“Tru di cửu tộc... Không biết nhà họ Thẩm đã đắc tội gì với Trịnh Kiều mà lại bị đẩy đến bước đường cùng như thế?” Mãi một lúc Thẩm Đường mới có thể tìm lại giọng nói của mình.

Ngự Sử Trung Thừa đối đầu với Trịnh Kiều như vậy, còn nhà họ Cung bị nghi ngờ che giấu quốc tỷ, nhưng cả hai gia tộc đó cũng chỉ bị lưu đày chứ không phải bị tru di — lưu đày dĩ nhiên rất thê thảm, nhưng ít ra vẫn còn có cơ hội kéo dài hơi tàn.

Thế mà đến lượt nhà họ Thẩm lại bị trực tiếp tru di cửu tộc?

Thật đúng là kiểu “xóa sổ hộ khẩu tập thể”.

Nếu thân thể này thực sự là chất tức của Điền Trung, cô cũng không biết phải nói cô gái nhỏ ấy xui xẻo hay là... quá xui xẻo.

Ở lại nhà họ Thẩm thì chết thảm, còn nếu gả về nhà họ Cung thì cũng bị lưu đày, đưa đến giáo phường Hiếu Thành, chẳng phải kết cục cũng là sống không bằng chết sao?

Ai ngờ Điền Trung lại lắc đầu.

“Chuyện đó, chẳng ai biết rõ.”

“Không biết?” Thẩm Đường cao giọng: "Sao lại không biết? Điền lang quân nghĩ kỹ lại xem, ví như nhà họ Thẩm từng dâng sớ đàn hặc Trịnh Kiều hoặc chặn đường tiến thân của hắn ta... không có những thù hằn như vậy sao? Nếu không có thù hằn, sao lại bị tru di cửu tộc?”

“Đó cũng là điều mà ta cảm thấy khó hiểu…”

Nhà họ Thẩm bị tru di, những người từng là bằng hữu của họ cũng đã ra sức cứu giúp, nhưng những ai dám đứng ra đều bị giáng chức, hoặc mất mạng. Trịnh Kiều đối xử với nhà họ Thẩm vừa tàn bạo vừa cứng rắn, khiến chẳng còn ai dám đứng ra nữa.

Điền Trung nói: “Nói thật, nhà họ Thẩm không phải là đại tộc gì ở Tân Quốc, sao lại lọt vào mắt Trịnh Kiều?”

Những lời này thực tế đã được làm nhẹ đi nhiều.

Nói trắng ra, trong những năm Trịnh Kiều gây sóng gió ở Tân Quốc, nhà họ Thẩm thậm chí còn không có tư cách để nói lớn tiếng trước mặt hắn!- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Toàn gia đều đi theo đường lối trung dung, hoặc cũng có thể nói là vì năng lực không đủ, họ chẳng đủ nổi bật để bị ganh ghét, cũng không quá mờ nhạt để bị lãng quên, không theo phe cánh ai mà cũng không đắc tội với kẻ nào.

Dù Điền Trung cố nhớ lại thế nào, hắn cũng không tìm ra xung đột gì giữa nhà họ Thẩm và Trịnh Kiều, vậy mà trong số các gia tộc chỉ có nhà họ Thẩm bị tru di cửu tộc.

Thêm nữa—

Thái độ của Thẩm Đường khiến Điền Trung có phần để ý.

Vì thế, hắn thử dò hỏi: “Tiểu lang quân quan tâm đến tin tức của nhà họ Thẩm như vậy, có phải là có liên hệ gì với họ không?”

Thực ra, hắn còn muốn hỏi những chuyện khác, chẳng hạn như — vị tiểu lang quân này có phải là ca ca hoặc đệ đệ song sinh của Thẩm đại cô nương không? Vì một lý do nào đó mà phải che giấu thân phận, sống ẩn dật trong dân gian? Hai người thật sự quá giống nhau.

Điền Trung đã từng nghi ngờ rằng Thẩm Đường chính là Thẩm đại cô nương xui xẻo kia, nhưng khi hắn thấy hoa ấn Văn Tâm treo bên hông của Thẩm Đường thì lại gạt bỏ suy nghĩ đó. Tất cả mọi thứ khác có thể giả mạo, chỉ riêng giới tính là không thể.

Hắn tin rằng, dù không phải là bào huynh bào đệ của Thẩm đại cô nương thì Thẩm tiểu lang quân cũng có mối liên hệ sâu sắc nào đó với nhà họ Thẩm.

Thẩm Đường không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.

Dù Điền Trung không có ác ý, nhưng trong tình thế này, ít rắc rối hơn vẫn tốt hơn, người biết đến càng ít thì càng an toàn.

Điền Trung cũng biết điều, thấy cô không muốn tiếp tục đề tài này thì chuyển sang chuyện khác mà nói về Kỳ Thiện. Thực lòng mà nói, hắn khá hứng thú với Kỳ Thiện, và không biết vì sao Thẩm Đường lại kết giao với người như vậy. Hắn có hỏi phụ thân về chuyện của Kỳ Thiện, nhưng chỉ nhận được một cái lườm cảnh cáo.

Ai da—

Thẩm Đường đáp: “Có lẽ là do duyên phận thôi.”

Điền Trung ngạc nhiên: “Tình cờ gặp gỡ rồi kết bạn đồng hành sao?”

“Chẳng lẽ không được?”

Điền Trung nói: “Không phải không được, chỉ là ân nhân của ta quả thật rất tài năng, hơn nữa Văn Tâm và ngôn linh của ngài ấy — ít ai bì kịp, ít nhất ta thấy là vậy. Sau này nếu gặp đúng minh chủ, sẵn lòng nương tựa, tiềm năng phát triển của Văn Tâm sẽ không nhỏ. Chỉ là—”

“Chỉ là gì?”

Câu hỏi này lại không phải là của Thẩm Đường.

Giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau hai người.

Thẩm Đường và Điền Trung quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Kỳ Thiện, cả hai lập tức im bặt, Điền Trung thậm chí còn vội vàng đứng bật dậy, hai tay bối rối đặt bên hông, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng từ cổ đến mặt.

Ân nhân là người đã cứu mạng phụ tử họ, vậy mà hắn lại quá đà, đi nói chuyện sau lưng ân nhân...

Nếu không phải sợ dọa đến người, hắn đã tự vả mình hai cái rồi. Phụ thân nói đúng, cái miệng lắm lời này thật sự nên bị khâu lại!

Điền Trung định lên tiếng xin lỗi nhưng bị Kỳ Thiện ra hiệu ngăn lại.

Hắn nhẹ nhàng bảo Điền Trung: “Vừa rồi ta dậy đi vệ sinh, nghe thấy tiếng Điền Sư khẽ ho vài tiếng bên kia...”

Điền Trung lập tức mượn cớ rút lui.

“Phụ thân không khỏe? Tại hạ phải đi xem ngay.”

Hắn nhanh chóng lỉnh mất dạng.

Kỳ Thiện ngồi xuống chỗ cũ của Điền Trung, hiển nhiên là đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Thẩm Đường và Điền Trung, khóe miệng mỉm cười, bàn tay cầm lấy một cành cây khẽ khuấy động ngọn lửa trong đống củi.

“Không ngờ ta lại đoán sai, Thẩm tiểu lang quân không phải là người nhà họ Cung, mà lại có gốc gác từ nhà họ Thẩm...”

Thẩm Đường: “...”

Đừng nói chắc chắn như thế.

Trực giác mách bảo cô rằng Kỳ Thiện sẽ còn bị hớ thêm vài lần nữa.

Khi chưa có chứng cứ rõ ràng, bản thân cô cũng chẳng dám chắc liệu thân thể này có phải của Thẩm đại cô nương hay không...

Thẩm Đường im lặng, còn Kỳ Thiện lại tiếp tục: “Nếu nhà họ Thẩm đã bị tru di cửu tộc, Thẩm tiểu lang quân cũng chẳng còn thân thích nào trên đời nữa, vậy thì không cần đến Hiếu Thành làm gì. Nghỉ sớm đi, mai chúng ta đến trấn kế bên.” ( truyện trên app t.y.t )

“Ta nói là không đến Hiếu Thành khi nào?”

Kỳ Thiện sửng sốt: “Ngươi vẫn muốn đi?”

Dù biết rõ Kỳ Thiện đang dùng kế lui binh nhưng Thẩm Đường vẫn nói: “Đi chứ, sao lại không? Ta theo ngươi là để học nghệ, mà với thời thế hiện tại, sống sót mới là điều quan trọng nhất, những chuyện khác thì cứ tính sau. Chỉ là ta vẫn không hiểu, trên người ta có gì khiến Nguyên Lương coi trọng đến vậy? Ta thấy ngươi rất muốn ta đến Hiếu Thành, nhưng trong mắt ta, việc đưa theo một kẻ vướng víu theo trên đường, chẳng có lợi gì cho ngươi cả.”

Kỳ Thiện thấy Thẩm Đường nói thẳng vào vấn đề mà không lòng vòng nữa, hắn hơi ngạc nhiên, hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc: “Thẩm tiểu lang quân, ngươi không phải là gánh nặng.”

Dĩ nhiên, nếu không có lợi ích gì thì hắn sẽ chẳng làm thế.

Người mưu lược, vốn là kẻ không làm việc gì mà không có lợi ích gì, lúc nào cũng có mưu tính.

Loại tinh thần đó của mưu giả, đến đám gian thương còn không sánh nổi.

Thẩm Đường hiểu ý hắn, chỉ cười không nói.

Cô coi Kỳ Thiện như một cuốn bách khoa toàn thư để lợi dụng, thì cũng không có gì ngạc nhiên khi cô cũng là một công cụ hình người giúp hắn đạt được mục tiêu nào đó?

Cả hai đều là công cụ hình người của nhau, rất công bằng.

“Nguyên Lương, ta còn có một câu hỏi.”

Kỳ Thiện: “Ngươi hỏi đi.”

Thẩm Đường nhìn theo hướng Điền Trung đã rời đi.

“Khi nãy Điền Thủ Nghĩa nói một câu, ta cảm thấy có phần khó hiểu, hắn nói ‘sau này nếu gặp được minh chủ, sẵn lòng nương tựa, tiềm năng phát triển của Văn Tâm sẽ không nhỏ,’ ý hắn là sao?”

Trực giác mách bảo cô rằng câu này có ẩn ý gì đó.

“Hóa ra là chuyện này, ngươi không cần phải biết.”

Thẩm Đường: “???”

Kỳ Thiện nhìn cô với ánh mắt phức tạp, khó có thể diễn tả bằng lời: “Thẩm tiểu lang quân, Văn Tâm có loại này loại kia, câu nói của Điền Thủ Nghĩa chỉ đúng với những mữu giả, võ giả có Văn Tâm hay Võ Đảm. Nhưng ta thật lòng mong rằng ngươi không nằm trong số đó.”

Thẩm Đường: “???”

Lại úp úp mở mở với cô rồi?

Cô đổi sang câu hỏi khác: “Ta có thể biết ngươi đến Hiếu Thành làm gì không? Dù sao cũng nên cho ta chuẩn bị tâm lý trước…”

Dù sao Kỳ Thiện là loại người thích bán đứng đồng đội.

Vẫn nên cũng phải cẩn thận để không bị hắn chơi xỏ.

Kỳ Thiện ngước nhìn trăng sáng trên trời, gió đêm khẽ thổi qua, che giấu những suy tư trong mắt hắn. Cô chỉ nghe thấy giọng nói của hắn vang lên: “Ta đến để đòi nợ. Ta có một món nợ cũ, phải đi vạn dặm để đòi lại, dù chỉ là chút tiền lời.”

Thẩm Đường: “…”

Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ.

Đòi nợ?

Ngươi gạt ai chứ!

Có món nợ nào khiến Kỳ Thiện phải có sát khí như thế chứ?

Đêm tàn ngày sáng.

Sáng hôm sau, hai người Thẩm Đường và Kỳ Thiện chia tay phụ tử nhà họ Điền.

Phụ tử nhà họ Điền phải đi nương nhờ người thân, cứ mãi ở lại trong phạm vi thế lực của Trịnh Kiều, không sớm thì muộn cũng sẽ mất mạng, còn Thẩm Đường và Kỳ Thiện thì lên đường đến Hiếu Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play