"Ta có một con Mô Tô nhỏ, chẳng mấy khi cưỡi nó..."*

(*Chế từ bài "我有一只小毛驴" - Tôi có một con lừa nhỏ)

Thẩm Đường ngồi trên lưng con la, nghịch ngợm không yên, lúc thì cất cao giọng hát, lúc lại tung lá lên như đang múa hoa. Tiếng chuông lục lạc leng keng hòa cùng giai điệu vụng về của cô, khi hát quên lời thì cô lại ngân nga bằng những tiếng "hừ hừ" thay thế.

"Có một hôm hứng lên, ta cưỡi nó ra chợ..."

Kỳ Thiện cuối cùng cũng không nhịn được: "Thẩm tiểu lang quân, 'nhạc' trong Quân tử Lục nghệ ngươi học với ai thế hả?"

Quả thật là hỏng hết cả một thế hệ.

"Nghe không hay à?"

Thẩm Đường hỏi với vẻ chân thành.

Dù ký ức không nhiều nhưng cô vẫn nhớ mơ hồ rằng trước đây mình là một người hát rất hay, cầm micro lên là khuấy động cả hội trường. Hát hay, vẽ đẹp, chính là hình mẫu của một người phụ nữ "chất lượng cao."

(*?▽?*)

Kỳ Thiện nhìn Thẩm Đường với vẻ một lời khó nói hết.

Ánh mắt cô tràn đầy tự tin, rõ ràng là không hề thấy mình hát dở, trái lại còn nghĩ rằng là do thẩm mỹ của hắn có vấn đề. Kỳ Thiện không hiểu cô lấy đâu ra sự tự tin này, bèn nói: "Có một câu ngôn linh rất thích hợp với hoàn cảnh này — 'Há vô sơn ca cùng thôn sáo.'*"

(*Câu “Há vô sơn ca cùng thôn sáo” có thể hiểu là “Chẳng phải nơi nào cũng có tiếng hát dân dã của miền núi và tiếng sáo thôn quê đó sao?”. Ý nghĩa của câu này thường dùng để chỉ những âm thanh mộc mạc, tự nhiên, nhưng đôi khi không dễ nghe, có thể hơi khó chịu hoặc không hài hòa.)

Thẩm Đường ngờ vực: "Là sao?"

Kỳ Thiện cố nhịn cười nói: "A ô rì rầm, khó mà nghe nổi."

Thẩm Đường: “...”

Tay cô nắm chặt lại!

"Nguyên Lương, ngươi sống được đến bây giờ, chắc toàn nhờ vào vận may nhỉ?"

Con người này, một người tốt như này mà lại cứ nói lời đâm bang!

"Đương nhiên là nhờ vào thực lực."

Thẩm Đường: “...”

Nhìn biểu cảm cô mất kiểm soát, ngũ quan dường như đều méo mó, Kỳ Thiện bật cười khoái chí: "Thẩm tiểu lang quân, đừng vội, ngươi còn trẻ, từ từ học vẫn kịp."

Độ chừng một canh giờ sau, Kỳ Thiện ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lúc này chính là lúc nắng gắt nhất trong ngày. Đừng nói là phải áp giải phạm nhân đi đường, ngay cả không làm gì, chỉ đứng không thôi cũng đã đổ mồ hôi, ướt đẫm cả áo trong.

"Có nên đi nhanh hơn không?"

Thẩm Đường đáp: "Nếu đến quá gần, chúng ta sẽ bị phát hiện."

Kỳ Thiện nói: "Nhìn đám lính lười biếng thế kia, gặp nắng gắt thế này chắc chắn chúng sẽ tìm chỗ râm mà nghỉ ngơi, uống trà cho mát. Thẩm tiểu lang quân đã bỏ nhiều thứ vào nước trà, tại hạ e rằng nếu chúng ta đến muộn sẽ không kịp xem trò vui đâu."

"Nguyên Lương nói có lý. Vậy ta đi trước xem trò hay, ngươi không chịu cưỡi la thì cứ thong thả dùng hai chân mà đi đi."

Thẩm Đường vung roi quất mạnh vào mông con la.

Con la bị đau, cắm đầu chạy như điên.

Chỉ trong chốc lát, bóng dáng cô đã biến thành một chấm nhỏ, đối diện với hành động trẻ con của Thẩm Đường, Kỳ Thiện chỉ cười, không tỏ ra bận tâm, nhưng ngay sau đó, hắn cất giọng ngâm: "Truy phong nhiếp cảnh."

Giương cánh có thể lên tận trời xanh, bước chân có thể đuổi theo gió.

Thân hình Kỳ Thiện khẽ lắc, chỉ để lại tàn ảnh, như thể hắn đang bước trên gió, mỗi bước đều xa hơn ba trượng, thần sắc ung dung, bước đi nhẹ nhàng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Thẩm Đường: "???"

Kỳ Thiện lướt qua cô, mang theo một làn gió nhẹ, khi cô vừa mới chớp mắt một cái, hắn đã chạy xa hơn mấy chục trượng.

Thẩm Đường: "!!!"

Xin gọi trọng tài, ở đây có người hack game!!!

Cuối cùng, vì có quá ít kinh nghiệm với ngôn linh, dù Thẩm Đường cưỡi con la bốn chân nhưng vẫn không đuổi kịp Kỳ Thiện hai chân.

Dưới ánh nắng gay gắt, đám lính áp giải phạm nhân không chịu nổi cái nóng, bèn chui vào một khu rừng nhỏ rợp bóng cây nghỉ ngơi. Chúng túm tụm từng nhóm, còn những chiếc xe tù thì bị bỏ mặc giữa ánh nắng gay gắt. Phạm nhân trong xe, kẻ thì bị nắng làm cho choáng váng, sắc mặt xanh xao, cả người bủn rủn, kẻ khác thì mang trên mình những vết roi nghiêm trọng.

Đặc biệt là vị Ngự Sử Trung Thừa kia, tình trạng của ông ta lại càng thê thảm.

Mệt, khát, đói, kiệt sức, cổ họng khô khốc như bốc lửa, Ngự Sử Trung Thừa thậm chí cảm thấy sinh lực mình đang dần cạn kiệt.

Để hành hạ phạm nhân, đám lính không từ thủ đoạn nào, những chiếc xe tù áp giải chúng đều được thiết kế riêng theo chiều cao của từng người. Có xe rất cao, phạm nhân chỉ có thể nhón chân mới đỡ bị nghẹt thở; có xe thì quá thấp, không thể đứng thẳng cũng chẳng thể ngồi, chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ.

Dù kiểu nào cũng đều không thể nghỉ ngơi tử tế, mấy ngày trôi qua, có không bị đánh nhưng cũng đã mất nửa cái mạng.

Chiếc xe tù của Ngự Sử Trung Thừa thuộc loại cao.

Ông chỉ có thể nhón chân lên mới thở nổi, nhưng chẳng bao lâu lại phải buông xuống.

Thương tích nặng nề, tinh thần bị dồn nén, thiếu nước, đói khát, kiệt quệ... tất cả khiến ông rơi vào ảo giác, đôi môi nứt nẻ mấp máy, khẽ lẩm bẩm: "Nước... nước... nước..."

Ngay lúc ông sắp ngất xỉu, xe tù bỗng bị đá mạnh, sự rung lắc làm ông tỉnh lại.

"Phụ thân, phụ thân tỉnh lại đi!" Ngự Sử Trung Thừa gắng gượng giữ chút tỉnh táo, quay đầu nhìn sang chiếc xe tù bên cạnh, nơi nhi tử của ông đang bị giam — xe tù của hắn thuộc loại thấp, ít ra còn có chỗ duỗi chân — khuôn mặt hắn đầy vẻ lo lắng và ngạc nhiên, nói: "Phụ thân, người nhìn bọn chúng kìa."

Bọn chúng?

Là ai?

Ngự Sử Trung Thừa phải mất một lúc mới phản ứng lại.

Ông nhìn theo ánh mắt của nhi tử, chỉ thấy đám lính vừa nấp dưới bóng cây tránh nắng bỗng liên tục gặp chuyện. Kẻ thì ôm đầu lăn lộn, kẻ thì nằm dưới đất co giật, kẻ thở gấp khó nhọc, kẻ mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, kẻ khác thì nghiến răng, mặt mày co rút. Có vài tên nhẹ hơn thì ôm bụng quỳ xuống, có kẻ thậm chí còn không khống chế nổi hậu môn, thảm hại vô cùng.

Với kinh nghiệm dày dặn của Ngự Sử Trung Thừa, ông lập tức hiểu ra. ( truyện trên app t.y.t )

Nghĩ đến hai khả năng, đám lính này bị trúng độc!

Và có người muốn cướp tù nhân!

Ý nghĩ này khiến ông bừng tỉnh, ý chí sinh tồn trỗi dậy từ sâu thẳm trong cơ thể, giúp ông giữ được chút sức lực.

Đám lính trở nên hỗn loạn.

"Nước bị bỏ độc!"

"Có, có độc!"

"Sẵn sàng ứng phó, cảnh giác cao độ!"

Phần lớn lính đã bị trúng độc, chỉ còn lại khoảng hơn chục tên chưa kịp uống nước may mắn thoát nạn. Chúng rút đao bao vây xe tù, gương mặt hoảng loạn, cẩn thận như chim sợ cành cong, phòng bị mọi hướng.

Qua mấy hơi thở, xung quanh vẫn yên ắng.

Leng keng—

Đến rồi!

Tất cả đám lính đều có chung một suy nghĩ.

Nhưng kỳ lạ thay, chúng chỉ nghe tiếng mà không thấy người.

"Người đâu? Ở đâu?"

"Các hiếu tử, các ngươi đang tìm ta phải không?"

Giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau, bọn chúng quay phắt lại, nhưng chỉ thấy xe tù trống rỗng, trước mặt chỉ có một thiếu niên cầm kiếm, dáng vẻ nhỏ nhắn. Cậu ta vung một đường kiếm, lưỡi kiếm sáng lòa lóe lên trước mắt bọn lính, bỗng dưng đôi mắt đau nhức vô cùng.

Máu đỏ thẫm nhuộm đỏ cả tầm nhìn.

"Hiếu tử chịu roi răn đe!"

Khuôn mặt Thẩm Đường lạnh lùng như băng, cầm kiếm lao xuống.

Cô rút "Từ Mẫu Kiếm" trừng phạt những tên “hiếu tử,” các phạm nhân khác cũng đồng loạt bị đẩy ra khỏi xe tù, ngã xuống đất, những chiếc xe tù giờ đã cách xa họ mấy chục trượng.

Ngự Sử Trung Thừa mở to mắt kinh ngạc.

"Đã lâu không gặp, Điền Sư."

Ngự Sử Trung Thừa nghe vậy, quay đầu lại thì thấy một thanh niên cao ráo đứng cách đó không xa. Hắn giấu tay vào trong tay áo, mái tóc dài bị gió khẽ lùa qua, toát lên một vẻ đẹp riêng biệt. Thanh niên đó mỉm cười cúi đầu chào ông, chỉ có điều, nụ cười đó thế nào trông cũng thấy giả tạo.

Điền Sư?

Ngự Sử Trung Thừa nghe mà cũng ngẩn ngơ trước cách gọi này.

Kỳ Thiện thấy vậy liền nói: "Ngài là người hay quên quá, Điền Sư."

Nhi tử Ngự Sử Trung Thừa đỡ ông dậy, nhìn Kỳ Thiện đầy cảnh giác: "Lang quân, ngươi quen biết gia phụ sao?"

Còn gọi là "Điền Sư" nữa?

Ngự Sử Trung Thừa cũng cảm thấy buồn bực.

Bọn họ quen biết nhau sao?

Với kinh nghiệm của ông, đương nhiên ông biết thanh niên này đã dùng cách gì để cứu mình, chắc hẳn là nhờ ngôn linh “tinh la kỳ bố” tạo ra một chiến trường, sau đó dùng “di hoa tiếp mộc” hoặc một số ngôn linh điều khiển khác để hoán đổi vị trí bọn họ ra ngoài.

Nghe thì đơn giản, nhưng nhìn khoảng cách giữa thanh niên và xe tù, phạm vi ước tính của “tinh la kỳ bố” phải bao trùm ít nhất là mấy trăm trượng — một văn sĩ có thể làm được điều này mà không cần quy phục chư hầu nào thì đâu thể là một nhân vật tầm thường?

Nếu quen biết, chắc chắn ông đã phải có ấn tượng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play