Vương thất Tân Quốc mang họ Thẩm?

Thẩm Đường kìm lại cảm giác muốn phun ra một ngụm máu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Mặc dù có nói ra thì ngươi cũng không tin, nhưng ngươi thật sự đã nghĩ quá xa rồi.”

Kỳ Thiện hỏi: “Ta nghĩ quá xa?”

Thẩm Đường gật đầu thật mạnh: “Đúng, ngươi nghĩ quá xa rồi.”

Cô mang họ “Thẩm” nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến vương thất Tân Quốc cả!

Thật sự thật sự thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi!

Hơn nữa—

“Nguyên Lương không cảm thấy nực cười sao? Nếu thật sự ta là người mà ngươi đoán, vậy sao lại có thể rơi vào cảnh này...”

Nếu không phải là người trong cuộc, có lẽ cô cũng đã tin vào suy đoán của hắn rồi — vì xét theo logic, suy đoán của Kỳ Thiện không phải không có cơ sở, nhưng vấn đề là để suy đoán đó đứng vững thì phải có một điều kiện quan trọng: thân thể này phải là một tiểu lang quân. Nhưng Thẩm Đường chắc chắn rằng trên cơ thể mình không mọc ra “cái nhọt gì đó” lạ lẫm.

Cô! Là! Một! Nữ! Nhi! Chính! Hiệu!

“Chưa kể đến việc khác, những quan sai áp giải phạm nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy, những tộc nhân Cung thị đi cùng cũng sẽ không coi ta như không tồn tại...” Vì thế, cơ thể này tuyệt đối không thể là Cung Sính trong lời của hắn, càng không thể là con riêng của quốc chủ Tân Quốc để lại trong nhà họ Cung được.

Dù có là thật, Thẩm Đường có thể thừa nhận sao?

Vương cơ hay vương tử mất nước, làm gì có đường sống?

Kỳ Thiện nghe vậy thì trầm tư.

Chỉ là bề ngoài của hắn vẫn giữ vẻ bình thản nên Thẩm Đường không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn — rốt cuộc là hắn đã bị cô thuyết phục, hay vẫn bám lấy suy nghĩ riêng của mình.

“Ta hiểu rồi.”

Thẩm Đường: “...”

Đại ca, ngươi lại hiểu cái gì nữa vậy?

Lúc này cô chỉ muốn đục thủng một lỗ trên đầu Kỳ Thiện để xem trong đó đang nghĩ gì.

“Đi, mau đổ đầy nước vào các túi nước cho bọn gia, bọn gia đang gấp.”

“Cả túi nước của gia nữa…”

“Ở đây cũng có…”

Bên ngoài quán trà vang lên tiếng quát tháo của đám binh lính.

Vì đoạn đường áp giải phạm nhân khá hẻo lánh, thêm vào trời nắng nóng, túi nước của chúng đã cạn từ lâu. Chúng cười cợt ném túi nước vào mặt ông chủ quán, ông ta nhẫn nhịn, mặt vẫn còn đỏ và sưng vì bị đánh, đành cúi đầu, gượng gạo nở một nụ cười khó coi, nhặt những túi nước lên ôm vào ngực rồi khúm núm đáp: “Dạ dạ dạ, ta làm ngay—”

Ánh mắt lo lắng của ông vẫn liếc về phía thê tử mình.

Một tên lính thấy ông ta chậm chạp thì đá mạnh vào mông ông ta, thúc giục: “Lề mề cái gì? Còn không mau đi!”

Ông chủ loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào, bà chủ bị tên lính giữ lại thì run lên vì giận nhưng cũng không dám phản kháng.

Biểu cảm căm phẫn nhưng không dám làm gì của hai phu thê khiến đám lính khoái chí, tiếng cười ngạo mạn của chúng hòa lẫn với tiếng thút thít sợ hãi của bà chủ vang vào tai mỗi người trong quán trà. Ai cũng bực bội nhưng lại không dám nói gì, kể cả Thẩm Đường cũng chỉ biết lẩm bẩm trong miệng: “Nhịn một chút cho trời yên biển lặng.”

Đến lần lẩm bẩm thứ ba, cô không nhịn được nữa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

“Đệch mẹ, cút con mẹ nó trời yên biển lặng đi!”

Kỳ Thiện nghe Thẩm Đường buột miệng chửi thề rõ ràng: “...”

Hắn không ngờ Thẩm tiểu lang quân có vẻ bề ngoài nho nhã lại ăn nói thô tục chẳng kém đám lưu manh phố chợ. Thấy cô đứng dậy, hắn hỏi: “Thẩm tiểu lang quân định ra tay giúp người à?”

Thẩm Đường đáp: “Ta đâu có ngu.”

Muốn ra mặt giúp người cũng phải có cách, đường đường chính chính ra mặt thì không thực tế, nhưng không có nghĩa là không thể chơi đòn ngầm. Cô xắn tay áo lên, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt ngây thơ vô hại rồi bước tới giúp ông chủ.

Ông chủ ngạc nhiên đến sững người, vội vàng từ chối.

“Tiểu lang quân, thế này không tiện…”

Thẩm Đường cười đáp: “Có gì mà không tiện? Hơn trăm túi nước, đổ đến bao giờ mới xong? Ta thấy ở đây chỉ có hai phu thê ông, e rằng ông lo không xuể lại còn bị bọn chúng gây khó dễ, tốt nhất là nhanh chóng làm xong rồi đuổi chúng đi, coi như đây là chút lòng thành của ta…”

Ông chủ nghe vậy, hốc mắt chợt đỏ lên.

Ông nghẹn ngào: “Đa, đa tạ…”

Tình cảnh bị ức hiếp, tuyệt vọng đến bất lực chỉ có hai phu thê họ hiểu rõ, mà họ cũng biết các thực khách trong quán chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ mình. Ai mà không biết đám binh lính Canh Quốc này tàn ác thế nào? Cướp của, đốt nhà, giết người như nghóe, không có chuyện xấu nào mà không làm, ai cũng sợ chết cả.

Trong lúc đó, có vài tên lính đến kiểm tra, ánh mắt chúng liếc qua Thẩm Đường đang cúi đầu chăm chú làm việc trong góc. Vì thấy tuổi cô còn nhỏ, làm việc nhanh nhẹn, bóng lưng lại gầy gò nên chúng tưởng cô là tiểu nhị trong quán. Thấy không có gì đáng ngờ, chúng lại đi ra ngoài.

Hai người cặm cụi làm việc hơn mười lăm phút, đến khi mồ hôi chảy ướt trán mới đổ đầy được các túi nước rồi bàn giao lại. ( truyện trên app T Y T )

Kỳ Thiện tò mò: “Ngươi vừa làm gì vậy?”

Thẩm Đường nhấp một ngụm trà, trên mặt viết rõ mấy chữ “tâm trạng vui vẻ”: “Lát nữa, Nguyên Lương sẽ biết thôi.”

Kỳ Thiện nhướng mày, đoán thử: “Hạ độc?”

“Đoán chuẩn ghê.” 

“Ngươi lấy đâu ra độc?”

Nghe đến đây, Kỳ Thiện như nghĩ ra điều gì đó.

Hắn hỏi tiếp: “Dùng ngôn linh à?”

Thẩm Đường cười đáp: “Đúng rồi.”

Kỳ Thiện hít sâu một hơi: “Là câu nào vậy?”

Hay nói đúng hơn là, ngươi lại “phá hoại” câu ngôn linh nào đây?

Thẩm Đường làm bộ thần bí, chậm rãi ngâm: “Miệng rắn xanh có độc, đuôi ong vàng có nọc.”

Kỳ Thiện nhíu mày: “Câu ngôn linh này à?”

Giống như câu “Chu nguyên màu mỡ, cỏ đắng cũng ngọt như mật” lần trước, đây cũng là câu chưa ai dùng, hoặc đã bị cho rằng không có giá trị trong việc nghiên cứu ngôn linh. Hiểu theo nghĩa đen, độc ở đây chắc là độc của rắn và nọc ong.

“Ừm, ta sợ không đủ mạnh nên đã cho thêm một vị thuốc. Nguyên Lương đoán xem là thuốc gì?”

Kỳ Thiện vốn có khả năng ghi nhớ hơn người.

Loại thuốc mà Thẩm Đường nhắc đến chắc chắn cũng có trong những quyển ngôn linh mà hắn từng ghi chép, nếu là thuốc thì chỉ có thể là...

Hắn đáp không chút do dự: “Mã tiền tử?”

“Đoán đúng rồi.”

Nhưng đáng tiếc là không có thưởng.

Mã tiền tử nghe có vẻ xa lạ, nhưng nếu nhắc đến cái tên “thuốc kéo gân” nổi tiếng thì ai cũng hiểu*.

(*Mã tiền tử (hạt của cây mã tiền) chứa strychnine, một chất cực độc, có thể gây ra các cơn co giật mạnh khi ngộ độc)

Kỳ Thiện: “…”

Hắn nhìn Thẩm Đường với ánh mắt đầy phức tạp—

“Con đường của chư hầu” của vị Thẩm tiểu lang quân này không chỉ liên quan đến “nông sự,” có thể làm đất đai màu mỡ, mà còn có thể vô trung sinh hữu tạo ra thuốc độc sao?

Thấy biểu cảm của Kỳ Thiện có phần kỳ lạ, Thẩm Đường tưởng hắn không đồng tình.

“Nguyên Lương không đồng ý với cách làm này à?”

Người quân tử chính trực, chưa chắc đã chấp nhận được cách hạ độc như thế này.

Kỳ Thiện lắc đầu: “Không phải, giết bọn chúng bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là kết quả thôi.”

Khi trước hắn từng đi qua nhiều vùng đất tan hoang, ở đó, phụ nữ bị ép sinh con hoặc bị mắc bệnh nặng rất nhiều, mỗi nhà đều có đám tang, đâu đâu cũng thấy tứ chi cụt rời. Nhìn phong thái của đám binh lính ban nãy, bọn chúng có thể sạch sẽ được sao?

Nếu có chết thì cũng là đáng chết.

Nhưng mà—

“Ngươi cho nhiều thứ như vậy, ngươi nghĩ bọn chúng không phát hiện ra sao?” Chỉ cần cảm thấy có gì lạ, chẳng phải bọn chúng sẽ nhổ ra ngay à?

Thẩm Đường cười: “Nước lã có thể, nhưng chúng uống trà, nếu có vị khác thì cùng lắm cũng chỉ cho rằng là vì trời nóng thôi.”

Kỳ Thiện: “…”

Trong lúc hai người trò chuyện, hơn trăm tên lính kia đã rời đi. Chúng được lợi đủ thứ nhưng chỉ quăng cho ông chủ quán có ba đồng xu, lại còn vung tay ném vào mặt ông. Vậy mà ông chủ vẫn phải nhẫn nhịn, mỉm cười cảm tạ, cúi người cảm ơn.

Thấy bóng dáng đoàn người đã khuất, Thẩm Đường đứng dậy vươn vai: “Nguyên Lương, đi thôi, đi xem trò vui nào.”

Cô dắt con la trắng ra, nhẹ nhàng trèo lên rồi ngồi vững trên người nó.

Kỳ Thiện vẫn giữ thói quen đi bộ.

Hai người lững thững bám theo đoàn lính, Thẩm Đường đột nhiên lên tiếng: “Nguyên Lương, hạ độc giết lính Canh Quốc là tội lớn đấy.”

“Biết là tội sao ngươi còn làm?”

Thẩm Đường nhún vai chẳng hề lo lắng: “Nợ nhiều thì chẳng lo gì nữa! Ta đã là kẻ đào phạm cận kề cái chết, sống thêm một ngày là lời thêm một ngày, thêm tội thì sao nào? Còn ngươi, ngươi theo ta, chẳng sợ vạ lây à?”

Kỳ Thiện nhấc mí mắt lên, bình thản đáp: “Ta từng nói rồi, ta không phải người tốt.”

Tên là Nguyên Lương nhưng chẳng hề khoan dung hay lương thiện.

Nếu là thời thái bình—

Nhìn Thẩm tiểu lang quân đang vui vẻ cưỡi la bên cạnh, Kỳ Thiện thầm nghĩ — thì hắn có lẽ sẽ là vị chư hầu có “con đường của chư hầu” lý tưởng nhất cho thiên hạ.

Tiếc là, sinh không gặp thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play