“Cậu à, kiếp này không thể làm con nhà giàu được đâu!”
“Á?”
Đường Nghị nghe vậy, cả người lụi xơ! Dù trong lòng đã có đáp án từ trước, nhưng cậu vẫn không từ bỏ hy vọng, nhỡ đâu mình may mắn trúng số, có thể được hưởng vinh hoa phú quý thì sao!!
Tần Nhan Kim cười nhạt.
“Đừng vôi, tuy cậu không thể trở thành con nhà giàu, nhưng bạn gái cậu sau này sẽ là người giàu có. Chỉ cần cậu chân thành với cô ấy, con của cậu sẽ là thiếu gia nhà giàu!”
Đường Nghị mở to miệng kinh ngạc.
“Đại sư, cô không phải nói rằng tôi sẽ trở thành trai bao đấy chứ! Hay là tôi ở rể nhà người ta? Mặc dù hai từ không hay lắm, nhưng nếu cả đời không cần phải cố gắng cũng không tệ đấy chứ! Đại sư…”
Cậu ta tha thiết nhìn Tần Nhan Kim.
“Cô có thể nói cho tôi biết bao lâu nữa tôi có thể gặp được vợ tương lai của mình không?”
Trời ơi, chưa gì đã gọi “vợ” rồi!
Tần Nhan Kim mỉm cười nhẹ: “Thực ra, cô ấy ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt….”
Chưa kịp nói hết câu, Đường Nghị trợn tròn mắt, kêu lên: “Á? Đại sư… cô… cô… cô không phải đang nói mình chứ!"
Bịch!
Đường Nghị bỗng quỳ bịch xuống, cả người ngơ ngác,
Có chuyện gì vậy?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tại sao cậu ta lại quỳ xuống?
Cậu cố gắng nhớ lị, hình như đầu gối bỗng tê rần, rồi… quỳ xuống.
Tần Nhan Kim cố gắng kiềm chế để không đảo mắt, cười gượng nói: “Đứng lên đi, chỉ là xem bói thôi, cậu không cần phải quỳ như thế đâu!”
Đường Nghị ngơ ngác đứng dậy, sờ sờ đầu gối hơi đau nhức của mình.
Câu ta ngây thơ và ấm ức nói: “Đại sư, tôi có phải bị ma ám không? Vừa rồi đầu gối của tôi bỗng nhiên tê rần và rồi tôi đã quỳ xuống. Cô có thể xem giúp tôi không, tôi chưa muốn chết đâu!”
Tần Nhan Kim vẫy tay: “Yên tâm, trên đời này không có ma đâu, đều là thanh niên thời đại mới, cậu nên tin vào khoa học.”
Nếu không phải người nói câu này là cô, một đại sư bói toán, thì có lẽ Đường Nghị đã tin là thật rồi.
“Đại sư, cô nói ‘gần ngay trước mắt’…”
Sợ Đường Nghị lại nói ra điều gì không nên nói, Tần Nhan Kim vội cắt ngang nói: “Người mà cậu không hợp nhất, chính là người bạn đời trong kiếp này của cậu.”
“Á? Vương Duyên? Cậu ấy? Nhưng…”
Đường Nghị nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chúng tôi chỉ là anh em thôi, đại sư, cô không phải nó tôi là gay đấy chứ!”
Tần Nhan Kim suýt bị cậu ta chọc cười, may mà cô đang giữ hình tượng tiên nữ, nên mới không mất mặt trước mặt người khác.
“Người mà cậu gọi là anh em thực ra là con gái, chỉ vì một số lý do mà cô ấy giả trai thôi, hơn nữa, cậu coi cô ấy là anh em, nhưng không chắc cô ấy coi cậu là anh em đâu!”
“Gì cơ? Cậu ta là con gái á?”
Đường Nghị cảm thấy vừa được nghe một câu chuyện cười hài hước nhất từ trước đến nay, cậu ta lắc đầu sợ hãi.
“Không, không, không đại sư, không thể nào, chúng tôi thậm chí còn đi vệ sinh cùng nhau mà, sao có thể.. hơn nữa, cô có thể không biết cậu ấy…”
“Cái đó… cái đó của cậu ấy còn to hơn của tôi nữa, làm sao có thể là con gái được?”
“Tin hay không thì tùy cậu, nhưng nếu cậu muốn cuộc sống cơm đưa đến tận miệng, áo đưa đến tận tay, thì hãy bám lấy cái chân vàng của người anh em này đi, ngày tháng tươi đẹp của cậu ở phía trước đây!”
Đường Nghị há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, cảm giác thế giới này thật huyền ảo.
Một người anh em còn thân thiết hơn cả anh em, hóa ra lại là con gái?
Đi nói lý với ai đây?
“Thôi được rồi, cậu đừng hỏi nhiều nữa. Nếu muốn biết sự thật, tối nay bảy giờ, hãy đến nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau, mọi chuyện khi đấy sẽ rõ ràng.”
“Người tiếp theo, Phương Hân Nhiên!”
“Á? Đến lượt tôi rồi? Tuyệt quá… các chị em, tôi đi trước đây, chờ tin của tôi nhé.”
Một cô gái xinh đẹp, đáng yêu nghe thấy Tần Nhan Kim gọi tên mình, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, chào tạm biệt bạn bè rồi cầm váy chạy đến.
Cô khom lưng cúi chào.
“Chào đại sư, em là Phương Hân Nhiên, rất vui vì được gặp chị. À, em có thể thêm Wechat của chị được không? Em muốn chuyển khoản!”
Ý cô là, cô cũng muốn xem bói.
“Ngồi đi, uống chút trà đã!”
Tần Nhan Kim rót cho cô một tách trà bốc khói, lần này cô không để đối phương nhìn ra được chiêu trò của mình.
Còn về Quan Minh Châu.
Cô cần để đối phương thấy được năng lực của mình, để tạo dựng được lòng tin nhất định, nếu không thì chuyện chữa bệnh sẽ không thành được.
“Em muốn xem gì?”
“Là thế này, đại sư, hôm nay em đến cùng với bạn cùng phòng. Chúng em sắp tốt nghiệp đại học, định khởi nghiệp cùng nhau. Chị xem chúng em có thể thành công không!”
Phương Hân Nhiên vừa mong đời vừa hồi hộp nhìn Tần Nhan Kim.
Tần Nhan Kim gật đầu: “Được! Tôi sẽ xem cho em!”
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn Phương Hân Nhiên.
Phương Hân Nhiên căng thẳng nhìn cô, sợ Tần Nhan Kim nói ra những lời ‘không được’ hoặc ‘vô vọng’, khiến cô thất vọng mà ra về.
“Tôi chỉ có thể nói, dù bạn bè tốt đến đâu, một khi dính đến lợi ích, cũng sẽ trở thành nô lệ của tiền bạc. Em hiểu ý của tôi chứ?”
“… Hiểu? Ý của đại sư là, chúng em sẽ vì lợi ích mà phản bội tình bạn đúng không?”
“Đúng vậy. Các em sẽ mở một cửa hàng nhỏ, không những không kiếm được tiền mà còn bị lỗ không ít. Vì chia chác không đều, và các em đường ai nấy đi, không còn liên lạc nữa.”
“Hả? Vậy chúng em chỉ là bạn bè plastic thôi sao?”
“Cũng không hẳn, ít nhất cô bạn tóc ngắn kia thật lòng muốn làm bạn cả đời với em. Nếu em cùng cô ấy hợp tác làm ăn, vận may của hai người sẽ thúc đẩy lẫn nhau, kiếm tiền chỉ là chuyện sớm muôn thôi!”
“Thật sao? Cảm ơn đại sư nhiều. Đúng rồi đại sư, còn các bạn cùng phòng khác của em…”
“Chỉ bằng mặt không bằng lòng, không đáng nhắc đến!”
Nghe vậy, Phương Hân Nhiên không hỏi thêm gì nữa, cúi chào cảm ơn rồi quay người rời đi.
Sau khi xem bói cho vài người nữa, Tần Nhan Kim tiễn họ xuống núi.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, người quá đông cũng không phải là chuyện tốt, điều này khiến cô phải bố trí một trận pháp mới được.
Quan Minh Châu thấy những người khác đã rời đi, liền đi đến trước mặt Tần Nhan Kim.
“Đại sư, bố em đồng ý rồi, ông ấy nói sẽ lái xe đến đón chúng ta. Chị có muốn dặn dò gì không, hoặc có cần mang theo gì không ạ?”
“Không cần!”
Nửa tiếng sau, Quan Minh Châu và Tần Nhan Kim cùng nhau xuống núi. Vừa mới xuống đến bậc thang cuối cùng, điện thoại của bố Quan đã vang lên.
“Minh Châu à, bố đang ở dưới chân núi, các con xuống nhanh nhé!”
Quan Minh Châu lén nhìn sang Tần Nhan Kim đang ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, đại sư Tần tính toán giỏi quá, đến cả thời gian bố cô đến cũng biết.
“Bố, con nhìn thấy xe bố rồi, tụi con sẽ đến ngay!”
Cúp điện thoại, cô chỉ về phía chiếc xe Rolls-Royce màu đen: “Đại sư Tần, bố em ở bên đó, chúng ta đi thôi.”
“Ừm!”
Lúc này, bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce có một người đàn ông trung niên cao ráo, mặc dù đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp lịch lãm hồi trẻ.
Khi đến gần, ánh mắt Quan Minh Châu đã ướt đẫm, cô lập tức lao vào lòng người đàn ông, khóc lóc với vẻ tủi thân.
“Bố ơi, con xin lỗi, con xin lỗi, là con đã hiểu lầm bố, hức hức, bố tha lỗi cho con được không?”
Người đàn ông hơi cứng người lại, tất cả sự căng thẳng trong mắt đều biến mất, thay vào đó là đầy ắp sự cưng chiều.
Ông run rẩy đưa tay ra, xoa đầu con gái.
Giọng nói của ông như nghẹn ngào: “Con bé ngốc, bố làm sao mà giận con được, bố vui mừng còn không hết nữa là!”
Quan Minh Châu lập tức ngẩng đầu lên, hồn nhiên nói: “Cảm ơn bố, con yêu bố nhất!”
Sau đó, cô lập tức chạy đến trước mặt Tần Nhan Kim, giới thiệu: “Bố ơi, đây là đại sư Tần, chuyện của mẹ chính là chị ấy đoán được, thế nào, có giỏi không ạ?”