“Quen biết, đương nhiên là quen.” Kỳ Thiện không hề bất ngờ trước phản ứng của Ngự Sử Trung Thừa, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Chỉ đáng tiếc là chỉ gặp một lần, e rằng Điền Sư cũng không nhớ. Tám năm trước, trong kỳ Đặc Thí của Tân Quốc, Điền Sư chính là Trung Chính quan chủ trì kỳ thi đó.”
Tám năm trước? Trung Chính quan? Hai manh mối đó đã khiến Ngự Sử Trung Thừa lập tức nhớ ra.
Đúng là có chút ấn tượng.
Kỳ “Đặc Thí” là kỳ khảo thí đặc biệt được tổ chức ngoài các kỳ thi tuyển chọn nhân tài thông thường, trong đó Trung Chính quan là tổng khảo quan, thông qua đó sĩ tử có cơ hội bước vào quan trường.
Kỳ khảo thí này gồm ba phần: bối cảnh gia đình, phẩm hạnh tài năng, và quan trọng nhất là cấp bậc của Văn Tâm.
Hai phần đầu quyết định tiêu chuẩn tối thiểu, hay còn gọi là ngưỡng cửa vào quan trường, còn phần cuối mới định đoạt mức độ thành công trên con đường quan lộ.
Ngự Sử Trung Thừa là người có trí nhớ tốt.
Những sĩ tử được tuyển chọn trong lần đó, ông đều nhớ khá rõ, nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào về Kỳ Thiện, vậy có lẽ hắn đã là một trong những người bị loại? Ý nghĩ này vừa nảy ra, sắc mặt Ngự Sử Trung Thừa thoáng hiện chút khó xử — là Trung Chính quan mà lại để sót một nhân tài như thế, quả là thiếu sót của ông.
Nhưng nghĩ lại, giờ đây Tân Quốc đã không còn tồn tại, không ít cựu thần của Tân Quốc cũng bị Trịnh Kiều thanh trừng.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, oan hồn có ở khắp nơi.
Kỳ Thiện không vào quan trường, ngược lại là một điều tốt.
Ông nhẹ vỗ vào cánh tay nhi tử, hắn hiểu ý giúp phụ thân đứng dậy, hai phụ tử cùng cúi đầu cảm tạ Kỳ Thiện một cách trịnh trọng. “Xin được hỏi danh tính của ân nhân.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Kỳ Thiện khẽ cúi người đáp lễ.
“Họ Kỳ, tên Thiện, tự Nguyên Lương.”
Ngự Sử Trung Thừa lẩm bẩm: “Kỳ Nguyên Lương... Kỳ?”
Họ Kỳ quả thật khá hiếm gặp, ông mơ hồ nhớ lại rằng trong danh sách sĩ tử năm ấy, quả thực có một người tên là “Kỳ Thiện,” khi đó mới chỉ mười sáu tuổi, là sĩ tử nhỏ tuổi nhất trong kỳ đó.
Chỉ là—
Ngự Sử Trung Thừa cụp mắt xuống, ánh nhìn thoáng lướt qua hoa ấn Văn Tâm đeo ở thắt lưng Kỳ Thiện — nếu ông nhớ không nhầm, thì phẩm cấp Văn Tâm của vị sĩ tử đó hình như là—
Chưa kịp nhớ ra, Kỳ Thiện đã nhìn thấu hành động nhỏ này, liền chủ động nói.
“Là lục phẩm trung hạ.”
Ngự Sử Trung Thừa mím môi im lặng, các manh mối dần nhiều lên khiến ông từ từ nhớ lại một vài chi tiết đã bị lãng quên từ lâu.
Lúc này, nhi tử ông nhìn từ Kỳ Thiện, nhìn sang phụ thân mình rồi chen ngang hỏi: “Văn Tâm lục phẩm trung hạ? Sao lại không được chinh tích* tuyển dụng?”
(*Chinh tích được coi là cách bổ sung nhân tài từ bên ngoài vào bộ máy quan lại, bổ sung cho các kỳ thi khoa bảng. Nó cho phép triều đình lựa chọn được những người có thực tài mà không cần phải đợi đến các kỳ thi chính thức, và cũng giúp những người có danh tiếng hoặc thành tựu nổi bật nhưng không muốn trải qua thi cử vẫn có thể bước vào quan trường.)
Dù nói rằng Văn Tâm lục phẩm trung hạ chỉ thuộc hàng trung bình, đời này khó mà leo lên được hàng Tam Công Cửu Khanh, nhưng nếu có thực tài thì xin một chức quan nhỏ vẫn là điều dễ dàng.
Mấy năm trước khi Tân Quốc sụp đổ, nhân tài khan hiếm khắp nơi, tiêu chuẩn không quá cao, sao lại có thể bỏ qua Kỳ Thiện được?
Ngự Sử Trung Thừa không trả lời, chỉ liếc mắt cảnh cáo khiến nhi tử lập tức im lặng, không dám nói thêm.
Khi hắn đã yên lặng, Ngự Sử Trung Thừa mới lên tiếng hỏi Kỳ Thiện.
“Có phải năm đó ân nhân đã đắc tội với ai không?”
Việc Kỳ Thiện bị loại, không được bổ nhiệm dù ở những nơi xa xôi, chắc chắn không chỉ vì phẩm cấp Văn Tâm của hắn.
“Ừm, đúng là có đắc tội.”
Kỳ Thiện mỉm cười nhẹ nhàng thừa nhận, đôi mắt khẽ cong như vầng trăng.
“Phụ thân, là ai đã hãm hại ân nhân?”
Nhi tử Ngự Sử Trung Thừa có tính tình thẳng thắn, lại càng bộc trực hơn phụ thân mình. Nghe nói Kỳ Thiện vì đắc tội với ai đó mà bị hại, lỡ mất cơ hội vào quan trường, hắn liền nổi giận. Nhưng Ngự Sử Trung Thừa không những không trả lời, mà còn ngầm véo tay hắn một cái thật đau.
“Á phụ thân—”
“Im miệng!” Ngự Sử Trung Thừa lườm một cái.
Nhi tử: “…”
“Người đó cũng không tính là hãm hại, chỉ là ta để lộ nhược điểm vào trong tay hắn, lúc đó thà bị loại còn hơn là ra làm quan mà bị kẻ khác khống chế.” Kỳ Thiện điềm tĩnh nói, trong giọng nói của hắn không hề có chút cảm xúc nào, như thể hắn đang kể về chuyện của người khác.
“Nhược điểm?” Cậu nhi tử vẫn không giấu được sự tò mò.
Kỳ Thiện bỗng nở một nụ cười: “Ừ, giả mạo xuất thân.”
Tên nhi tử ngốc của nhà Trung Thừa: “...”
Ngự Sử Trung Thừa, người đã biết một phần sự thật: “...”
“Giả mạo xuất thân” so với những nhược điểm thật sự thì cũng chẳng là gì. Nhưng giờ Tân Quốc đã diệt vong, những “nhược điểm lớn” lúc đó cũng chẳng còn quan trọng. Mà hơn nữa, tính mạng của phụ tử họ và những người đồng hành đều được người ta cứu giúp, đâu cần phải vạch trần chuyện cũ làm gì?
Kỳ Thiện liền hỏi: “Điền Sư có biết giờ người đó ở đâu không?”
Sắc mặt Ngự Sử Trung Thừa chợt trầm xuống khi ông nhớ lại điều gì đó.
“Ở Hiếu Thành…”
“Hiếu Thành?”
“Giờ hắn là quận thú quận Tứ Bảo, quận phủ nằm ở Hiếu Thành. Khi quân Canh Quốc kéo đến, hắn ta đã ngấm ngầm cấu kết với Trịnh Kiều, nội ứng ngoại hợp, chiếm lấy nhiều pháo đài của Tân Quốc… Nếu không vì chuyện đó, ít nhất còn có thể cầm cự thêm năm tháng nữa, may ra còn có cơ hội xoay chuyển tình thế…”
Kỳ Thiện đáp: “Kẻ tiểu nhân tráo trở, cũng chẳng có gì lạ.”
“Ân nhân hỏi tung tích của hắn ta là để… báo thù sao?”
Đúng lúc này, tiếng của Thẩm tiểu lang quân vang lên đầy ẩn ý: “Ta đang dốc sức chiến đấu, còn ngươi lại ngồi đây tán gẫu?”
Toàn thân Thẩm Đường dính đầy máu, xách Từ Mẫu Kiếm bước tới, ý muốn lôi người dọn dẹp chiến trường — hủy thi diệt tích, tránh để lại hậu họa — từ xa cô đã thấy Kỳ Thiện đang mải mê chuyện trò khiến cô bực bội đến siết chặt tay.
Cô cảm thấy kẻ cần được “Từ Mẫu Kiếm” dạy bảo nhất lúc này không phải đám “hiếu tử” đang xếp hàng xuống âm phủ kia mà chính là Kỳ Nguyên Lương, kẻ chỉ biết đứng ngoài quan sát.
Khi thấy Thẩm Đường trở lại, ánh mắt Kỳ Thiện thoáng lộ vẻ bất ngờ—hắn biết Thẩm Đường có thể xử lý đám lính đó, nhưng không ngờ dù không cần đến ngôn linh, cô vẫn có thể ra tay nhanh chóng như vậy.
“Đương nhiên là do tại hạ tin tưởng vào năng lực của Thẩm tiểu lang quân, lũ ô hợp đó nào phải đối thủ của ngươi?” Trước lời trách móc của cô, hắn vẫn thản nhiên đối đáp, chẳng có chút chân thành, ánh mắt lại vượt qua Thẩm Đường mà nhìn ra phía sau cô: "Bọn chúng đã bị diệt hết rồi sao?”
Cô lạnh giọng đáp: “Diệt sạch rồi.”
Diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu họa.
Thẩm Đường vung nhẹ cổ tay, máu trên lưỡi kiếm rơi xuống, bắn tung tóe lên những phiến lá dưới chân.
“Còn những kẻ trúng độc thì sao?”
“Người lương thiện như ta, tất nhiên sẽ không để bọn chúng tiếp tục chịu khổ vì độc nên ta cho chúng mỗi tên một nhát vào cổ, một nhát vào tim.”
Đảm bảo chết không kịp ngáp.
Kỳ Thiện và Thẩm Đường vừa hỏi vừa đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi đám tù nhân vừa được cứu — Ngự Sử Trung Thừa với cương vị là một vị quan đứng đầu Ngự Sử Đài, cũng từng tiếp xúc nhiều với gia tộc Cung thị. Nếu như Thẩm tiểu lang quân thực sự là “Cung Sính,” lẽ nào ông lại không nhận ra?
Nhưng, phản ứng của Ngự Sử Trung Thừa khi nhìn thấy Thẩm Đường chỉ là vẻ ngạc nhiên, tò mò, chẳng giống với biểu hiện của một người gặp lại cố nhân. ( truyện trên app t.y.t )
Một thiếu niên đeo hoa ấn Văn Tâm nhưng lại chiến đấu dữ dội hơn cả đám mãng phu Võ Đảm sở hữu hổ phù, quả thực là rất đáng để tò mò và chú ý đến.
Kỳ Thiện thầm cân nhắc.
Chẳng lẽ Thẩm Đường thực sự không phải là “Cung Sính”?
Vừa thấy hắn nhíu mày, Thẩm Đường đã đoán được những ý nghĩ trong đầu hắn, cố nén cảm giác muốn trợn mắt — cô biết ngay mà, câu “ta đã hiểu rồi” của Kỳ Thiện trước đó là hiểu cái quần què á.
Thay vì suy nghĩ lung tung, không bằng giúp cô chôn mấy cái xác này cho xong.
Nhưng ai mà có ngờ—
Kỳ Thiện lập tức từ chối.
Lý do của hắn cũng vô cùng vớ vẩn.
“Tại hạ nhát gan, không dám nhìn thấy xác chết máu me.”
Thẩm Đường: “...”
Cô đành phải tự mình xắn tay áo làm việc, chẳng trông mong gì vào Kỳ Thiện, mà mấy tên tù nhân được cô cho ăn bánh, uống nước đường để giữ mạng lại càng không thể nhờ cậy vào. Trong lúc cô bận rộn, Kỳ Thiện tựa vào gốc cây, ẩn mình dưới bóng râm rồi hỏi cô.
“Thẩm tiểu lang quân có hứng thú đến Hiếu Thành một chuyến không?”