Nghe thấy đám binh lính kia không liên quan gì đến mình, Thẩm Đường mới thả lỏng, đưa tay chỉnh lại chiếc nón lá che nắng. Ngồi trong góc, cô giả vờ uống trà, cố gắng giảm sự hiện diện của mình: “Binh lính của Canh Quốc... sao bọn họ lại ở đây?”

Nghe vậy, Kỳ Thiện suýt nữa cũng bị sặc nước trà.

Vị Thẩm tiểu lang quân này thực sự khiến hắn không thất vọng, luôn đặt ra những câu hỏi mà hắn không ngờ tới.

“Binh lính của Canh Quốc không ở đây thì còn ở đâu?”

Thẩm Đường: “…”

Trực giác mách bảo cô rằng, hình như mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.

Thẩm Đường cố gắng cứu vãn tình thế.

“Nhưng chẳng phải nơi này là Trọng Đài, không, là Tân Quốc sao? Vậy thì binh lính của Canh Quốc sao lại có thể…”

Nói đến đây, cô tự ngừng lại, dùng một tay che mắt, không dám đối diện với ánh mắt nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc của Kỳ Thiện — cô nhớ ra trước đây Kỳ Thiện có nhắc rằng Trọng Đài, tức là Tân Quốc, đã bị diệt, quốc tỷ có thể đã bị nhà họ Cung giấu đi — lúc đó cô chỉ chú tâm vào việc nghe về quốc tỷ và nhà họ Cung chứ chẳng hề nghĩ đến chuyện ai đã diệt Tân Quốc.

Giờ ngẫm lại, khả năng lớn chính là Canh Quốc.

Câu hỏi vừa rồi của cô đã lộ rõ sự “ngây thơ và vô tri” của mình, may mà Kỳ Thiện đã quen với những phản ứng bất ngờ của Thẩm tiểu lang quân nên không truy hỏi thêm.

Thẩm Đường ngượng ngùng: “Ta... không rành về những chuyện này lắm…”

“Bây giờ biết cũng chưa muộn.” Kỳ Thiện cười như không cười, gõ nhẹ ba cái lên mặt bàn, đọc thầm câu ngôn linh “Pháp bất truyền lục nhĩ”, một luồng văn khí mỏng manh như khói lập tức bốc lên rồi tan biến. Hắn tiếp lời: "Trông Thẩm tiểu lang quân là biết ngay đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, sống sung túc từ bé, ta hiểu mà. Ngươi vẫn còn đỡ, chứ nhiều công tử bột khác thì còn chẳng biết gì. Chỉ biết ngồi trên xe hoa, quây quanh mỹ nhân, di hí nhân gian, nào có quan tâm đến nợ nước thù nhà, nỗi khổ của dân đen?”

Thẩm Đường: “…”

Chỉ cần cô không tự nhận thì những lời mà Kỳ Thiện nói là nói ai chứ không phải là đang nói cô.

Cô mặt dày đáp: “Kỳ tiên sinh nói chí phải.”

Kỳ Thiện thấy cũng chẳng thú vị, hắn chỉ là không kìm được cảm xúc nhất thời mà nói ra—

Canh Quốc diệt Tân Quốc, việc này đến đứa trẻ ba tuổi hay nông dân cũng đều biết, thế mà Thẩm tiểu lang quân trước mặt, người có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Cung lại còn tỏ ra mơ hồ như thế, còn nói mình không biết gì.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Đến nỗi hắn cũng không biết nên tức hay nên cười.

Thẩm Đường chỉ biết cúi đầu uống trà để che giấu sự chột dạ.

“Có điều, Tân Quốc hay Canh Quốc cũng đều như nhau, diệt hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Đối với dân chúng, cũng chỉ là đổi từ một vị hôn quân sang một vị bạo quân…”

Thẩm Đường nghe xong, không khỏi ngạc nhiên.

Cô liếc nhìn về phía những binh lính Canh Quốc bên ngoài quán trà, thấy họ không chú ý đến mình thì mới yên tâm: “Nghe Kỳ tiên sinh nói, dường như ngươi có nhiều ý kiến với Tân Quốc đã bị diệt, nhưng trước đây chẳng phải ngươi từng nói…”

Khi mới gặp nhau, Kỳ Thiện đã từng có ác cảm với cô vì cho rằng cô là “hậu duệ nhà họ Cung,” lời nói luôn ám chỉ rằng nhà họ Cung có liên quan đến việc diệt quốc của Tân Quốc và đã giấu quốc tỷ đi. Thẩm Đường đã nghĩ rằng Kỳ Thiện rất yêu quý cố quốc của mình, nhưng giờ nghe lại thì dường như không phải như vậy.

Kỳ Thiện lười biếng liếc mắt nhìn cô.

“Những điều này không hề mâu thuẫn với nhau.”

Thấy hắn không định nói thêm, Thẩm Đường đành tự tìm cách đổi đề tài, hy vọng có thể tìm hiểu thêm về thế giới này. Cô chỉ tay lên trời: “Người mà Canh Quốc… vị quốc quân của họ có phải tệ đến vậy không?”

Tân Quốc bị diệt, vị quốc quân của nó bị gọi là hôn quân thì không có gì sai, nhưng Canh Quốc lại mạnh mẽ như vậy, quốc quân của họ đã mở mang bờ cõi, thế mà Kỳ Thiện lại gọi là “bạo quân”?

Kỳ Thiện cười khẩy: “Nếu người đó không phải bạo quân, vậy ai trong số các vị chư hầu dám xưng là ‘nhân chủ’? Cứ chờ mà xem, nếu trong năm năm nữa bạo quân Trịnh Kiều không chết, Canh Quốc nhất định sẽ tự chuốc lấy diệt vong.”

Thẩm Đường bị khơi dậy sự tò mò.

“Ông ta ‘bạo’ như thế nào?” ( truyện trên app T Y T )

Kỳ Thiện định giảng giải thêm, nhưng từ ngoài quán trà lại vọng vào những tiếng chửi rủa chói tai từ trong xe tù, chẳng mấy chốc tiếng quất roi và tiếng kêu thảm thiết đã át đi tất cả. Thẩm Đường nhìn qua khe rèm tre ở quán trà thì chỉ thấy máu đang nhỏ giọt từ góc của chiếc xe tù.

Rồi một tù nhân khác lại giận dữ mắng: “Cho dù các ngươi có đánh chết lão phu, lão phu cũng phải nói, Trịnh Kiều, ngươi là một tên nịnh thần, thứ ti tiện, để lão phu mặc đồ tang, đội khăn tang, làm mộng tổ tiên nhà ngươi! Lão tử sẽ gõ trống đánh chiêng tiễn đưa thằng hèn nhà ngươi!”

Lão tù nhân tóc bạc trắng, thân hình đầy cơ bắp rắn rỏi, giọng nói vang dội như sấm.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đường được tận mắt chứng kiến nghệ thuật chửi rủa của dị giới.

Quả là trâu bò!

Nhưng binh lính Canh Quốc đương nhiên không thể để ông ấy tùy ý chửi rủa như vậy.

Bọn họ liền vung roi quất xuống, mỗi roi là một vết thương rướm máu, vậy mà lão tù nhân vẫn cắn chặt răng, không hề rên rỉ một tiếng, cũng chẳng cầu xin chút nào, càng bị đánh thì mắng cũng càng hăng.

Cho đến khi ông ta bị đánh đến hấp hối, một tên lính thở hổn hển, nhổ một bãi nước bọt vào người tù nhân: “Già mà không biết điều!”

“Khi nãy Thẩm tiểu lang quân hỏi ‘bạo quân thì bạo ở đâu,’ vậy ngươi đã thấy rồi đấy.” Kỳ Thiện chỉ tay ra ngoài quán trà, sợ cô không hiểu, hắn bắt đầu giải thích từ đầu: "Trịnh Kiều chính là quốc chủ hiện tại của Canh Quốc. Từ khi mới năm tuổi, hắn đã cùng thân mẫu vào Tân Quốc làm con tin trong hậu cung. Nghe nói hắn ta thông minh lanh lợi từ nhỏ, dung mạo như hoa, đến mười lăm tuổi thì nổi danh khắp kinh đô. Quốc chủ Tân Quốc mừng lắm, còn ban cho hắn một cái danh xưng là ‘Nữ Kiều’.”

“Quốc chủ Tân Quốc có bệnh à?”

Kỳ Thiện đáp: “Đúng là có vấn đề, vừa bất tài vô dụng lại háo sắc, vô tình nhắm trúng mỹ nhân ở hậu cung nước khác, tức là thân mẫu của Trịnh Kiều. Ông ta cưỡng đoạt bắt người ta về, còn lấy thêm cả một con tin là Trịnh Kiều.”

“Trịnh Kiều cũng đáng thương đấy chứ…”

Kỳ Thiện nghe vậy thì chỉ cười nhạo cô ngây thơ, rồi hỏi lại: “Ngươi nghĩ rằng Trịnh Kiều bị ép buộc, phải làm vậy vì hoàn cảnh sao?”

“Chẳng lẽ không phải à?”

Ai mà chẳng nghĩ rằng đó là do hôn quân mạnh mẽ cưỡng ép chứ chứ?

Kỳ Thiện lắc đầu tiếc nuối: “Nếu là vậy thì Trịnh Kiều cũng đáng thương thật. Đáng tiếc, sự thật không phải thế. Hắn rất giỏi trong việc mượn đao giết người, những năm đó đã hãm hại không ít trung thần lương tướng, trừ khử mọi kẻ chống đối. Những ai dám chửi hắn là kẻ nịnh thần, là ngoại thích, không bao lâu đều bị đẩy vào ngục, dù có oan hay không cũng đều phải chịu cực hình phá phủ.”

Phá phủ là hình phạt gì?

Là phá hủy đan phủ bằng cách tàn nhẫn nhất, làm tổn thương Văn Tâm và Võ Đảm, không thể hồi phục được. Dù sau này có được minh oan thì cũng đã không còn cách nào cứu vãn. Trịnh Kiều lại chỉ bắt nạt kẻ yếu mà nhắm vào những người không có thế lực hoặc bối cảnh yếu kém.

Không biết bao nhiêu người tài giỏi đã bị hủy hoại trong tay hắn ta.

Khi xưa Tân Quốc vốn còn ổn định, quốc lực mạnh mẽ, dù có một vị hôn quân 365 ngày không thượng triều, chỉ thích lui tới chốn hậu cung, tìm kiếm mỹ nhân, nhưng dân chúng vẫn còn có thể sống qua ngày.

Nhưng từ khi có Trịnh Kiều, tình hình đã ngày càng hỗn loạn.

Sau đó, khi nội bộ hoàng thất Canh Quốc lục đục, họ nhớ đến Trịnh Kiều đang làm con tin ở nước ngoài. Hắn cũng có tham vọng, không cam lòng với hiện tại, liền dùng tiền bạc và hứa hẹn lôi kéo các đại thần của Tân Quốc, cuối cùng khiến quốc chủ Tân Quốc đồng ý cho hắn ta hồi hương.

Chỉ trong vòng năm năm, Canh Quốc đã lợi dụng thời điểm Tân Quốc gặp hạn hán liên miên, binh lực suy yếu, bất ngờ tấn công, thế như chẻ tre mà chiếm lấy vương thành. Mỗi khi chiếm được một vùng, họ lại để binh lính đốt nhà cướp của, cướp bóc dân lành, cưỡng đoạt dân nữ, còn Trịnh Kiều thì lại sỉ nhục các cựu thần của Tân Quốc bằng mọi cách.

“Phải nói rằng, giữa Trịnh Kiều và nhà họ Cung còn có mối liên hệ nữa.”

Thẩm Đường nghe mà rùng mình.

Điều này cô thực sự không biết.

Kỳ Thiện vẫn cố tình tiếp tục nói với vẻ đầy ẩn ý.

“Năm xưa, nhà họ Cung chính là lực lượng chính giúp Trịnh Kiều trở về Canh Quốc. Điều thú vị là — khi chiếm được kinh đô Tân Quốc, lệnh đầu tiên mà Trịnh Kiều ban ra chính là tru di nhà họ Cung, đưa nam đinh đi đày khổ sai ở biên cương, còn nữ quyến thì đày đến giáo phường ở Hiếu Thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play