

Hậu viện là nơi cô và sư phụ trồng rau, cây ăn trái, và dược liệu quý. Cô không muốn gây ra phiền toái không cần thiết.

Những người khác gật đầu: “Được rồi, đại sư cứ làm việc đi, chúng tôi tự đi dạo quanh đây.”

Khi đến đình nghỉ, Tần Nhan Kim rót cho Quan Minh Chây một tách trà thơm lừng, mùi hương tỏa ra làm tinh thần sảng khoái.

Điều kỳ lạ là dù nước được rót ra không bốc hơi nóng, nhưng khi vào tách lại bốc hơi nghi ngút.

Quan Minh Châu trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Đại sư… nước này…?”

Tần Nhan Kim bình thản ra hiệu giữ im lặng: “Đừng làm ồn, chỉ là tiểu xảo thôi.”

Quan Minh Châu im lặng, thầm nghĩ: Biến nước lạnh thành nước nóng mà là tiểu xảo?

Để tránh bị hỏi nhiều, Tần Nhan Kim nghiêm nghị nói: “Nào, chúng ta nói về mẹ em.”

Nghe thế, Quan Minh Châu lập tức gạt bỏ những suy nghĩ khác, ngồi ngay ngắn: “Đại sư nói đi.”

“Mẹ em vẫn chưa chết. Bà ấy mắc chứng trầm cảm rất nặng và bố em đã nhốt bà ấy lại để chữa trị. Em có biết, khi bệnh này phát tác, sẽ gây hại nghiêm trọng cho người xung quanh thế nào không. Em không biết điều này, nhưng lúc còn nhỏ, em suýt nữa thì bị mẹ móc mất mắt, may mà được bố em ngay lại kịp thời, nếu không em đã không lành lặn để ngồi đây rồi.”

Quan Minh Châu bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Không thể nào, đại sư, điều này không thể là sự thật…”

Tần Nhan Kim nhẹ thở dài: “Tôi biết em không tin, nhưng đây là sự thật. Bố em đã phải chịu rất nhiều áp lực từ những năm qua, đặc biệt là sự oán hận của em. Cộng thêm tình trạng điên cuồng của mẹ em, ông ấy nhiều lần đã nghi ngờ liệu mình đã có quyết định sai lầm hay không, liệu ông ấy có thể tiếp tục được nữa hay không.”

“Nhưng tình yêu mà bố em dành cho hai mẹ con em là thứ để giúp ông ấy kiên trì. Nếu không có tình yêu đó, khó có ai có thể tưởng tượng được ông ấy đã trải qua bao nhiêu khổ sở.”

Quan Minh Châu ngồi sụp xuống ghế đá, nước mắt lăn dài trên má như chuỗi ngọc đứt.

“Nếu đúng như đại sư nói… thì bao nhiêu năm qua, em đã đối xử với bố mình thế nào? Em…”

Cô ôm mặt, khóc nức nở.

Tần Nhan Kim trấn an: “Bố em chưa bao giờ trách em, em không cần phải tự trách mình.”

Nhưng những lời này chỉ khiến Quan Minh Châu cảm thấy tội lỗi và tự trách nhiều hơn, khóc càng to hơn.

Những vị khách đang chụp ảnh ở phía trước nghe thấy tiếng khóc, liền tò mò nhìn về phía này.

Tần Nhan Kim khẽ ho một tiếng đầy ngượng ngùng: “Em đừng khóc nữa, tôi có cách có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ em. Em có muốn thử không?”

Quan Minh Châu lập tức ngừng khóc, kích động đến nỗi không biết phải làm gì.

“Thật sao? Đại sư, thật sự có thể chữa khỏi cho mẹ em sao?”

“Nếu được, em đưa mẹ em đến đây… ”

Nghĩ một lát, Tần Nhan Kim lại nói: “Thôi, để tôi xuống núi cùng em, tiện thể mua vài thứ luôn.”

Quan Minh Châu vội lấy điện thoại ra: “Được, vậy em sẽ gọi cho bố em, để ông ấy sắp xếp."

Tần Nhan Kim gật đầu: “Ừm, em cứ sắp xếp đi, tôi sẽ ra xem cho những người khác.”

Dù sao mọi người cũng đến để xem bói, cô không thể đuổi họ đi được. Tuy nhiên, để tránh những rắc rối không cần thiết, cô quyết định bố trí một trận pháp đơn giản, để đảm bảo những người không có duyên không vào được.

Người đến xem bói cần thành tâm, không cần đông.

Sau khi giải quyết xong cho Quan Minh Châu, Tần Nhan Kim vẫy tay gọi một cậu thanh niên đẹp trai đang nhìn cô chằm chằm: “Lưu Cảnh Hòa, cậu lại đây.”

Lưu Cảnh Hòa sững người, rồi nở nụ cười tươi rói, chạy đến, miệng không ngừng nịnh nọt.

“Đại sư thật là thần kỳ, cô còn biết cả tên tôi nữa.”  

“Muốn xem bói?”

“Xem xem xem! Đại sư ơi, có mã QR không? Để tôi quét.”

“Không có, chuyển khoản đi.”

“Đại sư, tôi có thể kết bạn Wechat với cô không?”

“Có thể.”

Lưu Cảnh Hòa ngay lập tức chuyển 500 tệ, sau đó ngồi đối diện với Tần Nhan Kim một cách ngoan ngoãn.

“Đại sư ơi, cô xem giúp tôi, liệu tôi có thể thi đậu nghiên cứu sinh hay không?”

Tần Nhan Kim gật đầu, kích hoạt bí pháp Thiên Cơ để nhìn thấu cuộc đời của Lưu Cảnh Hòa. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi Tần Nhan Kim kích hoạt bí pháp, Lưu Cảnh Hòa cảm thấy không khí xung quanh thay đổi, trở nên trong lành hơn. Thậm chí, cảm giác mệt mỏi và bực bội vì nắng nóng cũng giảm đi. thật kỳ diệu.

Dù chỉ là trong chốc lát, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ điều đó.

Tần Nhan Kim nhìn hắn và hỏi: “Có cần tôi kể về quá khứ của cậu để tạo dựng sự tin tưởng không?”

Lưu Cảnh Hòa có chút ngượng ngùng gãi đầu.

“Đại sư, thôi không cần đâu, hồi nhỏ tôi hơi nghịch ngợm, chẳng có gì hay ho để nói cả, mà tôi tin tưởng cô từ lúc cô gọi tôi rồi.”

Tần Nhan Kim gật đầu: “Được rồi! Vậy tôi nói cho cậu biết, cậu đã đậu kỳ thi nghiên cứu sinh rồi….”

Lưu Cảnh Hòa hưng phấn vung tay một cái: “Yeah, đã đậu rồi, cuối cùng cũng đã đậu rồi!”

Tần Nhan Kim nhếch môi: “Cậu Cảnh Hòa, tôi vẫn chưa nói xong mà, cậu vui mừng quá sớm rồi đấy.”

“Á? Đại sư, chắc không phải là đang trêu tôi đó chứ, không lẽ tôi không đậu?”

“Không, cậu đã đậu, và cùng bạn gái vào công ty mà cậu đã mơ ước, chỉ tiếc là, cậu đi không đúng thời điểm, bị người khác hãm hại, thành ra gánh chịu hậu quả…”

Tần Nhan Kim nhếch môi, trong ánh mắt thoáng qua một tia đồng cảm: “Lưu Cảnh Hòa, nhìn tướng mạo của cậu, có vẻ như cậu sắp gặp phải tai họa đi tù đấy!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play