Cảm giác rơi chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Hoắc Ảnh Thanh rất nhanh liền cảm thấy bản thân bị thứ mềm mại nào đó ôm lấy, y như ngồi một chiếc cầu trượt siêu dài, cơ thể nghiêng theo vách đá mà trượt nhanh xuống dưới, không khí xung quanh dần dần trở nên tê buốt và rét lạnh, chỉ cần thở nhẹ một hơi cũng khiến đại não phát đau.
Hình như cứ tiếp tục phải rơi xuống thế này mãi rồi.
Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ này, dưới thân bỗng nhiên có cảm giác lủng lẳng, cơ thể cô theo quán tính trượt về phía trước một đoạn, cuối cùng dừng lại trên nền băng lạnh lẽo.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, trừ tiếng hô hấp trên đầu mình ra, Hoắc Ảnh Thanh không còn nghe thấy âm thanh thứ hai nào, càng kì lạ hơn là, trừ cánh tay lúc rơi xuống vô thức vịn vào vách đá bị sái một chút, toàn thân cô thế mà không còn vết thương nào khác, nhiều nhất cũng chỉ có chút đau mỏi mà thôi.
Trên mặt có một chút chất lỏng ấm nóng, Hoắc Ảnh Thanh chùi chất lỏng đi đưa rồi đưa lên mũi ngửi ngửi.
Có mùi sắt, là máu.
Có người cùng rơi xuống đây với cô.
Hơn nữa, cô còn biết người này là ai.
Hoắc Ảnh Thanh tìm kiếm trong bóng tối xung quanh, thanh âm run run: “Chu Túy Phong?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play