Người thanh niên đưa tay phải về phía Thẩm Đường, lòng bàn tay ngửa lên.

Thẩm Đường không hiểu ý, do dự một lát rồi đặt tay phải của mình lên, nghiêng đầu hỏi.

“Như thế này?”

Người thanh niên nhìn cô với vẻ mặt khó tả, ánh mắt như muốn nói “Ngươi nghĩ sao?”.

Ngay lập tức, Thẩm Đường như bị điện giật, rụt tay lại.

“Ngưng tụ khí vào lòng bàn tay.”

Thấy Thẩm Đường vẫn còn ngơ ngác, người thanh niên không thể không nhắc nhở. Hắn tưởng rằng mình đã giải thích đủ rõ, nhưng không ngờ Thẩm Đường thậm chí còn không biết “khí” là gì.

Thấy Thẩm Đường mãi mà chẳng có động tĩnh gì, hắn chỉ còn cách nói tiếp: “Vừa rồi khi ngươi sử dụng ngôn linh, có cảm giác gì chạy từ đan phủ dọc theo kinh mạch ra ngoài không? Đó chính là ‘khí’. Giờ thử dẫn nó từ đan phủ ra, tụ lại ở lòng bàn tay, làm được không?”

Không phải lúc nào cũng có thể kích hoạt ngôn linh thành công, điều này còn phụ thuộc vào độ thuần thục của người sử dụng nữa.

Vị tiểu lang quân trước mắt này còn có thể dùng Văn Tâm đối đầu với một võ nhân Tam đẳng Trâm Niểu, và hiệu quả ngôn linh lại mạnh mẽ đến vậy, không lý nào hắn lại chẳng hiểu gì cả.

Người thanh niên giải thích kỹ lưỡng, Thẩm Đường cố nhớ lại cảm giác huyền diệu kỳ lạ khi nãy.

Khí, đan phủ, ngôn linh, Văn Tâm...

Sau một hồi, cô mơ hồ nắm bắt được một thứ gì đó, từ từ dẫn thứ đó hướng về lòng bàn tay.

Cuối cùng—

Một luồng khí vô hình dần thành hình, từ cỡ hạt đậu nở lớn thành kích thước bằng nắm tay, lơ lửng cách lòng bàn tay cô một khoảng ngắn.

Thẩm Đường ngước nhìn người thanh niên, hỏi: “Tiên sinh, đây là ‘khí’ sao? Đúng là thần kỳ… Ta là Văn Tâm mấy phẩm vậy?”

Khi khí xuất hiện, người thanh niên hạ thấp mí mắt, phần lớn khuôn mặt chìm trong bóng tối, vẻ mặt khó mà nhìn rõ, nhưng Thẩm Đường chắc chắn rằng ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn vào lòng bàn tay cô. Cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường, cô liền lên tiếng.

Người thanh niên lúc này mới tỉnh lại, đáp lời: “Ngươi hãy thử tinh luyện luồng ‘khí’ này, làm cho nó đặc lại, giống như ta là được.”

Nói rồi, hắn giơ tay phải lên, trong nháy mắt, một luồng khí xoáy tụ màu xanh nhạt xuất hiện, trông như một màn sương mỏng. Chỉ sau hai hơi thở, nó cô đặc lại thành một khối dẻo màu xanh đậm. Cuối cùng, trước ánh mắt chăm chú của Thẩm Đường, nó biến thành một con dấu nhỏ, có kích thước bằng nắm tay trẻ con, hình dạng rất độc đáo.

Thấy Thẩm Đường tỏ ra tò mò, người thanh niên chủ động đưa con dấu cho cô xem.

Hoa ấn tinh xảo, bên cạnh khắc chữ triện “Lục phẩm Trung hạ”, phía dưới khắc dòng chữ triện tương tự “Kỳ thị Nguyên Lương”.

“Ngươi tên là Kỳ Nguyên Lương à?”

Nếu đây là tên, thì “Lục Phẩm Trung Hạ” chắc hẳn là phẩm cấp Văn Tâm của hắn.

Người thanh niên đáp: “Kỳ mỗ tên Thiện, tự Nguyên Lương.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Vừa nói, hắn vừa chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Đường.

Thấy ánh mắt cô trong trẻo, không hề có chút khinh thường nào đối với Văn Tâm trung hạ phẩm, hắn tỏ vẻ hài lòng, vẻ lạnh nhạt dần tan đi.

Thẩm Đường quen miệng đáp: “Quả là một cái tên hay.”

Vừa có “Thiện”, vừa có “Lương”, nghe có vẻ là người tốt.

Kỳ Thiện nghe vậy thì cười nhẹ.

Thẩm Đường đưa con dấu lại.

“Ta nghĩ mình đã hiểu cần phải làm thế nào rồi.”

Cô học theo cách Kỳ Thiện vừa làm, ép khí xoáy lại thành một khối, từ trạng thái khí xoáy vô hình dần chuyển sang màu trắng sữa, rồi từ dạng keo trắng sữa hóa thành một vật trong suốt như pha lê nhỏ nhắn.

Thẩm Đường thu khí lại, vội vàng quan sát mặt bên của con dấu.

Kết quả—

“Ủa, sao lại không có chữ?”

“Không có chữ?”

Kỳ Thiện nói vậy, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút ngạc nhiên nào, như thể đã đoán trước được.

Thẩm Đường đưa con dấu trong suốt của mình ra, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Thật sự không có chữ bên cạnh, chỉ có chữ ở đáy thôi.”

Phía dưới có khắc dòng chữ triện mềm mại, nét chữ đều đặn—

“Thẩm Thị Ấu Lê.”

“Thẩm... Ấu... Lê? Quả nhiên ngươi không phải người của Cung thị.” Do con dấu trong suốt, việc đọc chữ trên đó hơi khó khăn, Kỳ Thiện phải nheo mắt, vừa đọc vừa nhận xét: "Nhưng này, tiểu lang quân, tự của ngươi có phải quá nữ tính rồi không...”

Nghe qua còn tưởng là khuê danh của một tiểu thư khuê các luôn ấy.

Thẩm Đường: “…”

Cô đã bỏ cuộc trong việc giải thích mình là con gái.

Nếu thế giới này mặc định có Văn Tâm là nam nhân thì dù cô có nói cũng chẳng ai tin và cũng chẳng có lợi gì. Bị hiểu lầm cũng được, đợi đến khi cô hiểu rõ vì sao mình lại có Văn Tâm hoặc khi đủ mạnh rồi lại tính tiếp, ít nhiều cũng tránh bị coi là dị loại mà bị diệt trừ.

“Kỳ tiên sinh, ta tên là Thẩm Đường.”

“Lá lê rụng đỏ như son, hoa kiều mạch nở trắng như tuyết.” Kỳ Thiện mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Tên này cũng đẹp lắm.”

Thẩm Đường: “…”

Cô thật sự muốn giải thích rằng Thẩm Đường mới là tên thật của cô, còn Ấu Lê chỉ là cái bút danh ngẫu nhiên mà thôi, chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì cả.

Nhưng người ta đã hiểu vậy, khoe chút kiến thức nho nhã, cô cũng không tiện phá đám, đành nhận lời khen. Hiện giờ điều cô quan tâm nhất vẫn là phẩm cấp của Văn Tâm mình.

“Kỳ tiên sinh, vậy Văn Tâm của ta thuộc phẩm cấp nào?”

Không ngờ Kỳ Thiện lại hỏi ngược lại cô: “Ngươi muốn phẩm cấp nào?”

Thẩm Đường: “Ý ngươi là sao???”

Kỳ Thiện không trả lời thẳng mà lại nói đến chuyện khác.

“Khác với Võ Đảm có hai mươi đẳng, Văn Tâm chỉ có chín phẩm. Nhất phẩm thượng thượng, nhị phẩm thượng trung, tam phẩm thượng hạ, lần lượt xuống cửu phẩm hạ hạ. Võ Đảm có thể được trui rèn để đột phá và thăng cấp, người có thiên phú cao có thể trở thành Triệt Hầu, nhưng Văn Tâm sinh ra đã định sẵn phẩm cấp. Ta là Văn Tâm lục phẩm trung hạ, nhìn lên thì không bằng ai, nhìn xuống thì cũng chẳng thấy ai bằng mình. Vậy ngươi mong muốn mình thuộc phẩm nào?”

Thẩm Đường ngạc nhiên: “Cái này... mình cũng có thể tự do lựa chọn sao?”

Kỳ Thiện nói: “Nếu là người khác thì đương nhiên không được, nhưng ngươi đã gặp được ta thì ta có thể giúp ngươi một chút.”

Thẩm Đường hoàn toàn bối rối. ( truyện trên app t.y.t )

Trực giác mách bảo cô rằng, lời Kỳ Thiện nói có ẩn ý.

Nhưng hắn cũng không giải thích thêm, chỉ khẽ nhắc: “Trẻ con mang vàng bạc giữa chợ, không phải việc tốt.”

Thẩm Đường lập tức căng thẳng.

Văn Tâm này rốt cuộc là thứ gì, sao lại nghiêm trọng đến vậy?

Hóa ra cái phúc lợi xuyên không này còn có thể mang đến họa sát thân.

Thẩm Đường cố nén sự tò mò muốn hỏi rõ, chỉ hỏi: “Vậy phẩm cấp nào cũng có thể ngụy trang được sao?”

Kỳ Thiện là người sở hữu Văn Tâm lục phẩm trung hạ, mà Văn Tâm đã định thì không thể thay đổi, sinh ra thế nào thì như vậy, vậy chắc hắn cũng không thể thay đổi thực sự phẩm cấp của người khác, chỉ có thể giả mạo mà thôi.

Nếu đã như vậy—

Thẩm Đường thử thăm dò: “Vậy— nhất phẩm thượng thượng thì sao?”

Kỳ Thiện suýt chút nữa thì bật cười.

“Văn Tâm nhất phẩm thượng thượng là bậc thánh nhân, chỉ có các chư hầu cầm quốc tỷ mới có được, ngươi muốn tìm cái chết sao?”

Thẩm Đường cúi đầu nhìn hoa ấn của mình.

“Vậy thì cẩn thận một chút, ngụy trang thành cửu phẩm hạ hạ là được rồi.”

“Cửu phẩm hạ hạ? Ha, ngươi cũng biết chọn khôn đấy.”

Khi thấy bốn chữ “cửu phẩm hạ hạ” hiện lên trên hoa ấn của mình, Thẩm Đường lật qua lật lại vật trong suốt này, không biết phải làm thế nào.

“Làm sao thu thứ này lại?”

“Thu lại làm gì? Đây là thứ để chứng minh thân phận, dù chỉ là Văn Tâm ‘cửu phẩm hạ hạ’ thì cũng tính là hơn người bình thường rồi.”

Trong thời đại hỗn loạn, một người có thể thay đổi quốc tịch nhiều lần, mạng sống của người thường còn không bằng cỏ rác, huống hồ Thẩm Đường lại là một tù nhân bị lưu đày.

Dấu ấn khắc sau tai là do một thủ pháp đặc biệt để lại, trừ phi cắt tai đi, bằng không sẽ không bao giờ xóa được.

Nhưng có hoa ấn Văn Tâm, lại dùng khuyên tai che đi, thường thì đám quan sai nhìn thấy cũng không dám khám xét kỹ, cũng coi như là một tấm vé bảo hiểm an toàn.

________

Editor có lời muốn nói:

Lú: Hoa ấn này chính là con dấu.

Bên Văn Tâm bắt đầu từ cửu phẩm -> nhất phẩm. Cửu phẩm là cấp thấp nhất, mỗi phẩm sẽ chia ra các bậc (Hạ - trung - thượng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play