Thẩm Đường hít vào một hơi lạnh.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao sắc mặt Kỳ Thiện lại đen đến vậy.

Loại sỉ nhục như thế này, đổi lại là ai cũng khó lòng mà chịu đựng nổi.

“Vương thất của nước bại trận dẫn đầu bá quan đầu hàng, đó vốn là vinh dự mà nước chiến thắng xứng đáng được hưởng. Có lẽ dù quốc chủ Tân Quốc không cam tâm đến đâu cũng sẽ không dám phản kháng. Nhưng mà Trịnh Kiều… hắn điên rồi sao?”

Kỳ Thiện cười lạnh: “Ta thấy hắn là không cam lòng thì có…”

Những nhục nhã mà hắn ta phải chịu ở Tân Quốc năm xưa, giờ hắn ta muốn trả lại cho Tân Quốc gấp mười, gấp trăm lần, muốn nước này phải bị đóng đinh vào cột mốc của sự ô nhục trong lịch sử.

Thẩm Đường tức giận: “Đúng là quá đê tiện!”

Chỉ mỗi từ “đê tiện” vẫn không đủ để diễn tả sự tàn nhẫn của Trịnh Kiều, cô chỉ cảm thấy kẻ này độc ác, nhỏ nhen và khiến người khác kinh tởm.

Thế nào gọi là nghi lễ Diện phược Hàm bích?

Nói đơn giản, đó là lễ nghi trong đó hai tay bị trói chặt sau lưng, trong miệng ngậm một miếng ngọc — theo phong tục an táng, người ta tin rằng việc đặt ngọc trong miệng người chết có thể giữ cho thi thể không phân hủy, đồng thời biểu thị sự cao quý của người đã khuất — với hình ảnh đó mà cúi đầu đầu hàng trước kẻ chiến thắng.

Trong quá trình thực hiện, thường phải cởi bỏ áo ngoài, lộ nửa thân trần để chứng minh mình không giấu vũ khí, đồng thời cũng mang ý nghĩa rằng mình là một con cừu non chờ bị làm thịt, hoàn toàn giao phó tính mạng vào tay người khác, muốn giết hay muốn làm gì thì tùy.

Nhưng giờ đây, Trịnh Kiều ép quốc chủ Tân Quốc nhường ngôi cho Vương cơ — một người phụ nữ không có Văn Tâm hay Võ Đảm, cũng chính là người nữ nhi duy nhất của quốc chủ Tân Quốc — bắt nàng phải cởi bỏ áo quần, trước mặt tất cả mọi người mà dâng thư đầu hàng, quốc ấn, hộ sách và quốc khố lên.

Rõ ràng là muốn đạp lên lòng tự tôn cuối cùng của những người dân còn sót lại của Tân Quốc mà chà đạp, không để lại một chút cơ hội nào.

Kỳ Thiện nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, lạnh lùng cười, phải cố gắng lắm mới không bóp nát nó, hắn hít sâu mấy lần mới kiềm chế được cơn giận dữ như núi lửa phun trào: “Kẻ lớn lên trong thâm cung, quen dùng sắc hầu hạ người khác, chỉ là một tên ngoại thích nịnh thần, ngươi mong hắn có thể rộng lượng và chính trực được sao? Không tìm thấy quốc tỷ của Tân Quốc, những lợi ích mà cuộc chiến này mang lại đã giảm đi một nửa, với tính cách của Trịnh Kiều, hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua…”

Nghe lại hai chữ “quốc tỷ”, mí mắt Thẩm Đường hơi giật giật: “Một người như hắn, e rằng ngôi vua cũng khó mà ngồi vững.”

Kỳ Thiện từng nói rằng nếu trong vòng năm năm Trịnh Kiều không chết sớm thì Canh Quốc chắc chắn sẽ bị diệt vong, mà lời “tiên đoán” đó thậm chí còn có phần dè dặt.

Với sự bạo ngược và tàn nhẫn của Trịnh Kiều hiện nay, hắn ta có thể sống qua nổi ba năm hay không cũng đã là một câu hỏi lớn rồi.

Hắn ta còn tạo ra một tiền lệ cực kỳ tồi tệ—

Dung túng cho quân đội dưới trướng làm loạn khắp nơi, đốt phá và cướp bóc.

Kỷ luật quân đội và lòng trung thành rất khó để mà bồi dưỡng nhưng lại rất dễ dàng suy tàn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Bên ngoài quán trà, đám binh lính Canh Quốc thấy bà chủ quán có vẻ ngoài xinh đẹp liền nổi ý đồ xấu, bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau, cố ý gọi bà chủ ra rót thêm trà. Trong lúc rót trà, chúng không ngại ngần sờ mó tay bà, có kẻ còn vòng tay ôm lấy eo, đứa táo tợn hơn thì còn định cưỡng ép hôn bà khiến bà chủ kinh hãi hét lên, bọn lính lại cười ha hả khoái chí.

“Binh gia, binh gia…”

Ông chủ quán muốn xông lên giải cứu cho thê tử, nhưng lại bị chúng tát cho một cái, một bên mặt lập tức sưng đỏ.

“Biến đi! Cản đường gia, muốn chết à?”

Rắc—

Kỳ Thiện nghe tiếng, cúi đầu nhìn về phía tay của Thẩm Đường.

Cái chén trà trong tay cô đã bị cô bóp nát.

May mắn là Thẩm tiểu lang quân không đập bàn xông ra ngoài đánh nhau mà chỉ lạnh mặt lại: “Nếu không có kỷ luật quân đội nghiêm khắc để kiềm chế binh lính thì những thanh gươm đao từng chinh chiến khắp nơi cho Trịnh Kiều, sớm muộn cũng sẽ vì không được thỏa mãn dục vọng mà nảy sinh bất mãn với hắn, cuối cùng — quay lại cắn chết hắn.”

Nghe vậy, Kỳ Thiện ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đường.

Đó là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên.

Ánh mắt của cô quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta nghĩ rằng cô đang nhìn một đám kiến sắp chết — suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Kỳ Thiện bỗng cảm thấy hơi ngỡ ngàng, hắn lấy việc nhấp trà để che giấu cảm xúc đang dao động trong lòng: “Chỉ là trước khi điều đó xảy ra, không biết sẽ còn bao nhiêu dân chúng vô tội và những người tài giỏi phải bỏ mạng… Haiz, thế cuộc như thế… Thẩm tiểu lang quân, ngươi và ta còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.”

“Nguyên Lương.”

Kỳ Thiện khẽ nhíu mày.

Đừng tưởng Thẩm tiểu lang quân này lúc nào cũng gọi hắn là “Kỳ tiên sinh” hay “tiên sinh,” nghe thì có vẻ rất tôn trọng, nhưng hắn hoàn toàn nhận ra sự tôn trọng đó là giả dối hay chân thật. Ngược lại, những lúc cô nổi giận mà gọi thẳng hắn là “Kỳ Nguyên Lương” mới thật sự thật lòng hơn.

Hiện tại cô lại trực tiếp gọi hắn là “Nguyên Lương”…

Hắn chẳng những không cảm thấy bị xúc phạm mà còn thấy tò mò hơn.

“Có chuyện gì?”

Thẩm Đường ngồi lại, cố gắng không để ý đến động tĩnh bên ngoài quán trà — những binh lính kia hiện tại vẫn chỉ dừng lại ở việc trêu ghẹo, mà chúng còn đang áp giải phạm nhân nên chắc sẽ không đi quá giới hạn. Nếu cô xông ra làm “anh hùng cứu mỹ nhân,” chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn rước thêm rắc rối.

Thế nên, cô chỉ có thể chuyển sự chú ý sang chuyện khác để đè nén cảm giác bất lực này.

“Ta rất muốn biết, rốt cuộc ngươi là ai?”

Kỳ Thiện biết quá nhiều điều.

Hơn nữa, hắn lại xuất hiện đúng lúc một cách kỳ lạ.

Cô cần phải may mắn đến nhường nào mới có thể gặp được một người hiểu biết đủ mọi thứ trong hoàn cảnh khó khăn thế này?

Nào ngờ, Kỳ Thiện không trả lời mà hỏi ngược lại, đẩy câu hỏi trở lại phía cô.

“Trước khi trả lời, chẳng phải Thẩm tiểu lang quân cũng nên thành thật tiết lộ thân phận thật của mình hay sao? Như vậy mới thể hiện sự chân thành.”

Lại còn chuyện quốc tỷ nữa!

Chỉ là hắn chưa nói thẳng ra, vì hắn tin rằng, với sự khôn ngoan của Thẩm tiểu lang quân, cô chắc chắn sẽ hiểu được hàm ý của mình—

Có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa hai người họ.

Thẩm Đường: “…”

Hỏi cô thì có ích gì?

Nếu cô có được ký ức của chủ nhân thân thể này thì đâu cần phải bám theo Kỳ Thiện để cố tìm hiểu tình hình làm chi?

“Nguyên Lương nghĩ ta là ai?”

Thẩm Đường dùng một câu trả lời lấp lửng.

Nếu muốn chơi trò đánh đố sâu xa, cô cũng không ngại!

Nào ngờ, nghe xong câu đó, Kỳ Thiện lại im lặng, ánh mắt hắn trở nên phức tạp đến nỗi cô không thể hiểu nổi, một lúc sau hắn thở dài: “Ta cứ tưởng… phải rồi, Thẩm, ngươi họ Thẩm!” ( truyện trên app t.y.t )

Không biết trong đầu nghĩ gì mà gương mặt hắn bỗng chốc trở nên sáng tỏ!

Thẩm Đường hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ bình tĩnh: “Ta họ Thẩm, chẳng phải Nguyên Lương đã biết từ trước rồi sao? Văn Tâm của ta không thể lừa người được, trừ phi ta có khả năng cải trang như Nguyên Lương.”

Nhưng mà—

Cô họ Thẩm thì làm sao?

Ngay sau đó, câu nói của Kỳ Thiện đã khiến cô hoàn toàn câm nín.

“Nói vậy, chẳng phải tiểu lang quân chính là… ‘Cung Sính’ sao?”

Thẩm Đường: “…”

Cung Sính lại là ai nữa???

Đột nhiên cô rất muốn biết, rốt cuộc Kỳ Thiện đã tự vẽ ra câu chuyện gì trong đầu mình.

Kỳ Thiện vẫn tiếp tục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, kể lại một câu chuyện đầy ẩn ý: “Quốc chủ Tân Quốc vốn háo sắc, đối với nữ nhân lại rất bạc tình, có lẽ đó là báo ứng nên trong suốt nhiều năm trời ông ta chỉ có duy nhất một người nữ nhi là vương cơ. Nhưng sự yêu thương mà ông ta dành cho vị vương cơ này lại chẳng thể nào sánh bằng sự sủng ái mà ông ta dành cho đứa nhi tử của nhà họ Cung, Cung Sính. Có kẻ nhiều chuyện còn từng gợi ý rằng nên gả vương cơ cho Cung Sính làm thê, nhưng quốc chủ lại lập tức quở trách và giáng chức kẻ đó… Thế là trong dân gian liền có lời đồn…”

Thẩm Đường tự động liên tưởng: “Ý ngươi là — quốc chủ Tân Quốc đã trồng một cái thảo nguyên lên đầu gia chủ nhà họ Cung? Không, ý ta là đã có tư tình với lão bà của gia chủ nhà họ Cung?”

Cung Sính là con của quốc chủ Tân Quốc???

Gia chủ nhà họ Cung đã đội sừng suốt bao nhiêu năm trời???

Khoan đã—

Thẩm Đường bỗng dưng ngẩn ra, mất một lúc lâu mới hiểu ra được.

Nhìn Văn Tâm của mình rồi nhìn sang ánh mắt “ta đã nhìn thấu bí mật của ngươi” của Kỳ Thiện, cô suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.

Cô run rẩy hỏi: “Hoàng tộc Tân Quốc mang họ gì vậy?”

Kỳ Thiện đáp: “Họ Thẩm.”

________

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Nguyên Lương đúng là có trí tưởng tượng phong phú, nhưng sự thật thì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play