Thực ra…
Tần Nhan Kim không nói ra điều này, nếu Benbo Ba không liều mình xông vào bắt gian, thì bạn trai và cô bạn thân của cô ấy sẽ quay ngược lại vu oan cho cô ấy.
Họ sẽ tung tin khắp trên mạng là Benbo Ba là một kẻ đầy mưu mô, vì muốn tống tiền bạn trai và bạn thân nên đã bỏ thuốc họ, quay video và dùng để đe dọa họ.
Họ sẽ tự vẽ mình như những nạn nhân đáng thương bị bạn bè phản bội.
Sau đó, trên mạng sẽ dấy lên một làn sóng chỉ trích và chửi rủa Benbo Ba, thậm chí có người còn cố tình điều tra đời tư của cô ấy, khiến cả gia đình và em gái của cô ấy đều bị liên lụy.
Tồi tệ hơn, khi gia đình họ rời khỏi thành phố, bị một chiếc xem tải đâm vào và không một ai trong gia đình cô ấ ấy còn sống.
Người ta thường hay nói dây thừng luôn đứt ở chỗ mỏng nhất, và tai họa luôn rơi vào người khổ sở nhất.
Benbo Ba không làm gì sai cả, nhưng số phận đã cướp đi tất cả của cô ấy, bao gồm cả gia đình.
Thật quá oan uổng.
Đó cũng là lý do mà Tần Nhan Kim mới bảo Benbo Ba đi bắt gian, để cộng đồng mạng chứng kiến toàn bộ sự việc, đồng thời chặn đường thoát của hai người kia.
Việc cô can thiệp đã trực tiếp thay đổi số phận của cả gia đình Benbo Ba, và lần này thiên cơ nhiều hơn hẳn hai lần trước.
Khi Tần Nhan Kim đang hập thụ thiên cơ, Tìm Kiếm A Cường đang cầm điện thoại, lo lắng đi đi lại lại.
Chồng bà, sau một ngày dài mệt mỏi trở về, thấy bà vẫn giữ nguyên động tác đó, tưởng rằng bà vì chuyện của con trai mà trở nên căng thẳng, liền vội vàng tiến lại, nhẹ nhàng ôm bà và dịu dàng an ủi.
“Đừng lo, con trai sẽ không sao đâu, chắc A Cường chỉ đi đâu đó chơi thôi, nó sẽ về, nhất định nó sẽ quay về!”
Không rõ câu nói này ông ấy nói cho vợ nghe, hay là tự trấn an chính mình, nhưng trong lòng ông ấy liên tục cầu nguyện, dù phải đánh đổi mười hay hai mươi năm cuộc đời, ông ấy cũng sẵn sàng.
Tìm Kiếm A Cường không nói cho chồng biết về chuyện xem bói ngày hôm nay, ông ấy vốn không tin vào mấy thứ đó, nói ra chỉ làm tăng thê lo lắng mà thôi, cho bằng cứ chờ, chờ cho đến kho con trai gọi về….
Vừa nghĩ như thế, điện thoại trong tay bà đột ngột vang lên.
Cả người bà run lên, vội vàng đẩy chồng ra, tay run rẩy bắt máy, cẩn thận hỏi: “A Cường?”
Đầu dây bên kia, A Cường nghẹn ngào, giọng khản đặc: “Mẹ, con muốn về nhà~”
Nói xong, cậu bịt miệng, nức nở không thành tiếng, cố gắng chịu đựng cơn đau nơi thắt lưng, khóc đến đứt ruột, cảm tạ mẹ đã giúp mình trong giấc mơ.
Nếu không nhờ mẹ bảo cậu giả chết, tì cậu cũng không thể sống sót mà rời khỏi đó.
“A Cường, nói cho mẹ địa chỉ, mẹ và bố sẽ đến đón con.”
“Con ở…”
***
Thời quan tu luyện trôi qua nhanh chóng.
Khi Tần Nhan Kim mở mắt ra lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.
Cô đứng dậy, hoạt động gân cốt, nghe tiếng răng rắc vang lên từ cơ thể, biểu hiện của việc linh khí đã rèn luyện thân thể.
Sau khi vận động cơ thể, cô vô thức cầm lấy điện thoại, liếc thấy một tin tức rất nổi bật.
Đây là thông báo cảnh sát phát ra vào nửa đêm.
Theo báo cáo từ một công dân nhiệt tình, vào sáng hôm qua, tại khu dân cư nào đó, cảnh sát đã bắt được một tên tội phạm bị truy nã cấp S. Tên này là Lưu Đại Kỳ, quê ở thôn Liễu, huyện Xuyên Sơn. Hắn buôn bán người và hàng cấm lên đến hàng chục tấn, đã giết hại 16 người và lẩn trốn suốt 17 năm. Hiện tại, hắn đã bị cảnh sát bắt giữ. Chúng toi xin cảm ơn đến người công dân nhiệt tình đã báo tin!
Không ngoài dự đoán.
Tần Nhan Kim không đọc bình luận, chỉ liếc qua rồi mang chậu rửa mặt đi vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cô bắt đầu buổi học buổi sáng.
Dù giờ cô đã khác xưa rất nhiều, nhưng vẫn nhớ lời sư phụ dạy.
Sau buổi học buổi sáng, đến giờ ăn sáng.
Hôm nay, cô ngẫu hứng, hấp mấy cái bánh bao trắng mềm và làm một bát canh trứng, cùng một đĩa dưa muối nhỏ.
Dù không phải là sơn hào hải vị, nhưng với cô, bữa ăn này cực kỳ ngon miệng.
Khi cô đang ăn ngon lành, ngoài đạo quán vang lên tiếng ồn ào.
Tần Nhan Kim khẽ nhíu mày, đặt chiếc bánh bao xuống, khoác lên mình bộ đạo bào tinh tươm rồi ra ngoài.
Cô đứng trước cửa tam môn điện (cửa lớn của đạo quán), lắng nghe âm thanh ngoài cổng và nhanh chóng hiểu ra chuyện gì.
Thì ra những người bên ngoài đều là fan của cô, hôm qua cô đã vô tình để lộ địa chỉ, khiến nhiều cư dân mạng tò mò, nên đã lái xe đến để gặp vị đại sư bói toán trong truyền thuyết.
Két! Cánh cửa từ từ được mở ra.
Mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái gầy gì từ trong bước ra.
Cô gái mặc đạo bào màu xanh, mái tóc đen bóng búi cao, lộ ra vầng trán trắng mịn cùng ngũ quan tinh tế. Cả người cô toát lên khí chất thanh tao thoát tục, như thể không thuộc về thế gian.
“Ôi, ra rồi, ra rồi, chào Tần đại sư! Chúng tôi đến để thăm cô, tiện thể xem bói luôn!”
“Tàn đại sư, chào cô! Tôi là fan của cô, theo dõi cô từ ngày đầu livestream, chỉ là tôi không may mắn, luôn không được chọn. Hôm nay, tôi đến đây cùng mọi người trong phòng livestream để xem bói!”
“Wow! Tần đại sư, tôi cứ tưởng khi livestream cô bật filter làm đẹp, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn! Toi… tôi là fan của cô, có thể chụp chung với cô một tấm được không?”
Người nói là một cô gái đáng yêu, cô ấy lấy điện thoại ra, đôi mắt to long lanh, tràn đầy mong đợi.
Những người này đều là các bạn trẻ, cả nam lẫn nữ, không có ai quá 30 tuổi.
Họ gọi cô là đại sư, hiển nhiên đều đã xem qua livestream của cô và tin tưởng vào khả năng bói toán của cô.
Nhìn những khuôn mặt rạng rỡ, khó giấu sự hứng khởi, Tần Nhan Kim khẽ cười, chắp tay thi lễ.
Cô khéo léo từ chối: “Đạo môn là nơi thanh tịnh, nếu cấc thiện nhân đến để dâng hương cầu phúc, thì mời vào. Còn nếu muốn chụp ảnh, thì xin miễn. Tất nhiên, ngoài tôi ra, mọi người có thể chụp ảnh thoải mái.”
Cô gái mỉm cười: “Thôi được! Dù có hơi thất vọng, nhưng tôi có thể chụp ảnh màn hình từ phòng livestream, mỗi ngày cúng bái đại sư, chiêm ngưỡng phong thái của cô!”
Cánh cửa mở ra, hơn chục nam nữ bước vào.
Đạo quán rất rộng, đúng như họ tưởng tượng, mọi thứ ở đây đều rất gọn gàng và sạch sẽ. Mặc dù vách tường in hằn dấu vết thời gian, nhưng lại toát lên vẻ cổ kính, cảm giác lắng đọng của lịch sử lâu đời.
Bên trong có một ao sen rất đẹp, trong ao có hơn chục bông sen đang chớm nở.
Bên cạnh ao sen là một cây bồ đề lớn, trên cây kết đầy trán xanh biếc tròn trịa.
Trong hồ sen, nhiều cá chép đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội, nhìn trông vô cùng đáng yêu.
Mọi người đều đang thưởng thức khung cảnh yêu bình và thanh tịnh này, nhưng cô bé đáng yêu vừa nãy cau mày hỏi: “Đại sư, tại sao không thấy ai khác vậy?”
Những người khác cũng tò mò, nên liếc nhìn cô bé.
“Ừm! Hiện tại đạo quán chỉ có mình tôi.”
Tần Nhan Kim gật đầu, không muốn nói thêm về chuyện này, cô chuyển chủ đề, chỉ vào máy cánh cửa điện và lần lượt giới thiệu chi tiết cho họ nghe. Chẳng bao lâu sau,, cô dẫn họ đến trước lư hương.
“Chư vị thiện nhân, ai muốn thắp hương cầu phúc thì đi lối này, và ở đây là thùng công đức, dâng bao nhiêu là tùy tâm mọi người.”
Cô bé nghe vậy, liền lấy từ trong túi ra toqf 500c ra…
Tần Nhan Kim không nói ra điều này, nếu Benbo Ba không liều mình xông vào bắt gian, thì bạn trai và cô bạn thân của cô ấy sẽ quay ngược lại vu oan cho cô ấy.
Họ sẽ tung tin khắp trên mạng là Benbo Ba là một kẻ đầy mưu mô, vì muốn tống tiền bạn trai và bạn thân nên đã bỏ thuốc họ, quay video và dùng để đe dọa họ.
Họ sẽ tự vẽ mình như những nạn nhân đáng thương bị bạn bè phản bội.
Sau đó, trên mạng sẽ dấy lên một làn sóng chỉ trích và chửi rủa Benbo Ba, thậm chí có người còn cố tình điều tra đời tư của cô ấy, khiến cả gia đình và em gái của cô ấy đều bị liên lụy.
Tồi tệ hơn, khi gia đình họ rời khỏi thành phố, bị một chiếc xem tải đâm vào và không một ai trong gia đình cô ấ ấy còn sống.
Người ta thường hay nói dây thừng luôn đứt ở chỗ mỏng nhất, và tai họa luôn rơi vào người khổ sở nhất.
Benbo Ba không làm gì sai cả, nhưng số phận đã cướp đi tất cả của cô ấy, bao gồm cả gia đình.
Thật quá oan uổng.
Đó cũng là lý do mà Tần Nhan Kim mới bảo Benbo Ba đi bắt gian, để cộng đồng mạng chứng kiến toàn bộ sự việc, đồng thời chặn đường thoát của hai người kia.
Việc cô can thiệp đã trực tiếp thay đổi số phận của cả gia đình Benbo Ba, và lần này thiên cơ nhiều hơn hẳn hai lần trước.
Khi Tần Nhan Kim đang hập thụ thiên cơ, Tìm Kiếm A Cường đang cầm điện thoại, lo lắng đi đi lại lại.
Chồng bà, sau một ngày dài mệt mỏi trở về, thấy bà vẫn giữ nguyên động tác đó, tưởng rằng bà vì chuyện của con trai mà trở nên căng thẳng, liền vội vàng tiến lại, nhẹ nhàng ôm bà và dịu dàng an ủi.
“Đừng lo, con trai sẽ không sao đâu, chắc A Cường chỉ đi đâu đó chơi thôi, nó sẽ về, nhất định nó sẽ quay về!”
Không rõ câu nói này ông ấy nói cho vợ nghe, hay là tự trấn an chính mình, nhưng trong lòng ông ấy liên tục cầu nguyện, dù phải đánh đổi mười hay hai mươi năm cuộc đời, ông ấy cũng sẵn sàng.
Tìm Kiếm A Cường không nói cho chồng biết về chuyện xem bói ngày hôm nay, ông ấy vốn không tin vào mấy thứ đó, nói ra chỉ làm tăng thê lo lắng mà thôi, cho bằng cứ chờ, chờ cho đến kho con trai gọi về….
Vừa nghĩ như thế, điện thoại trong tay bà đột ngột vang lên.
Cả người bà run lên, vội vàng đẩy chồng ra, tay run rẩy bắt máy, cẩn thận hỏi: “A Cường?”
Đầu dây bên kia, A Cường nghẹn ngào, giọng khản đặc: “Mẹ, con muốn về nhà~”
Nói xong, cậu bịt miệng, nức nở không thành tiếng, cố gắng chịu đựng cơn đau nơi thắt lưng, khóc đến đứt ruột, cảm tạ mẹ đã giúp mình trong giấc mơ.
Nếu không nhờ mẹ bảo cậu giả chết, tì cậu cũng không thể sống sót mà rời khỏi đó.
“A Cường, nói cho mẹ địa chỉ, mẹ và bố sẽ đến đón con.”
“Con ở…”
***
Thời quan tu luyện trôi qua nhanh chóng.
Khi Tần Nhan Kim mở mắt ra lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.
Cô đứng dậy, hoạt động gân cốt, nghe tiếng răng rắc vang lên từ cơ thể, biểu hiện của việc linh khí đã rèn luyện thân thể.
Sau khi vận động cơ thể, cô vô thức cầm lấy điện thoại, liếc thấy một tin tức rất nổi bật.
Đây là thông báo cảnh sát phát ra vào nửa đêm.
Theo báo cáo từ một công dân nhiệt tình, vào sáng hôm qua, tại khu dân cư nào đó, cảnh sát đã bắt được một tên tội phạm bị truy nã cấp S. Tên này là Lưu Đại Kỳ, quê ở thôn Liễu, huyện Xuyên Sơn. Hắn buôn bán người và hàng cấm lên đến hàng chục tấn, đã giết hại 16 người và lẩn trốn suốt 17 năm. Hiện tại, hắn đã bị cảnh sát bắt giữ. Chúng toi xin cảm ơn đến người công dân nhiệt tình đã báo tin!
Không ngoài dự đoán.
Tần Nhan Kim không đọc bình luận, chỉ liếc qua rồi mang chậu rửa mặt đi vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cô bắt đầu buổi học buổi sáng.
Dù giờ cô đã khác xưa rất nhiều, nhưng vẫn nhớ lời sư phụ dạy.
Sau buổi học buổi sáng, đến giờ ăn sáng.
Hôm nay, cô ngẫu hứng, hấp mấy cái bánh bao trắng mềm và làm một bát canh trứng, cùng một đĩa dưa muối nhỏ.
Dù không phải là sơn hào hải vị, nhưng với cô, bữa ăn này cực kỳ ngon miệng.
Khi cô đang ăn ngon lành, ngoài đạo quán vang lên tiếng ồn ào.
Tần Nhan Kim khẽ nhíu mày, đặt chiếc bánh bao xuống, khoác lên mình bộ đạo bào tinh tươm rồi ra ngoài.
Cô đứng trước cửa tam môn điện (cửa lớn của đạo quán), lắng nghe âm thanh ngoài cổng và nhanh chóng hiểu ra chuyện gì.
Thì ra những người bên ngoài đều là fan của cô, hôm qua cô đã vô tình để lộ địa chỉ, khiến nhiều cư dân mạng tò mò, nên đã lái xe đến để gặp vị đại sư bói toán trong truyền thuyết.
Két! Cánh cửa từ từ được mở ra.
Mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái gầy gì từ trong bước ra.
Cô gái mặc đạo bào màu xanh, mái tóc đen bóng búi cao, lộ ra vầng trán trắng mịn cùng ngũ quan tinh tế. Cả người cô toát lên khí chất thanh tao thoát tục, như thể không thuộc về thế gian.
“Ôi, ra rồi, ra rồi, chào Tần đại sư! Chúng tôi đến để thăm cô, tiện thể xem bói luôn!”
“Tàn đại sư, chào cô! Tôi là fan của cô, theo dõi cô từ ngày đầu livestream, chỉ là tôi không may mắn, luôn không được chọn. Hôm nay, tôi đến đây cùng mọi người trong phòng livestream để xem bói!”
“Wow! Tần đại sư, tôi cứ tưởng khi livestream cô bật filter làm đẹp, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn! Toi… tôi là fan của cô, có thể chụp chung với cô một tấm được không?”
Người nói là một cô gái đáng yêu, cô ấy lấy điện thoại ra, đôi mắt to long lanh, tràn đầy mong đợi.
Những người này đều là các bạn trẻ, cả nam lẫn nữ, không có ai quá 30 tuổi.
Họ gọi cô là đại sư, hiển nhiên đều đã xem qua livestream của cô và tin tưởng vào khả năng bói toán của cô.
Nhìn những khuôn mặt rạng rỡ, khó giấu sự hứng khởi, Tần Nhan Kim khẽ cười, chắp tay thi lễ.
Cô khéo léo từ chối: “Đạo môn là nơi thanh tịnh, nếu cấc thiện nhân đến để dâng hương cầu phúc, thì mời vào. Còn nếu muốn chụp ảnh, thì xin miễn. Tất nhiên, ngoài tôi ra, mọi người có thể chụp ảnh thoải mái.”
Cô gái mỉm cười: “Thôi được! Dù có hơi thất vọng, nhưng tôi có thể chụp ảnh màn hình từ phòng livestream, mỗi ngày cúng bái đại sư, chiêm ngưỡng phong thái của cô!”
Cánh cửa mở ra, hơn chục nam nữ bước vào.
Đạo quán rất rộng, đúng như họ tưởng tượng, mọi thứ ở đây đều rất gọn gàng và sạch sẽ. Mặc dù vách tường in hằn dấu vết thời gian, nhưng lại toát lên vẻ cổ kính, cảm giác lắng đọng của lịch sử lâu đời.
Bên trong có một ao sen rất đẹp, trong ao có hơn chục bông sen đang chớm nở.
Bên cạnh ao sen là một cây bồ đề lớn, trên cây kết đầy trán xanh biếc tròn trịa.
Trong hồ sen, nhiều cá chép đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội, nhìn trông vô cùng đáng yêu.
Mọi người đều đang thưởng thức khung cảnh yêu bình và thanh tịnh này, nhưng cô bé đáng yêu vừa nãy cau mày hỏi: “Đại sư, tại sao không thấy ai khác vậy?”
Những người khác cũng tò mò, nên liếc nhìn cô bé.
“Ừm! Hiện tại đạo quán chỉ có mình tôi.”
Tần Nhan Kim gật đầu, không muốn nói thêm về chuyện này, cô chuyển chủ đề, chỉ vào máy cánh cửa điện và lần lượt giới thiệu chi tiết cho họ nghe. Chẳng bao lâu sau,, cô dẫn họ đến trước lư hương.
“Chư vị thiện nhân, ai muốn thắp hương cầu phúc thì đi lối này, và ở đây là thùng công đức, dâng bao nhiêu là tùy tâm mọi người.”
Cô bé nghe vậy, liền lấy từ trong túi ra tờ 500 tệ, cười toe toét nhìn Tần Nhan Kim.
“Đại sư, cô từng nói trong livestrea, rằng, xem số mệnh một lần 500 tệ, he he, tôi vừa quyên 500 tệ, cô có thể xem cho tôi được khônng?”
Tần Nhan Kim lặng lẽ gật đầu: “Người có duyên muốn xem chuyện gì?”
Mặt cô bé đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đại sư, tôi muốn xem mẹ tôi bà ấy qua đời như thế nào?”