Lúc Trương Thư Thuần bị Hoắc Ảnh Thanh kéo quay trở lại, khuôn mặt ngạc nhiên, cả quá trình đều ngồi nép ở góc bàn, cúi đầu không nói câu gì.
Hoà nhập vào tập thể cần từng bước một, Hoắc Ảnh Thanh không vội, một đám người ngồi tụ họp với nhau, lôi ra loại rượu mà mạt thế khó có thể có được, nâng ly chúc mừng, gọi anh xưng em, vui vẻ giống như những sinh viên đại học được tụ họp bình thường với nhau vậy.
Sau cùng, Triển Trọng uống đến mơ mơ màng màng được mấy người xung quanh dìu về, để lại Chu Tuý Phong uống say rồi nhưng nhất định ôm lấy Hoắc Ảnh Thanh không chịu buông, vùi đầu vào hõm cổ cô, ôm lấy thắt lưng cô không chịu đi.
Hoắc Hữu Ngư sớm đã được Trương Thư Thuần chỉ giáo cho thế giới của người lớn, mà Hoắc Ảnh Thanh đẩy mãi không được chàng trai đang dính trên người mình ra đã đem người lôi lên sân thượng của nhà ăn, cùng ngồi trên mép sân thượng, bị gió lạnh từ cao nguyên thổi vào mặt, Chu Tuý Phong run cầm cập, lắp bắp nói:
“A Sứ, tôi vui quá.”
Hoắc Ảnh Thanh cảm giác được hơi ấm trên cổ, dùng lực đẩy đẩy: “Bên cạnh không có người rồi, anh đừng có giả vờ say nữa.”
Chàng trai đang dựa vào người cô động cũng không dám động, mái tóc lù xù cọ vào khiến cô có chút nhột, anh mong chờ mà ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy giống như hoa mùa xuân:
“Chỉ có chút rượu này, tôi không say được. Chỉ là không muốn uống nữa, Triển Trọng ép rượu quá.”
Hoắc Ảnh Thanh gật đầu: “Đến khu an toàn liền không cần lo lắng nữa rồi, buông thả một lần này cũng không sao cả.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT