Thẩm Đường hậm hực ném con dao đào hố xuống đất.
Cô bực bội nói: “Ta đến Hiếu Thành để làm gì? Tự chui đầu vào rọ à? Hơn nữa, cái nơi quái quỷ đó thì có gì đáng để đi chứ?”
Làm ơn tôn trọng cái thân phận đào phạm của ta một chút đê!
“Chẳng lẽ Thẩm tiểu lang quân không lo cho những thân nhân khác của mình sao?”
Thẩm Đường nghe vậy, thoáng do dự.
Câu nói này của Kỳ Thiện đã đánh trúng tâm tư của cô.
Dù thế nào thì cô cũng đang sử dụng cơ thể này nên cũng cần tìm hiểu qua về quá khứ của chủ nhân trước đây của nó. Để sau này gặp phải người quen của thân thể này thì sẽ không bị lộ sơ hở, tránh rắc rối. Không rõ nguyên chủ có còn người thân nào không, nếu họ vượt qua được nỗi khổ lưu đầy, cô có thể lặng lẽ chăm sóc họ. Còn nếu họ không may mà mất mạng thì ít nhất cô cũng có thể lo chuyện hậu sự, để họ không phải phơi thây ngoài hoang dã.
Biểu cảm của Thẩm Đường không qua khỏi mắt Kỳ Thiện, dường như hắn càng vui vẻ hơn.
Hắn đoán chắc Thẩm Đường sẽ chọn đúng như hắn mong muốn!
“Ta có thể nhìn ra Thẩm tiểu lang quân rất có tiềm năng, sau này nhất định có thể làm nên chuyện. Tuy Kỳ mỗ bất tài, chỉ dám xưng là một danh sĩ, không thể so với những nho danh, nho sư nổi danh khắp chốn, nhưng dạy tiểu lang quân những điều căn bản thì vẫn dư sức...”
Trong lòng Thẩm Đường đã có quyết định, nhưng vẫn chưa nói ra.
Cô cố tình trêu chọc: “Những cuốn sách kia của Nguyên Lương, ta đã nhớ hết rồi.”
Kỳ Thiện cười khẽ, đưa tay chỉ vào đầu mình, tự tin nói: “Thẩm tiểu lang quân, những thứ thật sự quý giá đều ở đây. Nếu chỉ cần đọc qua vài cuốn sách ngôn linh mà đã có thể tinh thông điều khiển Văn Tâm được, vậy thì chẳng phải việc học lỏm đã trở nên quá dễ dàng rồi sao.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Nguyên Lương nói cũng có lý, nhưng Hiếu Thành thì...” Cô bỏ công sức lớn để trốn ra khỏi đó, nay lại tự ý quay về, chẳng may gặp phải đám quan sai từng áp giải cô ở đó, chẳng phải là quá xấu hổ rồi sao.
“Dù sao thì ngươi cũng phải đưa ra một lời đảm bảo chứ.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ, ngôn linh có thể thay đổi diện mạo, hình dáng.”
Kỳ Thiện: “...”
Thật sự là hắn không có thứ đó, trong nhận thức của hắn cũng chẳng hề tồn tại loại ngôn linh kỳ quặc như vậy — ngôn linh trong thiên hạ, đều xoay quanh quyền lực, mưu kế và võ thuật, vậy mà tiểu lang quân này lại nghĩ ra những thứ khác người thế này.
Dù không có ngôn linh, nhưng hắn lại có thứ khác.
“Đây là gì?”
Thẩm Đường đón lấy chiếc lọ nhỏ mà hắn ném qua.
Mở ra xem, cô nheo mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy thứ bột phấn mịn, đen ngòm, không rõ là để làm gì.
Kỳ Thiện bật mí: “Nhọ nồi.”
Thẩm Đường: “...”
“Bôi lên mặt, hoặc chịu khó chạy dưới nắng, đổ mồ hôi liên tục, không tắm rửa bảy tám ngày, ai mà nhận ra ngươi được?”
Thẩm Đường tưởng tượng ra cảnh mình không tắm trong bảy tám ngày, cả người nhễ nhại mồ hôi, tưởng tượng thôi mà cô cũng đã ngửi thấy mùi chua xộc lên nồng nặc rồi.
“Đây là cách tệ nhất mà ngươi có à?”
“Sao lại gọi cách này là tệ được?” Kỳ Thiện thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc: "Đây chính là kinh nghiệm thực tiễn đấy.”
Thẩm Đường ngạc nhiên.
Kinh nghiệm thực tiễn?
Nhưng rõ ràng Kỳ Thiện không muốn bàn thêm về chủ đề này, giọng nói của hắn lại vang lên: “Thực ra Thẩm tiểu lang quân không cần phải lo lắng quá. Đám quan sai áp giải kia còn lười nhác hơn cả ngươi. Nếu có kẻ trốn chạy, khả năng cao bọn họ sẽ không báo lên mà chỉ cắt tai một người khác để bù vào số người trốn thoát. Ngươi không cần lo chuyện hình truy nã của mình sẽ được treo ngay trước cổng thành Hiếu Thành đâu.”
Dù cho đám quan sai có siêng năng làm việc, báo cáo việc Thẩm Đường trốn thoát, họa lại chân dung truy nã của cô thì cũng chẳng sao.
Với cái kiểu vẽ chân dung của mấy họa sư đó, trừ khi có đặc điểm nhận dạng cực kỳ rõ ràng trên mặt, bằng không đến cả thân mẫu của cô còn chưa chắc nhận ra được, huống chi là ở cổng thành người qua lại tấp nập mỗi ngày. Khả năng cô bị lộ thân phận nhỏ đến đáng thương.
Những lời của hắn như cho Thẩm Đường một viên thuốc an thần.
“Được, đi thì đi.”
Cô hì hục đào một cái hố thật lớn, từng cái xác lần lượt bị ném xuống rồi lấp đất lại. Khi xong việc thì trăng đã lên đến đỉnh đầu. Kỳ Thiện nổi lửa, nướng bánh mà Thẩm Đường đã dùng ngôn linh tạo ra. Vừa ngồi xuống, cô đã được ăn bánh nóng hổi.
“Nóng quá!”
Cô tính sai nhiệt độ bánh, suýt chút nữa cũng bỏng cả lưỡi.
Loại bánh này chẳng có gì đặc biệt, ngoài chút vị cháy sém giòn giòn, phần còn lại thì nhạt nhẽo, càng ăn càng thấy khát, cứ hai miếng bánh lại phải uống một ngụm nước, khoang miệng khô khốc vô cùng. Cô không khỏi thầm nghĩ tại sao lại không có nhân bánh, ví dụ như thịt hoặc mơ muối.
Không hiểu sao, đêm nay Kỳ Thiện lại đi ngủ sớm hơn hẳn.
Hắn không đọc sách cũng không luyện ngôn linh.
Thẩm Đường thì không buồn ngủ, cô ngồi cạnh đống lửa trầm tư.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, cô bỗng nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm đạp nhẹ nhàng — có người đang lặng lẽ tiến đến gần cô, nhưng không có ác ý nên cô cũng không để tâm.
Người đó ngồi xuống cách cô không xa, dưới ánh sáng của đống lửa, cô nhận ra người đó, thì ra là nhi tử của Ngự Sử Trung Thừa. Hắn nhìn cô, vẻ mặt ngập ngừng như có điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhiều lần hắn định mở miệng nhưng chẳng biết phải nói gì, Thẩm Đường nhìn đến chán, cuối cùng cô chủ động mở lời.
“Trung Thừa đã ngủ rồi?”
Người đó ngẩn ra, dường như không ngờ Thẩm Đường lại bắt chuyện với mình: “À... phụ thân ta đã ngủ, nhưng ngủ không yên, có chút sốt. Vết thương trên đường quá nhiều, giờ sưng đỏ, mai phải tìm cách kiếm ít thảo dược...”
Nói đến đây, hắn không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Phụ thân hắn vốn khỏe mạnh hơn người thường, nhưng tuổi tác đã cao, đâu còn chịu được những gian khổ và đày ải như trước nữa.
Thẩm Đường nói: “Gần đây chắc có làng mạc, ngươi có thể đến hỏi xin ít thảo dược từ dân làng. Nói mới nhớ, ta vẫn chưa hỏi danh tính của lang quân, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Tại hạ tên Điền Trung, tự Thủ Nghĩa.”
“Vậy vừa rồi Thủ Nghĩa nhìn ta chăm chú là có chuyện gì sao?”
“Ta thấy ngươi rất giống một người mà ta từng gặp, trừ việc khác biệt về giới tính, hai người trông gần như y hệt nhau. Công với việc nghe ngươi trò chuyện với Kỳ Thiện tiên sinh lúc ban ngày, ngươi nói ngươi là...” Điền Trung nuốt xuống từ “tội phạm”: “Nên ta nghĩ ngươi có quan hệ gì đó với nàng ấy.”
Thẩm Đường: “...”
Cái tốt không linh, cái xấu lại linh, lo sợ cái gì cái đó tới.
Cô đã gặp phải người quen của thân thể này rồi sao?
Thẩm Đường hỏi: “Người đó là ai? Các ngươi có thân thiết không?”
Điền Trung vội xua tay: “Không thân, chỉ từng gặp một lần. Nói về mối quan hệ, có lẽ nàng ấy được tính là chất tức (cháu dâu) của ta.”
Thẩm Đường kinh ngạc: “... Chất, chất tức?”
“Nói đúng ra thì cũng chưa phải.” Hắn giải thích: "Ta và phụ thân của Vân Trì từng là đồng môn và cũng đỗ cùng khóa nên nhận làm huynh đệ kết nghĩa. Vân Trì là nghĩa chất của ta, nếu nàng ấy và hắn bái đường thành thân thì cũng nên gọi ta một tiếng ‘Điền thúc.’”
“Vân Trì là ai?”
“Là Cung Sính, tự Vân Trì, người nhà họ Cung.”
Thẩm Đường: “...”
Hay vl!
Cô chỉ biết thốt lên một câu như vậy!
Cái cơ thể này mới chỉ có mười một, mười hai tuổi thôi mà!
“Vì sao chưa kịp bái đường thành thân?”
“Ngày cử hành đại hôn còn chưa kịp làm lễ thì đám quan sai đã xông vào Cung phủ bắt người. Cả nhà đều bị áp giải vào ngục, chưa được mấy ngày thì đã bị đưa đi lưu đày. Khi ấy ta cũng là khách dự lễ... Thật sự rất là đáng tiếc.”
Nói rồi, hắn thở dài.
Hắn từng lo liệu đủ đường để cứu giúp Cung phủ trong chuyện lưu đày đó, nhưng ai ngờ chỉ mấy ngày sau, chính gia đình hắn cũng chịu chung số phận.
Thẩm Đường hỏi: “Giờ Cung Sính đang ở đâu?”
Hắn cười khổ: “Nếu may mắn, có lẽ vẫn còn trên đường bị lưu đày. Nếu không, thì chắc là đã trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi.”
Thẩm Đường cố kìm nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng, tiếp tục dò hỏi: “Còn vị tân nương kia, là người nhà nào?”
“Họ Thẩm, nhưng...”
“Nhưng sao?”
Hắn nói: “Nhưng chỉ vài ngày sau, khi Cung phủ bị lưu đày, gia tộc họ Thẩm đó đã bị Trịnh Kiều ra lệnh tru di cửu tộc, thê thảm vô cùng.”
Thẩm Đường: “...”
Tru di cửu tộc...
Nói cách khác, hiện giờ trên đời này, ngoài một Cung Sính sống chết chưa rõ thì xét vể các mối quan hệ thân thích của nguyên chủ thì cô bây giờ đã là — một cô nhi thực sự?
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Cung Sính không phải là nam chính, không phải là nam chính, không phải là nam chính!
Cung Sính lớn hơn nữ chính sáu, bảy tuổi!
Hắn không phải là nam chính, chỉ là nhân vật qua đường, lắm lắm cũng chỉ có một chút vai trò thôi.
Cũng không phải nữ chính đã kết hôn!
Nữ chính vẫn còn là gái chưa chồng!
Sau này cô ấy cũng sẽ không gả đi, cùng lắm thì sẽ cưới thôi!
Nam chính trẻ hơn nữ chính sáu tuổi, bất cứ ai trong truyện mà lớn tuổi hơn nữ chính thì đều không phải nam chính!
Truyện này gần như không có tình cảm, gần như là con số không tròn trĩnh!
Đọc truyện này các bạn chỉ cần tập trung vào phần phát triển sự nghiệp của nữ chính thôi.
Vì sao? Vì làm “ông chủ” thì có thể có rất nhiều thần tử tài năng phục vụ cùng một lúc, nhưng yêu đương thì không thể. Điều này dạy chúng ta điều gì?
Rằng tập trung vào phát triển sự nghiệp thì sướng hơn nhiều!