“Ờm... Kỳ tiên sinh...”

Thẩm Đường có vẻ muốn nói lại thôi.

Kỳ Thiện hơi nhướn mi, giọng điệu thản nhiên: “Có gì thì cứ nói thẳng ra, ta không thích những người lòng vòng, không thẳng thắn.”

“Nếu vậy, ta xin nói thẳng — Kỳ tiên sinh, nếu tiện thì... có thể để ta đi theo vài ngày được không?” Thẩm Đường có vẻ hơi ngại ngùng: "Ta biết thân phận tù nhân của mình sẽ gây phiền phức, vốn dĩ không nên làm phiền tiên sinh, nhưng ở đây ta chẳng quen biết ai, thực sự không biết phải làm sao...”

Kỳ Thiện biết cách sử dụng Văn Tâm, cơ hội được học hỏi từ một "giáo viên miễn phí" như vậy, còn chẳng phải là phúc lợi trời cho hay sao?

Cơ hội thế này mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Nếu có thể hiểu thêm về Văn Tâm, cô sẽ dễ dàng hòa nhập hơn vào thế giới xa lạ này.

Thẩm Đường khéo léo tận dụng sự non nớt và vẻ ngoài đáng thương của mình, làm ra vẻ yếu đuối để gợi lên sự thương hại của người khác.

Nhưng Kỳ Thiện lại chẳng tỏ ra chút thương xót nào.

Hắn chỉ nhìn cô với vẻ thích thú, nhìn vào cái dáng vẻ cúi đầu trông thật tội nghiệp của tiểu lang quân vô tội này đi.

Một kẻ còn chưa nắm vững cách kiểm soát Văn Tâm mà đã dám đối đầu trực diện với một võ giả Tam đẳng Trâm Niểu, còn không hề bị lép vế, làm sao lại có thể là một chú cún con yếu ớt được chứ?

Rõ ràng là một con sói con với ánh mắt sắc bén và hàm răng nhọn hoắt!

Dù răng nanh vẫn còn mảnh, nhưng một khi có đủ tự tin, nó nhất định sẽ nhai đầu người khác.

Giả vờ yếu đuối à?

Trò này có thể lừa được người khác, nhưng đối với hắn thì chưa đủ đâu.

Kỳ Thiện thu ánh nhìn về, ngón tay nghịch ngợm con dấu Văn Tâm màu xanh sẫm đang đeo trên thắt lưng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mới nói: “Cũng không phải là không được, nhưng — đến thị trấn tiếp theo thì phải tách ra, nếu không ngươi sẽ hối hận đấy.”

Thẩm Đường ngạc nhiên hỏi: “Hối hận? Vì sao?”

Kỳ Thiện chỉ vào thanh kiếm bên hông, hỏi ngược lại: “Ngươi đoán xem, thanh kiếm này của ta là đồ trang trí hay là binh khí thực sự?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Thẩm Đường: “...”

Kỳ Thiện bật cười: “Tiểu lang quân, đừng nghĩ rằng người giúp đỡ mình là người tốt. Những rắc rối ta mang theo còn lớn hơn một tên đào phạm như ngươi nhiều. Không chỉ có ta, sau này nếu gặp người dám đi một mình, dù đeo hoa ấn Văn Tâm hay hổ phù Võ Đảm, ngươi cũng phải cẩn thận hơn đấy.”

Thẩm Đường chớp mắt, nhỏ giọng nói nhưng vẫn đủ để Kỳ Thiện nghe thấy: “... Có vẻ như Kỳ tiên sinh xem ta là người quá ngây thơ rồi.”

Kỳ Thiện thầm cười khẩy trong lòng.

Vị tiểu lang quân này đích thực không ngây thơ, nhưng suy cho cùng, yêu cầu của Thẩm Đường cũng không quá đáng.

Chỉ là muốn đi theo vài ngày thôi, dù sao hắn cũng đã giúp cô một lần, giúp thêm một lần nữa cũng chẳng sao, coi như làm ơn làm phước, kết giao thêm một mối quan hệ.

Hai người dựng một đống lửa ở chỗ tránh gió.

Kỳ Thiện ngồi khoanh tay ôm kiếm, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp chìm vào giấc ngủ đã nghe thấy tiếng bụng Thẩm Đường sôi ùng ục.

Hắn mở mắt ra nhìn cô, Thẩm Đường xấu hổ ôm bụng, cười ngượng ngùng: “Ban ngày bị cùm tay đi bộ suốt bảy tám canh giờ, chỉ ăn một cái bánh bột ngô bị mốc nên mới phát ra tiếng bất nhã này... Làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi rồi...”

Tiếng bụng réo không ngừng của Thẩm Đường khiến hắn không thể làm ngơ.

Vì vậy, hắn tháo túi nước và túi lương khô bên hông, đưa qua cho cô.

“Ăn tạm đi.”

Thẩm Đường cũng không khách sáo.

“Đa tạ.”

Khi từng miếng lương khô lạnh trôi xuống cổ họng, rơi vào dạ dày, cơn đói cồn cào trong bụng cô mới tạm thời được xoa dịu.

Dù đói đến mấy, cô cũng chỉ ăn nửa phần, chừa lại nửa phần còn lại.

Kỳ Thiện có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì.

Vì chuyện này mà hắn cũng chẳng buồn ngủ nữa, hắn lấy một cuộn da thú ra từ hành trang rồi mở ra đọc dưới ánh lửa bập bùng.

Thẩm Đường mơ hồ thấy trên đó có mấy chữ “ngôn linh” khiến cô không khỏi tò mò, ánh mắt chăm chú dán vào.

Kỳ Thiện bị ánh mắt tò mò, sáng rực của cô làm cho phân tâm, không thể tập trung đọc được.

Hắn khẽ thở dài: “Ngươi tò mò à?”

Thẩm Đường ôm đầu gối, cười ngượng ngùng: “Ừm, ta tò mò thật! Văn Tâm đúng là kỳ diệu, tiên sinh có thể chỉ dạy ta không?”

Kỳ Thiện nói: “Ngươi đúng là chẳng khách sáo gì cả.”

“Không phải tiên sinh nói rằng mình không thích những người lòng vòng, không thẳng thắn sao?”

Kỳ Thiện: “...”

Nhưng hắn cũng đâu có nói là sẽ dạy cô đâu.

Dù sao, cuộn da thú trong tay hắn cũng không phải là vật gì quý giá, đó là những kiến thức cơ bản về ngôn linh mà hắn tự tay ghi chép lại, là thứ mà bất kỳ kẻ nào học hành bài bản đều phải nắm vững. Chỉ cần Thẩm Đường đến những thư viện hay học viện lớn hơn một chút ở các thành trấn là cũng có thể tìm thấy. ( truyện trên app T Y T )

Hơn nữa, ngôn linh vốn là một thứ rất trừu tượng, nhiều khi chỉ có thể tự mình cảm nhận, khó mà diễn giải được.

Cùng một đoạn ngôn linh, có người thì lĩnh hội được, có người thì cả đời cũng không hiểu nổi.

Chỉ có ngôn linh phù hợp hoặc có thể tự thấu hiểu thì mới có thể sử dụng nó được một cách nhuần nhuyễn.

“Ngươi tự xem đi.” Kỳ Thiện đưa cuộn da thú cho cô: "Không hiểu thì hỏi ta.”

Thẩm Đường tò mò nhận lấy, vừa đọc một dòng đã ngớ người.

Kỳ Thiện hỏi: “Không nhận ra chữ trên đó à?”

Nếu là vậy thì hắn cũng đành chịu.

Thẩm Đường lắc đầu.

“Ta nhận ra chữ, nhưng muốn hỏi ngươi, những câu như ‘vọng mai chỉ khát’ (nhìn vào cây mơ để giải cơn khát)... cũng là ngôn linh sao?”

“Đương nhiên, đừng xem thường nó, dù nó ngắn gọn như ngôn linh Võ Đảm, nhưng uy lực không hề nhỏ, cũng là một trong những ngôn linh mà mưu giả phải nắm vững. Nếu người sử dụng có Văn Tâm mạnh mẽ, biết dùng đúng cách, nó thậm chí còn có thể thay đổi cả cục diện chiến tranh.”

Thẩm Đường trợn tròn mắt.

“Có thể... thay đổi cả cục diện chiến tranh sao?”

“Đúng vậy, câu này có thể nâng cao sĩ khí của cả đội quân.” Thấy Thẩm Đường có vẻ ngờ vực, hắn nghĩ cô hiểu lầm rằng ngôn linh phải dài dòng nên nói thêm: "Nguyên bản của câu ngôn linh này vốn rất dài, được ghi trong bài Giả Huyền: ‘Ngụy Vũ hành quân lạc lối, quân sĩ khát nước, bèn ra lệnh: ‘Phía trước có rừng mơ lớn, quả nhiều, vị chua ngọt giải khát.’ Quân lính nghe xong, cả khoang miệng đều tiết nước bọt, nhờ đó mà vượt qua được đoạn đường khô khát.’ Sau khi tinh giản, giờ chỉ còn bốn chữ mà thôi.”

Thẩm Đường há hốc mồm, cảm giác như vừa khám phá ra một thế giới mới.

“Vậy còn... tinh la kỳ bố*?”

(* Tinh la kỳ bố, nghĩa đen là "như các ngôi sao trải rộng trên bầu trời và như các quân cờ rải rác trên bàn cờ." Thành ngữ này được dùng để miêu tả sự phân bố dày đặc, rộng khắp và có vẻ ngẫu nhiên của nhiều sự vật trong một khu vực lớn.)

Kỳ Thiện đáp: “Dùng để bày trận đối địch.”

“Nhổ cỏ tận gốc?”

“Tăng sức mạnh cho quân lính, nhưng tiêu hao rất lớn, không nên tùy tiện sử dụng.”

Thẩm Đường chỉ vào một đoạn khác trên cuộn da: “Chui đầu vào lưới?”

Kỳ Thiện đáp: “Thường dùng khi bày binh bố trận, gây nhiễu loạn đối phương, khiến chúng tự rối loạn.”

Không cần phải hỏi thêm nữa.

Chỉ nhìn những ghi chú chi chít của Kỳ Thiện cũng biết rằng mỗi ngôn linh đều có liên quan đến binh pháp.

Chẳng trách hắn nói bản thân không phải kẻ dễ đối phó.

Nhìn những ngôn linh Văn Tâm này, rồi lại nhìn các trận đồ mô phỏng trên cuộn da, Thẩm Đường liền hiểu rằng vị huynh đệ này thuộc kiểu người cuồng tấn công, lấy công làm thủ, thích ẩn nấp chờ thời cơ. Chỉ thiếu mỗi việc viết dòng chữ 'Lão tử là kẻ chuyên đi phục kích' lên mặt thôi."

“Kỳ tiên sinh, ta còn một vấn đề nữa.”

Kỳ Thiện chỉ biết lắc đầu.

Mới quen biết chưa được bao lâu, vậy mà cô đã hỏi không biết bao nhiêu câu, hết câu này lại tới câu khác.

Tuy vậy—

Nghĩ đến Văn Tâm của Thẩm Đường, hắn đành kiên nhẫn hơn một chút.

“Ngươi hỏi đi.”

Thẩm Đường nhìn tiếp, thấy trên cuộn da không chỉ có ngôn linh Văn Tâm mà còn có cả ngôn linh Võ Đảm.

Thật sự mà nói, cô không hiểu rõ lắm sự khác biệt giữa hai thứ này.

Chẳng phải đều chỉ dùng để đánh nhau thôi sao???

“Văn Tâm và Võ Đảm cụ thể khác nhau ở điểm nào?”

Kỳ Thiện: “...”

Hắn lại một lần nữa nghi ngờ không biết liệu Thẩm Đường có phải là một kẻ vừa chui ra từ một góc xó xỉnh nào đó xa xôi hẻo lánh không, vì những câu hỏi của cô lúc nào cũng vượt ngoài dự đoán của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play