Thẩm Đường suýt nữa cũng sặc vì ngụm trà mà mình còn chưa kịp nuốt xuống.
“Khụ khụ — Hóa ra đây chính là chân tướng vụ nhà họ Cung bị tru diệt?” Nghe những gì Kỳ Thiện nói, cô cảm thấy nhà họ Cung cũng chẳng hề trong sạch hay vô tội gì: "Biết rõ Trịnh Kiều là kẻ tiểu nhân nham hiểm, thế mà lại thả cọp về rừng, chẳng lẽ họ lại không lường trước sẽ có ngày bị hắn trả thù sao?”
Trên đời này không phải ai cũng biết ơn mà trả nghĩa.
Những gì Trịnh Kiều phải chịu ở Tân Quốc đúng là nỗi nhục nhã không gì sánh được. Khi còn yếu thế, hắn buộc phải cúi mình nhẫn nhịn, nhưng giờ hắn đã trở thành quốc chủ Canh Quốc, chỉ trong chớp mắt, quyền lực về tay, oán hận tích tụ như núi lửa phun trào, quá khứ đen tối trở thành những ký ức cần phải xóa bỏ bằng mọi giá.
Kỳ Thiện chỉ cười nhạt đáp: “Việc này thì ta cũng không biết được.”
Thẩm Đường trêu chọc: “Ta cứ tưởng Kỳ tiên sinh chuyện gì cũng tường tận chứ.”
Dù việc xuyên không này có khó khăn trùng trùng, nhưng ít nhất Kỳ Thiện, vị “NPC dẫn đường” này, lại rất tận tâm, xứng đáng nhận được đánh giá năm sao!
Kỳ Thiện làm bộ ngạc nhiên, cố ý giả vờ: “Được Thẩm tiểu lang quân đánh giá cao như vậy, tại hạ quả thật là vinh hạnh vô cùng.”
Thẩm Đường: “…”
Về độ mặt dày thì cô quả thực không sánh được với Kỳ Nguyên Lương, thế là đành cúi đầu, dùng chiến thuật uống trà cho qua chuyện. Trong khi đó, Kỳ Thiện vừa nhấp trà, vừa âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Đường — hắn luôn muốn biết Thẩm tiểu lang quân này và nhà họ Cung rốt cuộc có mối quan hệ thế nào. Khi nghe đến việc nhà họ Cung bị tru diệt là do Trịnh Kiều trả thù, Thẩm tiểu lang quân cũng không tỏ ra tức giận hay căm hờn gì mà chỉ như một người ngoài cuộc, không một chút cảm xúc.
Nhưng làm sao có thể không có liên quan được?
Nếu nói Thẩm tiểu lang quân là người lạnh lùng vô tình thì sao đêm qua lại sẵn lòng dầm mưa vì một đứa trẻ ngốc mà mình chỉ mới gặp một lần?
Con người này thật sự khó hiểu, chẳng theo lẽ thường chút nào.
Vì đám binh lính Canh Quốc còn chưa rời đi, Thẩm Đường không muốn ra ngoài gây chú ý vào lúc này nên cô bảo chủ quán rót thêm một ấm trà, cùng Kỳ Thiện tiếp tục ngồi lại trong quán trà đợi thời cơ, tiện thể nghe ngóng thêm về thân phận của những người trong xe tù.
Chủ quán nhìn ra ngoài quán trà một cách thận trọng, liếc mắt về phía những binh lính kia rồi hạ giọng nói nhỏ: “Nghe nói là một vị Ngự Sử Trung Thừa gì đó…”
Thẩm Đường thì thào hỏi Kỳ Thiện, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Ngự Sử Trung Thừa?”
Không thể trách cô thất học được, một người bị mất trí nhớ thật sự không rành về những chức danh này.
Kỳ Thiện hỏi lại: “Chủ quán, Ngự Sử Trung Thừa mà ngươi nói có họ ‘Điền’ phải không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Hình như là họ ‘Điền’ đó! Mấy vị binh gia kia còn chửi bới gì mà ‘lão già họ Điền’, ‘Ngự Sử Trung Thừa thì đã sao’ nữa.” Thực ra chủ quán cũng chẳng rõ mấy chuyện này, đừng nói đến mấy vị quan to, ngay cả những lão lính canh cổng thành cũng có thể dễ dàng lấy mạng những người dân nhỏ bé như ông ta. Ông rót thêm trà cho Thẩm Đường rồi thở dài khuyên nhủ: "Hai vị lang quân đừng tò mò quá kẻo mất mạng oan!”
Chiến tranh giữa Tân Quốc và Canh Quốc, người chịu khổ nhất chính là dân chúng hai nước. Dân Canh Quốc còn đỡ khổ hơn một chút, ngoài việc thuế má nặng nề hơn trước gấp đôi khiến họ không thể thở nổi thì ít nhất họ cũng không bị đói. Còn dân Tân Quốc thì lại rất thảm.
Chiến trường chính của hai nước nằm ở Tân Quốc.
Dân Tân Quốc vừa phải dốc cạn máu để cung cấp lương thực, nhu yếu cho quân đội đánh trận, lại phải đối mặt với cảnh đốt phá, cướp bóc của quân Canh Quốc.
Họ cứ nghĩ rằng chiến tranh kết thúc rồi thì cuộc sống sẽ khá hơn một chút, nào ngờ quốc chủ Canh Quốc lại kiên trì với chính sách “không để huynh đệ chịu thiệt” mà dung túng cho những tên thuộc hạ từng theo hắn đánh chiến làm loạn khắp nơi.
Thấy binh lính Canh Quốc, dân chúng chỉ biết run rẩy, khiếp sợ.
Chủ quán nhìn hai vị lang quân có dung mạo khôi ngô, không nhịn được khuyên thêm một câu, sợ rằng hai người trẻ tuổi sẽ hành động nông nổi mà mất mạng oan.
“Chủ quán cứ yên tâm, bọn ta biết tự lượng sức mình.” Kỳ Thiện cười đáp lại lời tốt bụng của chủ quán, đợi khi ông rời đi lo việc khác, gương mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, khí chất tỏa ra cũng lạnh lẽo như băng: “Ngự Sử Trung Thừa là chức quan đứng đầu Ngự Sử Đài, nhận các tấu chương từ công khanh, điều tra và giám sát các quan lại.”
Thẩm Đường hiểu ra ngay: “Vậy có nghĩa là vị Ngự Sử Trung Thừa này đã nhiều lần dâng tấu đàn hặc tội Trịnh Kiều? Chắc chắn là đã đắc tội không ít với hắn rồi…”
Nhớ lại lời mắng chửi đầy khí phách và nghệ thuật lúc nãy của vị tù nhân nọ, Trịnh Kiều tất nhiên sẽ không đời nào tha cho người như ông ta.
Kỳ Thiện thở dài: “Không chỉ đơn giản là đắc tội đâu…”
“Vậy vị Ngự Sử Trung Thừa họ Điền kia còn làm gì nữa?”
“Nghe nói vị Ngự Sử Trung Thừa này có tính tình cương trực, thẳng thắn, hành sự không khoan nhượng. Bất kể người đó là công khanh hay quý tộc, hễ bị ông ấy nắm được nhược điểm thì sẽ lập tức bị dâng đàn tấu hặc, tất nhiên Trịnh Kiều cũng không thoát được. Từ khi Trịnh Kiều trở thành ngoại thích của quốc chủ Tân Quốc, vị Ngự Sử Trung Thừa này là người chửi hắn thậm tệ nhất, còn từng đứng chặn đường lên triều của hắn trước mặt dân chúng mà mắng xối xả vào mặt hắn.”
Thẩm Đường thốt lên: “Đến chút mặt mũi cũng không chừa cho hắn?”
Kỳ Thiện đáp: “Không chừa. Sau chuyện đó, từ quan lại triều đình đến dân chúng trong kinh thành, không ai là không biết Trịnh Kiều đã dựa vào cái gì để trèo lên. Khi Trịnh Kiều được trở về nước, Ngự Sử Trung Thừa chính là người phản đối quyết liệt nhất, liên tiếp dâng mười chín bản tấu, kiên quyết yêu cầu quốc chủ Tân Quốc xử tử Trịnh Kiều, nói rằng cho hắn hồi quốc chẳng khác nào thả hổ về rừng, để lại hậu họa khôn lường.”
Nghe đến đây, Thẩm Đường cũng đoán được kết cục của gia tộc vị Ngự Sử Trung Thừa này. Cô nói: “Trịnh Kiều xoay chuyển tình thế, vậy thì gia tộc của vị Ngự Sử Trung Thừa này... không, chắc chắn cả tộc họ cũng chẳng được yên lành…”
Nhà họ Cung từng giúp đỡ Trịnh Kiều còn bị diệt, người bị xử tử, kẻ bị lưu đày thì gia đình của Ngự Sử Trung Thừa này chắc còn tệ hơn nữa.
Kỳ Thiện chỉ thở dài: “Còn hơn thế nữa.”
“Vẫn còn hận thù khác sao?”
“Trước khi Trịnh Kiều trở về, vị Ngự Sử Trung Thừa này còn kêu gọi môn sinh và thân nhân đang giữ chức trong triều, cùng nhau dâng tấu yêu cầu quốc chủ Tân Quốc xử tử hắn. Nghe nói quốc chủ đã bị áp lực đè nặng và... ông ta cũng có hiềm khích với Trịnh Kiều, từng có ý định giết hắn…” ( truyện trên app T Y T )
Nghe đồn rằng, thậm chí lệnh tử hình đã được viết xong, chỉ chờ ban xuống.
Nhưng Trịnh Kiều đã đi trước một bước, biết trước tin tức nên đã kịp thời hóa giải nguy hiểm, chạy trốn khỏi Tân Quốc về Canh Quốc trong đêm.
Nếu hắn ta mà biết được muộn hơn chút nữa, có lẽ đã mất mạng rồi.
Thẩm Đường: “...”
Biết nói gì đây nhỉ?
“Câu chuyện này dạy chúng ta rằng, diệt cỏ phải diệt tận gốc, thừa cơ kẻ địch yếu thì phải ra tay, đừng để đêm dài lắm mộng.”
Kỳ Thiện nghe Thẩm Đường nghiêm túc nói ra bài học “rút kinh nghiệm” này với vẻ nghiêm túc, khóe miệng không khỏi co giật, nhưng hắn lại không thể tìm ra chỗ nào không đúng.
Hắn vừa nhấp một ngụm trà, thì tiếng gào khóc thảm thiết của phạm nhân vang lên từ bên ngoài quán trà, tiếp đó là tiếng mắng chửi đứt quãng đầy đau đớn: “Quá đáng lắm rồi! Đúng là quá đáng! Trịnh Kiều, ngươi là kẻ nịnh thần, đồ ti tiện, ngươi dám làm vậy sao — ngươi dám sao!”
Thẩm Đường quay ra nhìn phía ngoài quán trà.
“Lại có chuyện gì nữa vậy?”
Kỳ Thiện đứng dậy bước ra cửa quán trà hỏi thăm, một lúc sau quay lại với vẻ mặt lạnh tanh, khí tức xung quanh hắn như làm cả không gian đông cứng: “Trịnh Kiều ra lệnh cho quốc chủ Tân Quốc dẫn các cựu thần đến chính thức quy hàng…”
Thẩm Đường ngạc nhiên: “Ta tưởng họ đã quy hàng rồi mà…”
“Vẫn còn thiếu một lễ nghi nữa, mà lễ nghi chính là thứ Trịnh Kiều xem trọng nhất.”
“Thua thì đầu hàng, chẳng phải lẽ thường sao? Tân Quốc đã bị diệt, cục diện đã ngã ngũ, cớ gì mà phạm nhân lại phản ứng dữ dội như vậy? Người phạm nhân kia bị đánh gần chết cũng không thèm xin tha hay khóc lóc, thế mà chỉ vì một việc rõ ràng như vậy mà lại khóc lóc thảm thiết…”
Chắc chắn có điều uẩn khúc ở đây.
Kỳ Thiện siết chặt hai tay, giọng nói của hắn thoáng run lên, hắn nhắm mắt lại hít sâu rồi mở mắt ra, cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp: “Vì không tìm được quốc tỷ, Trịnh Kiều nổi giận, ép quốc chủ Tân Quốc phải nhường ngôi cho Vương Cơ (công chúa) duy nhất…”
Thẩm Đường dùng ánh mắt thúc giục: “Rồi sao nữa?”
Hết đổi tên quốc gia thành “Trọng Đài” để chế nhạo, giờ lại còn bắt nhường ngôi cho Vương Cơ, Trịnh Kiều đúng là một con cáo già, lắm trò thật.
Kỳ Thiện nén cảm xúc phức tạp xuống, tiếp tục nói: "…Sau đó bắt vị vương cơ phải thực hiện nghi lễ Diện phược Hàm bích cởi bỏ áo quần, để lộ thân thể, dẫn đầu bá quan, mặc đồ tang, kéo quan tài, đi quy hàng..."
Thẩm Đường: “…”