Khác thường!

Vô cùng khác thường!

Thẩm Đường không nhịn được mà nhìn đông ngó tây, còn dụi dụi mắt.

Sau khi chắc chắn cảnh tượng trước mắt không phải là mơ, cô hỏi Kỳ Thiện: “Nguyên Lương... Chúng ta không đi nhầm chỗ chứ? Có khi nào chúng ta vô tình bước vào một ảo cảnh nào đó, hoặc vượt qua cánh cổng xuyên không nào không... Nó, nó thật sự rất lạ...”

Cô không kiềm được mà ngoái đầu nhìn về phía cổng thành.

Hàng người dài dằng dặc vẫn đang chậm rãi di chuyển về phía trước.

Những dân chúng đó đa phần ăn mặc rách rưới, tinh thần uể oải, còn người dân trong thành thì mặt mày hồng hào, áo quần sạch sẽ gọn gàng.

Sự khác biệt kỳ quặc này tạo ra một cú sốc thị giác khiến cô nghi ngờ về thực tại.

Kỳ Thiện vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Có gì không đúng đâu?”

Thẩm Đường chỉ về hướng cổng thành.

“Ngươi xem ngoài thành, rồi nhìn lại trong thành, có gì mà đúng chứ?”

Đã quen nhìn cảnh điêu tàn xơ xác, nay thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt trong Hiếu Thành, khó ai mà tin được rằng hai khung cảnh này cùng tồn tại dưới một bầu trời. Nhưng thực tế thì — chúng chỉ cách nhau một bức tường thành và một con hào.

Kỳ Thiện nghe vậy, thu lại ánh mắt, không biết khóe môi của hắn đã hiện lên nét giễu cợt từ khi nào, dáng vẻ già dặn đầy thâm sâu: “Thẩm tiểu lang quân, ngươi phải đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, rồi ngươi sẽ không thấy lạ nữa.”

Thẩm Đường bất mãn: “Ngươi nói ta chuyện bé xé ra to sao?”

Không chừa cho cô một chút mặt mũi nào à?

“Đúng, tại hạ chính là có ý đó.”

Đúng vậy, hắn chẳng chừa lại cho cô chút thể diện nào!- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Thẩm Đường: “...”

Cô chỉ muốn nhảy lên và làm một cuộc phẫu thuật mở sọ cho tên nhãi này.

Khi đi ngang qua một tửu quán, Kỳ Thiện chỉ vào góc cạnh bên của quán, dặn dò: “Thẩm tiểu lang quân, ngươi cứ ở đây đợi, tại hạ đi hỏi thăm chút việc, khoảng một canh giờ sẽ quay lại. Nhớ là phải ở yên ở đây, đừng có mà chạy lung tung.”

“Đi hỏi thăm chuyện gì? Tìm tin tức về con nợ của ngươi à?” Thấy Kỳ Thiện không đáp lại thẳng thắn, Thẩm Đường cũng chẳng bận tâm, phất tay nói: “Muốn đi thì đi sớm về sớm, chúng ta còn phải tìm chỗ nghỉ qua đêm, ta không muốn ngủ ngoài đường hay gầm cầu đâu...”

Kỳ Thiện: “...”

Tâm trạng phức tạp như lửa đốt trong lòng hắn bị câu nói của Thẩm Đường chặn lại, nó ngay lập tức như một quả bóng xì hơi, cảm xúc dâng trào chẳng thể nào còn bùng lên nổi. Bao nhiêu cảm xúc đan xen trong lồng ngực hắn cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Hắn đành lặp lại lời dặn: “Ừ, nhớ đừng có chạy lung tung.”

Thẩm Đường ngoan ngoãn đứng chờ bên góc tửu quán, nhìn theo bóng lưng của Kỳ Thiện cho đến khi hắn khuất dạng ở cuối con phố rồi mắt cô bất chợt sáng lên — tuy đã xuyên qua thế giới này gần một tháng, nhưng ngày nào cũng đi cùng Kỳ Thiện, cô chẳng có thời gian riêng tư nào cả.

Vì vậy, cô cũng chưa từng có cơ hội nhìn ngắm thế giới này một cách kỹ lưỡng.

Cô chờ thêm một lát, rồi quay lại thương lượng với chủ quán thuê một chiếc ghế nhỏ, con la cũng ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên cạnh cô.

“Vị tiểu nương tử này, xưng hô thế nào đây?”

Chừng một khắc sau, trên đầu cô vang lên giọng nam cố tình làm ra vẻ đứng đắn. Thẩm Đường ngẩng đầu lên, liền thấy một nam tử trung niên trông hơi mập mạp, ngũ quan thô kệch, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô chỉ tay vào mình, hỏi: “Ngươi gọi ta?”

Lúc này chỉ có thể dùng mấy cái biểu cảm bằng ký tự mới diễn tả được hết cảm xúc của cô.

Ấu mài gót! (´`)*: ・゚

Xuyên qua gần một tháng rồi, đây là lần đầu tiên có người gọi đúng giới tính của cô!

Trước đây, mấy người dân này đều bị Kỳ Thiện dẫn dắt theo hướng sai bét cả.

Đúng là nghiệt do ngươi gây ra, Kỳ Nguyên Lương!

Nam tử trung niên cười cười, tiến gần lại nói: “Đúng rồi, đúng rồi.”

Thẩm Đường xinh xắn dễ thương, mới mười tuổi đầu, nhưng dung mạo đã lộ rõ nét tiềm năng, chỉ cần chăm sóc vài năm nữa là có thể kiếm được tiền. Nước da trắng trẻo, khí chất trong sáng, dù trang phục không mấy sang trọng, hẳn cũng không phải là con nhà giàu có.

Cô nhìn quanh, cái gì cũng thấy lạ lẫm như một kẻ nhà quê lên phố, rõ ràng là một đứa trẻ ngây thơ, dễ lừa gạt.

Gã đàn ông này đã chú ý đến cô từ khi Thẩm Đường và Kỳ Thiện vừa xuất hiện.

Ban đầu gã không dám manh động, vì Thẩm Đường đi cùng một người như Kỳ Thiện — phải biết rằng trong thế giới này, người khó đối phó nhất chính là những nho sĩ ăn mặc nho nhã, đội mũ quan cài trâm. Ai biết được họ có Văn Tâm không? Lỡ đụng phải kẻ không dễ đụng thì rắc rối to — nhưng giờ Kỳ Thiện đã rời đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Đường.

Nghe khẩu âm của hai người, rõ ràng là dân ngoại tỉnh.

Với một con cừu béo thế này mà không ra tay thì biết khi nào mới có cơ hội?

Chỉ cần lừa được cô đi, Kỳ Thiện quay lại cũng vô ích.

Lúc này, Thẩm Đường ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ánh mắt ngây thơ, còn tặng cho gã một nụ cười rạng rỡ: “Có chuyện gì không?”

Gã đàn ông cười đáp: “Là thế này, vị lang quân đi cùng tiểu nương tử bảo ta đến đưa cô nương về khách điếm.”

Thẩm Đường hỏi: “Nguyên Lương bảo ngươi đến gọi ta?”

“Đúng vậy, ta là người làm của khách điếm Phương Hoa. Vị lang quân đi cùng tiểu nương tử có phải là người mặc áo văn màu xanh nhạt, cao ráo, trông khá gầy gò không? Ngài ấy bảo ngươi đợi ở trước quán rượu này.” Gã vừa nói vừa làm động tác miêu tả.

Thẩm Đường vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, trong sáng.

Gã miêu tả một câu, cô lại gật đầu một cái.

“Đúng đúng, đó là Nguyên Lương... nhưng chẳng phải hắn nói mình đi hỏi thăm chút chuyện, bảo ta đợi ở đây...”

Gã đàn ông vội cắt ngang lời cô: “Chuyện này à, hình như lang quân của ngươi gặp lại cố nhân, tạm thời không rảnh tay.”

Thẩm Đường thấy gã “không giống như đang nói dối”, nửa tin nửa ngờ.

Gã lại hỏi: “Tiểu nương tử sợ ta lừa ngươi sao? Nếu không thì ta sẽ ở đây chờ cùng ngươi, chứ để một cô gái trẻ ở giữa phố thế này không an toàn đâu.”

Thẩm Đường vội xua tay.

“Không, không, ta không có ý đó.”

Nói xong, cô nghĩ ngợi một chút, rồi lại hỏi:

“Ngươi ở đây đợi, có phải sẽ lỡ việc ở khách điếm không?”

Gã rộng lượng xua tay, cười vang trả lời.

“Không sao đâu, có trễ nải cũng không sao, chẳng thể nào để một tiểu nương tử như ngươi ở ngoài đường không an toàn thế này được.”

Nghe vậy, Thẩm Đường trông như có vẻ dao động.

Cảnh tượng này cũng lọt vào mắt của những người qua lại.

Ông chủ quán rượu liếc nhìn gã đàn ông, khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ, nhưng không buồn lên tiếng vạch trần, những người bán hàng khác cũng biết rõ gã trung niên này là ai — một tên côn đồ có tiếng ở khu vực này. Gã thường hay đến các ngôi làng quanh Hiếu Thành để tìm trẻ nhỏ có vẻ ngoài sáng sủa, mang về nuôi nấng vài năm rồi bán đi kiếm lời, những người ngoại tỉnh không hiểu rõ tình hình cũng là đối tượng mà gã nhắm tới.

Giờ rõ ràng là gã đã để mắt đến vị tiểu nương tử này.

Chủ quán rượu thầm nhổ một bãi nước bọt trong lòng.

Nhưng rồi vẫn mặc kệ coi như không liên quan đến mình.

Thời buổi này, ai làm ăn cũng chẳng dễ dàng gì.

Làm mất mối làm ăn của người khác chẳng khác nào giết cha giết mẹ họ.

Gây thù với bọn côn đồ như thế này thì đừng hòng làm ăn ở Hiếu Thành nữa, ít chuyện thì hơn, cứ coi như không thấy gì cả.

Đồng thời ông ta cũng ngầm cười nhạo, khinh thường sự ngây thơ của Thẩm Đường.

Gã này có đôi mắt ti hí như chuột, lúc Thẩm Đường không để ý, gã nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt lộ vẻ dâm dê, rõ ràng không phải người tử tế. Chỉ có mấy đứa trẻ nhà giàu thiếu hiểu biết mới dễ bị lừa như vậy.

Vậy mà còn ngây thơ cười nói với gã, rõ là quá ngốc.

Chẳng biết rằng, Thẩm Đường chịu tốn thời gian dây dưa cũng có lý do của cô.

Vì dù gì gã là người đầu tiên gọi đúng giới tính của cô mà!

Thẩm Đường mỉm cười, cũng vì thế mà chịu khó trò chuyện thêm vài câu.

Rồi thì—

Nếu gã chịu từ bỏ ý định thì tốt, còn nếu vẫn muốn giở trò—

Cô sẵn sàng tiễn gã đi gặp Diêm Vương sớm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play