Chuyện biến đá thành vàng hay kim ốc tàng kiều coi như không có hi vọng.
Dù Thẩm Đường thất vọng nhưng cô cũng không dám lấy tính mạng mình ra đùa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những dải mây xanh thẫm dần nhuốm sắc đỏ cam nhạt, cho đến khi đêm tàn ngày mới.
Khi tia nắng tinh nghịch đầu tiên chạm lên hàng mi, Kỳ Thiện cũng tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Hắn nhìn qua mặt trời, vừa mệt mỏi dụi mắt phải, vừa lẩm bẩm. “Sao mới giờ Mão (5-7h sáng) vậy?”
Thẩm Đường đáp: “Giờ này cũng đâu còn sớm nữa.”
Nghe thấy tiếng cô, Kỳ Thiện nhìn qua, chỉ thấy Thẩm tiểu lang quân đang ngồi bên đống lửa nướng cái gì đó. “Ngươi thức suốt đêm qua à?”
Bộ áo tù bằng vải thô của cô đã ướt sũng sương đêm, dính sát vào người, không hề có những nếp nhăn của người vừa mới đi ngủ. Thẩm Đường không ngẩng đầu lên: “Không ngủ, hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự không thể chợp mắt. Kỳ tiên sinh có muốn thử chút tay nghề của ta không?”
Nói rồi, cô chìa cây nhánh cây trong tay về phía Kỳ Thiện.
Lúc này Kỳ Thiện mới nhìn rõ thứ Thẩm Đường đang nướng. Ba cái bánh được xiên thành chuỗi trên cành cây, Cái bánh to bằng cỡ bàn tay người lớn, cả hai mặt đều được nướng vàng giòn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Giữa chốn đồng không mông quạnh thế này, bánh từ đâu ra? Không cần đoán cũng biết.
Hắn cũng không khách sáo với Thẩm Đường: “Đa tạ.”
Kỳ Thiện là người chu đáo, trước khi ăn sáng luôn có “công đoạn chuẩn bị” — hắn dùng nước trong túi nước làm ướt khăn tay, lau qua mặt mũi để xua tan cơn buồn ngủ, sau đó lấy một chiếc tăm xỉa răng bằng gỗ thơm ra khỏi túi hành lý, rắc chút bột bạc hà, rồi dùng nước còn lại trong túi nước để xỉa răng và súc miệng.
Làm mọi việc xong xuôi hắn mới cầm lấy cái bánh nướng thơm giòn.
“Hửm? Sao lại có vị ngọt nhỉ?”
Mặc dù vị ngọt không đậm, phần lớn đã bị lớp vỏ giòn che lấp, nhưng nếu để ý thì vẫn có thể cảm nhận được.
Thẩm Đường giải thích: “Đỉnh vạc ngọt như mật, muốn cũng không có mà.”
Kỳ Thiện nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên khó tả, đến cái bánh trong miệng cũng không còn ngon nữa. Hắn thở dài: “...‘Đỉnh vạc như mật’ xuất phát từ bài Chính Khí Ca, vốn là ngôn linh dùng để khích lệ sĩ khí, yêu cầu về Văn Tâm rất cao…”
Có cần phải cố tình gây khó dễ với những câu ngôn linh này không vậy?
Bất kể là ngôn linh gì, vào tay Thẩm tiểu lang quân đều biến thành đồ ăn hết sao?
Sau này hắn biết nhìn “Đỉnh vạc như mật” bằng kiểu gì đây?
“Mặc kệ nó là ngôn linh gì, với ta thì cái nào có thể lấp đầy bụng mới là ngôn linh hữu dụng.” Thẩm Đường thổi cái bánh còn nóng hổi, cắn một miếng nhỏ, mùi vị lan tỏa trong miệng khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn: "Mạch nha trên bánh này không chỉ là từ ‘Đỉnh vạc ngọt như mật’ mà ra, sau khi thấy câu ngôn linh này tiêu hao Văn Tâm quá nhiều nên ta đã bỏ qua nó rồi…”
Kỳ Thiện: “...”
Vậy là cô vì một chút đường mạch nha ngọt ngào mà còn tìm cách biến tấu các câu ngôn linh khác?
“Hẳn là ngươi đã chọn câu khác?”
Thẩm Đường ung dung đưa tay phải ra: “‘Chu nguyên màu mỡ, cỏ đắng cũng ngọt như mật’.”
Một viên đường nhỏ bằng ngón tay cái xuất hiện trên tay cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Kỳ Thiện lập tức nhíu mày: “Câu ngôn linh này…”
Thẩm Đường bỏ viên đường vào miệng nhai, vị ngọt tan ra khiến cô hài lòng đến híp cả mắt lại: “Câu ngôn linh này có gì không ổn sao?”
“Chưa từng có ai sử dụng nó.”
Thẩm Đường: “...Hả?”
“Những ngôn linh chúng ta đang sử dụng hiện nay đều bắt nguồn từ quốc tỷ, hoặc có thể nói là từ ngôi sao băng đó. Trên đó chứa vô số ngôn linh, nhiều đến mức không thể đếm xuể. Từ khi ngôi sao đó xuất hiện đến nay đã hơn hai trăm năm, càng ngày càng có nhiều ngôn linh được các hiền tài khám phá và sử dụng, nhưng so với những ngôn linh không thể sử dụng thì vẫn chỉ là một phần rất nhỏ. Câu ‘Chu nguyên màu mỡ, cỏ đắng cũng ngọt như mật’ này chỉ là do ta tình cờ ghi chép lại mà thôi…”
Hắn thấy thú vị nên chép lại.
Thẩm Đường: “...”
Kỳ Thiện hỏi cô: “Câu ngôn linh này có hiệu quả ra sao?”
Chỉ biến ra được một viên đường thôi sao?
Thẩm Đường không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải Kỳ tiên sinh đã thấy rồi sao?”
Ánh mắt cô trong trẻo như một dòng nước trong veo, Kỳ Thiện không chắc cô có che giấu điều gì không, nhưng hắn hiểu rằng Thẩm Đường không hề đơn giản như vẻ ngoài. Hắn không hòi gì thêm, chỉ cùng cô lặng lẽ ăn sáng, ăn hết những cái bánh nướng còn lại, sau đó dọn dẹp đống lửa.
Hai người bọn họ chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Vì bộ quần áo tù bằng vải thô của Thẩm Đường quá bắt mắt, Kỳ Thiện đã cho cô mượn một bộ quần áo cũ còn sạch sẽ. Trong lúc Thẩm tiểu lang quân thay đồ, Kỳ Thiện vô tình dẫm lên một mảng đất mềm.
“Ơ?” Hắn cúi xuống, vạch đám cỏ dại ra xem.
Ngón tay của hắn chạm vào một nắm đất mềm ẩm, cảm nhận rõ rệt sự khác biệt so với mảnh đất cát khô cằn chỉ cách đó vài bước chân.
Không biết nghĩ đến điều gì, hắn rút kiếm bên hông ra, đâm mạnh vào mảnh đất đó. Mũi kiếm xuyên vào đất ban đầu rất dễ dàng, nhưng đến khoảng sáu tấc thì gặp trở ngại, bị lớp đất nhão quấn chặt lại.
Hắn rút kiếm ra khỏi đất.
Lớp đất dính trên lưỡi kiếm phản ánh rõ ràng tình trạng bên dưới.
Kỳ Thiện lấy ngón tay chạm vào lớp đất dính trên kiếm, miệng khẽ lẩm bẩm: “‘Chu nguyên màu mỡ, cỏ đắng cũng ngọt như mật’…”
Ý nghĩa của câu ngôn linh này đại khái là — đất đai Chu nguyên màu mỡ, đến cả cỏ dại cũng có vị ngọt như mật.
Ngôn linh này của Thẩm tiểu lang quân…
Trọng điểm là ở “đường ngọt” ư?
Hay là ở “Chu nguyên màu mỡ”?
Kỳ Thiện cúi đầu lau sạch kiếm rồi tra vào vỏ, đứng lên như không có chuyện gì xảy ra rồi dùng đôi guốc gỗ chà đi vết kiếm trên đất. Một lát sau, Thẩm Đường bước ra từ trong rừng.
Bộ đồ của người trưởng thành mặc trên người cô nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi có vẻ quá rộng, cô đành dùng dây buộc lại phần ống tay áo, biến tay áo rộng thành tay áo hẹp, rồi kéo phần vạt áo dài lên ngang mắt cá chân, dùng dây cột lại phần eo để cố định bộ đồ.
Khuôn mặt thanh tú, có phần giống con gái lại pha chút dã khí khiến cô trông càng giống một tiểu thiếu niên phong lưu.
Kỳ Thiện gọi: “Thẩm tiểu lang quân, đi thôi, theo ta nào.”
Thẩm Đường vội chạy chậm theo: “Tiên sinh, ta tới ngay đây.”
Khi mặt trời lên cao, ánh nắng càng thêm gay gắt, Thẩm Đường dùng tay áo lau mồ hôi: “Kỳ tiên sinh, ngươi không có ngôn linh nào có thể biến ra một con ngựa cao lớn à? Tối qua, tên võ nhân Tam đẳng Trâm Niểu kia vừa có vũ khí đầy đủ, lại vừa có ngựa, đi lại tiện lợi biết bao.”
Kỳ Thiện nhạt giọng hỏi lại: “Thẩm tiểu lang quân có Võ Đảm không?”
Thẩm Đường lắc đầu: “Cái đó… không có…”
“Vì ngươi không có Võ Đảm nên không có ngựa.”
Một câu nói thản nhiên nhưng lại như phán án tử cho Thẩm Đường.
Cô suýt chút nữa thì lăn ra ngất: “Sao lại như vậy? Chẳng phải Văn Tâm với Võ Đảm đều ngang hàng với nhau sao? Chẳng phải những ngôn linh kiểu này đều dùng chung được sao?”
Cô cảm thấy Văn Tâm của mình bị khinh thường!
Nhìn xuống đôi chân gầy gò của mình, Thẩm Đường không khỏi cảm thấy buồn bực. Dù vết thương ở chân đã được xử lý qua và giờ cũng có thêm đôi giày cỏ mềm mà Kỳ Thiện cho mượn, nhưng con đường trước mặt vẫn gồ ghề, muốn đi đến thôn trấn gần nhất cũng không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian…
Kỳ Thiện liếc nhìn Thẩm Đường như đã mất hết tinh thần, hồn bay phách lạc, hắn không nhịn được mà bật cười.
“Những ngôn linh đó cũng không cần thiết phải dùng chung.”
“Sao lại không cần chứ?”
Trong thời cổ đại, một con ngựa quý có giá trị như thế nào?
Đó chính là một con siêu xe xa hoa đắt tiền đấy!
“Theo lẽ thường, các văn nhân có Văn Tâm đều có xe ngựa đi cùng, cần gì phải khổ cực tự mình đi bộ như đám võ nhân thô lỗ ấy?”
Thẩm Đường: “...”
Đi thêm một đoạn, Kỳ Thiện thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm yếu ớt của Thẩm tiểu lang quân phía sau.
“Gió lướt điện xẹt—”
Hắn đang định ngạc nhiên trước khả năng học hỏi tuyệt vời của Thẩm Đường, nghĩ rằng cô đã nắm được ngôn linh cao cấp dùng để tăng tốc hành quân cho đại quân.
Ai ngờ cô lại tiếp lời—
“Mô tô Đại Vận!”
Kỳ Thiện: “???”