Đường đến Hiếu Thành không hề bằng phẳng.

Đừng nói đến chuyện hổ báo rắn rết, chỉ riêng đám thổ phỉ chặn đường cướp bóc thôi cũng đã đủ khiến người ta phải nơm nớp lo sợ. Để tránh những rắc rối không cần thiết, Thẩm Đường và Kỳ Thiện cố gắng không nghỉ lại qua đêm ở nơi hoang dã.

Nhưng trước mắt, việc cấp bách là phải sắm cho Thẩm tiểu lang quân hai bộ y phục mới, đến cả Kỳ Thiện cũng sắp không còn đủ xiêm y để thay rồi.

Hắn bước ra khỏi tiệm vải, trên tay cầm một bọc vải.

Vì không kịp đo may, hắn chỉ có thể chọn hai bộ y phục may sẵn có kích cỡ gần với vóc dáng của Thẩm tiểu lang quân.

Cả áo trong và áo ngoài đều có, cộng thêm bộ y phục hắn cho Thẩm Đường mượn trước đó, ba bộ thay đổi luân phiên cũng tạm đủ dùng.

“Thẩm tiểu lang quân, đi thôi…”

Kỳ Thiện vừa định gọi Thẩm Đường tiếp tục lên đường, tranh thủ tới làng kế tiếp trước khi trời tối thì lại không thấy cô đâu.

Người đâu rồi?

Đã là khách lạ ở nơi đất khách quê người, thế mà lại dám đi lung tung?

Hắn chuẩn bị đi tìm Thẩm Đường thì vừa mới bước đi, liền bắt gặp một bóng dáng màu trắng quen thuộc bên đường — con la cao lớn trắng như tuyết đang ngoan ngoãn nằm sấp trên đất, dù có nhiều người qua đường đứng quây lại nhìn cũng không ngăn được cái đuôi của nó vẫy qua vẫy lại.

Kỳ Thiện: “...”

“Các vị hương thân phụ lão, lại đây xem, mới hái đây! Mơ xanh tươi rói, ba văn tiền một cân, bán hết thì nghỉ nhé…”

Vừa tiến đến gần đám đông, hắn đã nghe tiếng rao bán quen thuộc.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Hắn nhìn thấy Thẩm tiểu lang quân mà hắn quen thuộc, đang ngồi bệt dưới đất chẳng chút e dè, tóc búi thành một búi tròn qua loa bằng dây cỏ. Trước mặt cô là một tấm vải, trên vải chất đầy những quả mơ xanh như một ngọn đồi nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc giỏ lớn, bên trong đầy ắp mơ.

Cô chẳng chút ngại ngùng mà nhiệt tình rao bán.

Chỉ cần có người ghé qua mua, cô liền chào mời không ngừng, nào là lang quân, nương tử, nào là ca ca, tỷ tỷ, thanh âm ngọt ngào như rót mật vào tai.

Cô không quên tâng bốc đám mơ, nào là giá rẻ chất lượng cao, vỏ mỏng quả to, ăn vừa giải khát, lại còn giúp dưỡng nhan làm đẹp, đúng là loại trái cây không thể thiếu cho mùa hè.

Kỳ Thiện đứng trong đám người một lúc, phát hiện phần lớn người mua đều là nữ tử, mỗi người đều mua ba cân, năm cân. Đừng nói là giá mơ quá rẻ, mua vào là lời ngay, chỉ riêng việc được vị tiểu lang quân xinh đẹp này gọi một tiếng “tỷ tỷ”, “nương tử” cũng đã đáng đồng tiền bát gạo rồi.

Nếu không phải Thẩm tiểu lang quân tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp hoạt bát, ánh mắt sáng ngời trong trẻo, không có chút tà tâm, e rằng những người đàn ông trên con phố này đã lôi cô vào hẻm nhỏ mà đánh cho một trận — đang yên đang lành mà lại dám trêu chọc mấy cô nương lớn tuổi và mấy nàng dâu làm gì?

Mở mồm há miệng là kêu tỷ tỷ rồi lại nương tử, tùy tiện không biết ngượng.

Chẳng mấy chốc, mơ xanh của Thẩm Đường đã bán sạch, cô cất mấy chục đồng tiền vào túi, đứng lên, phủi bụi trên quần áo, tựa như đã sớm biết Kỳ Thiện đang đứng một bên nhìn.

Cô cười hỏi: “Nguyên Lương, ngươi xong việc rồi à?”

Kỳ Thiện cố nén tức giận, cố gắng không trợn trắng mắt.

“Xong rồi, ngươi đang làm gì vậy?”

Người khác thì mở quán rượu bán buôn, còn Thẩm tiểu lang quân lại ngồi giữa đường bán mơ?

Thẩm Đường lắc lư chiếc túi tiền kêu leng keng.

“Hết tiền rồi đó, Nguyên Lương hỏi gì kỳ vậy…”

Không biết là cô nghèo lắm sao?

Chẳng lẽ lại chìa tay xin tiền Kỳ Thiện?

Cả hai vốn chẳng thân thích gì, đôi bên chỉ là “công cụ hình người” của nhau, ai cũng không nợ ai, Thẩm Đường không thể trơ trẽn mà coi hắn như một cái máy ATM được.

Dưới ánh mắt đầy phức tạp của Kỳ Thiện, Thẩm Đường trả lại giỏ cho một người bán hàng khác, chuộc hoa ấn Văn Tâm đã cầm cố trước đó về rồi đeo trở lại bên hông. Cô còn dùng tiền mới kiếm được để mua ít muối, rượu, và vài món dưa muối.

“Biết mình túng thiếu sao còn đem bạc cho phụ tử Điền Sư?” Kỳ Thiện vừa nói vừa ném bọc vải vào túi trên lưng con la. Từ khi phát hiện Thẩm Đường có thể duy trì ngôn linh tạo ra con la cả ngày mà không thấy mệt, con la này đã có thêm nhiệm vụ mới.

Hành lý của cả hai đều do nó chở, đỡ sức biết bao nhiêu.

Hai ngày trước, khi chia tay với phụ tử Điền Trung, Thẩm Đường đã móc mấy miếng bạc vụn ra từ trong ngực, thêm vào đó hơn mười cái bánh để đưa cho họ.

“Thứ nhất, số bạc vụn đó đâu phải là do ta tự kiếm.” Đó là cô lục được từ trên người tên quan sai đầu tiên mà cô giết, dùng tài sản của người khác nên cô chẳng tiếc gì: "Thứ hai, hai phụ tử Điền Trung đều mang thương tích, không một xu dính túi, dù có người thân để nương nhờ, nhưng không có chút tài sản thì chưa chắc đã giữ được mạng để đi tới nơi.”

Còn cô thì có hết tiền cũng không chết đói được.

Cân nhắc một hồi, cô liền cho đi mấy miếng bạc vụn.

Thẩm Đường vốn lớn lên trong thời bình, thường xuyên ở lì trong nà nên tính tình dễ mềm lòng trước những người đáng thương, thấy người gặp khó là muốn giúp, giúp được thì cứ giúp thôi.

Kỳ Thiện tỏ vẻ không tin, hỏi thêm: “Chỉ vì lý do đó sao?”

Thẩm Đường nghiêng đầu khó hiểu.

“Không vì lý do đó thì còn vì gì nữa? Sao, thời buổi này làm chuyện tốt cũng bị nghi ngờ sao?”

Kỳ Thiện: “…”

Thấy biểu cảm của Thẩm Đường không có vẻ gì là nói dối, không rõ trong đầu Kỳ Thiện nghĩ ngợi những gì mà sắc mặt thay đổi thất thường, trông đến là khó hiểu.

Thẩm Đường không rõ chuyện gì, đành hỏi một cách thận trọng: “Nguyên Lương?”

Kỳ Thiện nhìn cô sâu sắc rồi thở dài: “Không có gì.”

Nhưng hắn vừa nói xong, liền dùng ngôn linh di chuyển đến một vị trí cách xa vài trượng.

Thẩm Đường đứng nguyên tại chỗ: “... Đệch!”

Nếu không có gì, vậy tại sao ngươi con mẹ nó phải dùng ngôn linh để chạy?

Khi dễ cô cưỡi Mô Tô mà không chạy nhanh bằng chứ gì!

Vì nghèo túng đến mức cạn kiệt, trên đường đi Thẩm Đường chỉ có thể vừa đi vừa bán bánh, mơ xanh, và kẹo đường mà cô tự sản tự tiêu.

Giá của mơ xanh và kẹo đường thay đổi tùy theo cách ăn mặc của dân địa phương, ai ăn mặc tươm tất thì cô bán đắt hơn vài xu, ai rách rưới thì bán rẻ đi chút đỉnh, còn giá bánh thì dựa theo giá bán của các hàng quán trong khu vực. Dù sao cũng là hàng tự làm, cố gắng không phá giá thị trường.

Kỳ Thiện nhìn những tính toán đó của cô cũng không bình luận gì.

Tất nhiên, trong lòng hắn mắng gì thì Thẩm Đường cũng không thể biết.

Thẩm tiểu lang quân đúng là mưu sĩ sở hữu Văn Tâm nghèo túng nhất mà hắn từng gặp, dù chính hắn từng có thời gian khốn đốn nhất nhưng cũng chưa bao giờ rơi vào cảnh này.

Nhưng người ta thích thú với việc mình làm, hắn cũng chẳng tiện nói gì thêm.

Hai người nhanh chóng lên đường, cuối cùng cũng đến được vùng đất thuộc quận Tứ Bảo.

Tính ra thì thời gian họ đi đường còn lâu hơn cả đợt phạm nhân bị lưu đày thứ hai của nhà họ Cung.

“Nguyên Lương, dạo trước ta nghe dân làng trong chợ nói quận Tứ Bảo có tứ đại bảo, dân chúng ở đó ai nấy đều đủ ăn đủ mặc... Sao lại thế này?” ( truyện trên app T Y T )

Thẩm Đường dắt con la đi theo Kỳ Thiện, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Trên phố vắng vẻ, những gì đập vào mắt cô là cảnh tượng điêu tàn xơ xác, hiếm hoi lắm mới có người qua lại nhưng ai nấy đều gầy gò vàng vọt, như những bộ xương khô bọc trong cái bao tải rách, một cơn gió mạnh cũng đủ để làm những người đó lảo đảo.

Những người qua đường cũng rất nhát gan, nếu vô tình chạm mắt với hai người xa lạ là Thẩm Đường và Kỳ Thiện, họ lập tức cúi đầu, rụt cổ lại như con thỏ bị hoảng sợ rồi vội vã bước nhanh hơn, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Kỳ Thiện thở dài: “Quận Tứ Bảo là một trong những quận huyện đầu tiên bị Canh Quốc xâm chiếm, sáu quận xung quanh, ba quận bị cướp bóc sạch trơn, và quận Tứ Bảo là nơi bị tàn phá nặng nề nhất. Muốn phục hồi lại cảnh phồn vinh như trước đây, khó lắm...”

Nhà nào nhà nấy đều treo vải trắng, lo tang sự, tiếng khóc lóc đau thương không lúc nào là ngớt bên tai.

Đối mặt với cảnh tượng bi thương này, Kỳ Thiện chẳng có gì là ngạc nhiên.

Ai bảo chiến trường của hai nước lại diễn ra trên lãnh thổ của Tân Quốc chứ?

Dân chúng trên mảnh đất này, số phận bi thảm của họ đã được định trước.

Nhưng khi hai người khó khăn lắm mới đến được Hiếu Thành, họ phát hiện bên trong và bên ngoài thành là hai thế giới hoàn toàn trái ngược.

Ngoài thành, xác người nằm la liệt, những cánh đồng hoang tàn trải dài đến tận chân trời, gió đêm thổi qua phát ra tiếng hú u u, như thể hàng ngàn vong hồn dã quỷ đang tụ tập bên tai mà gào khóc ai oán.

Còn trong thành —

Người người tấp nập, ca hát vui chơi, cuộc sống sung túc thịnh vượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play