Không khí lặng ngắt đầy ngượng ngùng kéo dài ba nhịp thở.
Kỳ Thiện bất đắc dĩ đáp: “Võ Đảm là ngưng tụ khí vào thân, Văn Tâm là dùng để khống chế bên ngoài.”
Dù rất muốn giả vờ rằng mình đã hiểu để không bị người ta xem thường, nhưng—
“Ta... không hiểu lắm, Kỳ tiên sinh có thể giải thích kỹ hơn không?”
Kỳ Thiện cũng không mong Thẩm Đường có thể hiểu được ngay lập tức.
Có lẽ vị tiểu lang quân này thực sự là một kẻ đến từ vùng rừng sâu núi thẳm nào đó, nghe những lời giải thích ngắn gọn và khéo léo mà hắn lại không thể hiểu nổi.
Vì vậy, hắn đổi sang cách diễn giải dễ hiểu hơn.
“Võ Đảm, lấy ‘Võ’ làm cốt lõi. Võ giả, chữ ‘Võ’ gồm ‘戈’ (vũ khí) và ‘止’ (ngừng), tức là dùng vũ lực để chinh chiến, thị uy. Ngừng chiến tranh là võ, dùng chiến để ngăn chiến. Do đó, phần lớn các ngôn linh đều tác động lên bản thân, rèn luyện cơ thể để trở nên mạnh mẽ vô song, có thể lấy một địch ngàn, thường là hành động đơn độc.”
Thẩm Đường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu đôi chút.
“Phần lớn ngôn linh đều tác động lên bản thân, vậy có nghĩa là có một phần nhỏ không phải sao?”
“Đúng, ví dụ như ngôn linh ‘nhất hô bách ứng’ — nếu do chư hầu hay mưu sĩ sử dụng, có thể nâng cao sĩ khí của trăm người. Nhưng nếu là tướng lĩnh sử dụng, có thể khiến trăm binh sĩ mặc giáp cưỡi ngựa, tạo thành mũi nhọn tinh nhuệ, khí thế ngút trời. Nếu binh sĩ và tướng lĩnh đồng lòng, sức mạnh càng lớn, không gì địch nổi.”
Kỳ Thiện đã có kinh nghiệm, đoán trước câu hỏi của Thẩm Đường nên giải thích trước khi cô kịp mở miệng.
“Một số ngôn linh có thể được dùng chung cho cả Văn Tâm lẫn Võ Đảm, chuyện này cũng không có gì quá kỳ lạ.”
Cùng một ngôn linh, nhưng hiệu quả ở trong tay mỗi người lại khác nhau, phụ thuộc vào sự hiểu biết và cảnh giới của từng người.
Thẩm Đường: “...”
Kỳ Thiện tiếp tục: “Văn Tâm khác với Võ Đảm, cốt lõi của Văn Tâm nằm ở hai chữ ‘mưu’ và ‘tính’. Do đó, ngôn linh của Văn Tâm thường thiên về khống chế và sắp đặt, giữ cho người dùng luôn nắm vững thế cục biến hóa khôn lường. Võ Đảm có hai mươi đẳng, đẳng cấp càng cao thì càng mạnh, vì thế người đời nghĩ rằng Văn Tâm cũng vậy, phẩm cấp càng cao thì càng mạnh. Nhưng theo ta, đây là một hiểu lầm nghiêm trọng. Văn Tâm, thứ quyết định sức mạnh chính là đây.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Hắn chỉ vào đầu mình.
Nếu đầu óc không đủ dùng thì dù có sở hữu Văn Tâm nhị phẩm thượng trung cũng đừng nên khinh suất chọc vào người có Văn Tâm cửu phẩm hạ hạ mà mình không rõ năng lực.
Thẩm Đường ngẫm nghĩ một hồi.
Cô cảm thấy mình có hiểu mà cũng như chưa hiểu lắm.
“Võ Đảm giống như tự mình ra trận đánh đấm, mạnh hơn chút nữa thì kéo thêm đồng đội cùng đi đánh. Còn Văn Tâm thì đóng vai người điều khiển ở phía sau, thuê người khác đánh thay mình? Võ Đảm là kiểu show cơ bắp, còn Văn Tâm thì show trí óc?”
Một bên là người gây sát thương chính, bên kia là kẻ hỗ trợ?
Kỳ Thiện nghe xong, im lặng vài nhịp.
Dù không hiểu từ “show” nghĩa là gì, nhưng dựa vào ngữ cảnh hắn cũng đoán được đại khái.
Mặt không biểu cảm, hắn nói: “Nếu ngươi muốn hiểu như vậy cũng được.”
Thẩm Đường ngẫm nghĩ thêm một chút, hỏi tiếp: “...Nhưng, như vậy chẳng phải rất bị động sao?”
“Bị động?”
“Dù đầu óc có thông minh cỡ nào cũng không chống nổi kẻ địch có đông người.”
Văn Tâm thiên về vai trò hỗ trợ và chỉ huy, phần lớn sức mạnh vẫn nhờ vào Võ Đảm.
Nếu chẳng may bị bắt khi không có đồng đội, chẳng phải sẽ bị tiêu diệt dễ dàng sao?
“Người lớn thì không thể vừa luyện Văn Tâm vừa luyện Võ Đảm được à? Chẳng lẽ chỉ có thể chọn một trong hai?”
Cô muốn cả cá lẫn tay gấu, không muốn bỏ thứ nào!
Kỳ Thiện mơ hồ hiểu ra ý nghĩ của cô.
“Từ xưa đến nay, không phải là không có người luyện cả Văn Tâm và Võ Đảm cùng lúc, nhưng mà—”
“Nhưng mà sao?”
Kỳ Thiện khơi khơi củi để lửa cháy to hơn, giọng điệu bình thản: “Những kẻ đó đều hoặc là chết yểu, hoặc là điên dại, hoặc có sức mạnh tầm thường chẳng khác gì người thường.”
Thẩm Đường: “...”
Vậy là do cô không xứng với cái bàn tay vàng văn võ song tu.
Cô ôm cuộn da thú, cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Những dòng chữ trên đó cô đều đọc hiểu, cả những ghi chú của Kỳ Thiện cô cũng dễ dàng ghi nhớ, nhưng cách tu luyện hay cách sử dụng ngôn linh thì lại chẳng nắm bắt được gì. Hỏi “NPC tân thủ” thì lại nhận về toàn những lời giải thích mơ hồ, chẳng giúp ích gì cho cô nhiều. ( truyện trên app T Y T )
Quả nhiên, những gì miễn phí thì không thể đòi hỏi quá nhiều.
Thời gian trôi qua, bụng cô lại réo lên cồn cào.
Thẩm Đường xoa xoa bụng, nhìn vào dòng chữ “vọng mai chỉ khát” trên cuộn da, trong đầu lại tưởng tượng ra những trái mơ xanh mọng nước.
“Không phải nói Văn Tâm có thể ‘vô trung sinh hữu’ (biến không thành có) sao... Ngươi có thể dùng ‘vọng mai chỉ khát’ tạo cho ta vài trái mơ cũng không quá đáng chứ?”
Nếu được nhiều mơ, cô có thể làm ít mơ ngâm đường để dành.
Kỳ Thiện thính tai nghe được, lập tức dội một gáo nước lạnh.
“Như thế cũng không khỏi quá mức. Tuy ‘ngôn linh’ kỳ diệu, nhưng không thể tạo ra thức ăn cho người. Nếu có thể — thì trên đời này đâu còn cảnh người dân chết đói nữa.” Không biết nghĩ đến điều gì, hắn khẽ thở dài nhìn đống lửa: "Mấy tháng trước khi đi du ngoạn, ta tận mắt chứng kiến cảnh dân chúng trong một thành...”
Nói đến đây, hắn đột ngột ngừng lại.
Không cần hắn nói rõ, Thẩm Đường cũng mường tượng được phần còn lại.
Chắc chắn là cảnh tượng xác chết la liệt, người chết vì đói khát.
Cô nói: “Tại sao lại không thể? ‘Ngôn linh’ có thể tạo ra vũ khí, giáp trụ, chiến mã, có thể giúp một người thường đối đầu với ngàn quân vạn mã, vậy mà lại không thể tạo ra một trái mơ nhỏ nhoi? Cùng là vô trung sinh hữu, sao lại bất công vậy? Cho dù không thể tạo ra thức ăn thì cũng có thể giúp đỡ việc trồng trọt chứ?”
Nếu dùng Văn Tâm và Võ Đảm để canh tác, dù hiệu quả có thể không bằng cơ giới hóa, nhưng vẫn tốt hơn để người dân cày cấy theo cách truyền thống rất nhiều.
Nếu có thể tạo ra thức ăn—
Cô nghĩ mình có thể bán mơ kiếm chút vốn sống qua ngày.
Xuyên qua thế giới xa lạ, trở thành một kẻ đào phạm không một xu dính túi, với một họa sĩ thích ở nhà như cô, như này thật sự quá khổ sở.
Nếu cả cách này cũng không được thì chắc cô chỉ có thể quay lại nghề cũ, vẽ tranh kiếm tiền, mà cũng không biết liệu có ai thuê cô không.
Kỳ Thiện không đáp lời thẳng thắn.
Hắn chỉ nói: “Câu hỏi trước, ta không thể trả lời, nhưng câu cuối cùng — ngươi sẽ tự hiểu khi trải nghiệm nhiều hơn.”
Trong thời thế loạn lạc này, ai lại muốn đổi đao kiếm lấy cày cuốc chứ?
Kẻ đó chắc chắn sẽ bị mọi người công kích.
Không phải chưa từng có người thử qua ý tưởng của vị tiểu lang quân này, cũng từng có những người có chí hướng đi khắp nơi khuyên nhủ, giúp đỡ các chư hầu thay đổi, nhưng tất cả đều thất bại vì nhiều lý do, kết cục của họ cũng cực kỳ thê thảm.
Nhớ lại những chuyện không vui, hắn nhắm mắt lại định nghỉ ngơi, nhưng tiếng lẩm bẩm “vọng mai chỉ khát” của Thẩm Đường cứ văng vẳng bên tai.
Khoảng nửa khắc sau, cô vẫn còn đang kiên trì với “vọng mai chỉ khát”.
Kỳ Thiện nhắm mắt, thở dài nói: “Việc học ngôn linh cần có duyên, thế gian có hàng vạn ngôn linh, nếu một cái không thành thì đừng lãng phí thời gian mà bám riết mãi, nên tìm cái khác mà học. Nhưng cũng đừng tham lam học quá nhiều, ít mà tinh thông thì vẫn hơn.”
“Ta hiểu rồi.”
Sau đó là một tiếng “rắc” giòn tan và âm thanh nhai nhóp nhép.
Kỳ Thiện: “???”
Túi lương khô và túi nước vẫn ở chỗ hắn, Thẩm tiểu lang quân lấy đâu ra đồ ăn?
Hắn còn thoáng ngửi thấy hương thơm của mơ xanh.
Kỳ Thiện: “!!!”
Hắn mở to mắt nhìn về phía Thẩm Đường.
Cô đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt có một đống mơ xanh tròn mịn, khoảng mười quả. Mỗi quả nhìn đều tươi ngon, mọng nước. Cô vừa nhai vừa nhăn mặt vì vị chua, mặt mày nhăn nhúm lại, nhưng vì đói quá nên đành phải cố nuốt xuống.
“Ngươi... ngươi lấy mấy quả mơ này ở đâu ra?”
Kỳ Thiện trợn mắt ngạc nhiên, cổ họng khô khốc, phải nuốt mấy ngụm nước miếng mới nói được.
Thẩm Đường chớp chớp mắt, ép bản thân không chảy nước mắt vì vị chua.
“Mơ? À, ta cứ thử dùng ngôn linh ‘vọng mai chỉ khát’, cũng rất cố gắng kích hoạt Văn Tâm, nhưng mãi vẫn không ra kết quả như ngươi ghi chú. Thử thêm vài lần, thế là tự dưng có mấy quả mơ xuất hiện... Ngươi xem, chính là thế này—”
“Vọng mai chỉ khát!”
Nói xong, Thẩm Đường làm mẫu.
Khi ngôn linh được thi triển, một quả mơ xanh mọng nước hiện ra ngay trên lòng bàn tay cô trước ánh mắt sững sờ của Kỳ Thiện.