Tạ Thừa Vũ cũng không biết rằng, ngoài mặt thì Triệu Đại Long tỏ ra bình thản, thực chất trong lòng hắn đang thắc mắc.
【Tiểu sư muội sao lại biết trong người ngũ sư đệ có dòng máu phượng hoàng? Có phải muội ấy thật sự biết trước tương lai? Còn ngũ đệ tử thì sao? Liệu đệ ấy có nghe được tâm ý của tiểu sư muội như mình không?】
Triệu Đại Long liếc nhìn Tạ Thừa Vũ, cũng thấy vẻ mặt sư đệ của mình không có biểu hiện gì lạ, hắn cho rằng những suy nghĩ của Tiểu Lục chỉ có mình hắn mới nghe thấy.
Còn Tạ Thừa Vũ, hắn cũng cho rằng như vậy.
【Có chuyện gì vậy? Đây là tâm ý của tiểu sư muội sao? Hình như chỉ có mình ta nghe thấy?】
【Tiểu sư muội sao biết ta có dòng máu phượng hoàng? Sư phụ đã dặn, nhị sư huynh chắc chắn sẽ không nói cho muội ấy, vậy muội ấy biết bằng nào? Còn nữa, ta thật sự sẽ bị ai đó hút cạn máu ư?】
Tạ Thừa Vũ nghĩ đến cảnh bản thân bị hút cạn máu đến chết, toàn thân run lên từng đợt.
Hắn rất muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại sợ rằng nếu để tiểu sư muội mũm mĩm này biết mình đã đọc được suy nghĩ của nàng, thì sau này gặp nhau sẽ rất khó xử.
【Ai da, thời gian còn dài, để sau này hỏi tiểu sư muội cũng được!】
Gạt qua những thắc mắc sang một bên, Tạ Thừa Vũ chủ động bắt chuyện với Tiểu Lục.
“Tiểu sư muội, hôm qua nghe nhị sư huynh nói sư phụ vừa thu nhận một đệ tử mới, nên sáng sớm ta đã đến đây xem muội, không làm muội sợ chứ?”
Tiểu Lục thấy Tạ Thừa Vũ có thái độ hòa nhã, không giống như trong tiểu thuyết mô tả là một người kiêu ngạo, nàng liền vui vẻ cười rạng rỡ: “Ngũ sư huynh, cảm ơn huynh đã đích thân đến đây thăm, trông huynh rất dễ thương, ta không sợ đâu.”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Lục khi cười lên trông thật đáng yêu, đôi mắt nàng sáng long lanh, hệt như hình vẽ hài nhi trong tranh dân gian, chắc chắn sau này khi lớn lên sẽ là một thiếu nữ vui vẻ.
Nghe Tiểu Lục khen dễ thương, tai của Tạ Thừa Vũ đỏ ửng như trái cà chua.
Hắn liếc mắt chỉ thấy Tiểu Lục sư muội cứ mỉm cười ngọt ngào với mình, đôi mắt hắn không tự chủ được mà ánh lên nét dịu dàng thân mật.
【Ôi! Tiểu sư muội thật dễ thương, nhìn là chỉ muốn cưng chiều muội ấy!】
Hắn đưa tay, tháo chiếc túi chứa đồ bên hông ra.
“Không sợ thì tốt, đây là quà gặp mặt của ta dành cho muội, trong túi có chút đồ linh tinh, lúc nào rảnh thì muội mở ra xem.”
Tiểu Lục vui vẻ nhận lấy món quà gặp mặt, vui vẻ đáp: “Cảm ơn ngũ sư huynh!”
Tạ Thừa Vũ vẫy tay không cần khách sáo: “Không có gì.”
Triệu Đại Long cũng tháo túi chứa đồ bên hông ra, đưa cho Tiểu Lục.
“Tiểu sư muội, hôm qua vì vội vàng, ta không kịp chuẩn bị quà gặp mặt, hôm nay mới có để tặng cho muội.”
Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Lục càng sáng rực lên.
“Cảm ơn nhị sư huynh!”
Nhìn bộ y phục màu xanh lấm lem bụi trên người Tiểu Lục vẫn mặc từ hôm qua, Triệu Đại Long gãi đầu nói: “Tiểu sư muội, hôm qua ta đưa cho muội những tấm bùa dọn dẹp, muội không dùng sao?”
Tiểu Lục cắn môi, đôi mắt mở to mà gật đầu: “Muội có dùng, một cái dùng cho phòng ngủ, một cái dùng cho bếp, còn một cái dùng cho buồng vệ sinh. Bây giờ ba chỗ đó đã sạch sẽ rồi!”
Tạ Thừa Vũ bật cười: “Ha ha ha, tiểu sư muội, vậy là muội không dùng cái nào cho bản thân nhỉ!”
Tiểu Lục nhìn lại diện mạo trên người một lượt, ngại ngùng đáp: “Ta quên mất.”
Triệu Đại Long cố nhịn cười: “Tiểu sư muội, trong túi chứa đồ ta đưa cho muội cũng có vài tấm bùa dọn dẹp và bộ y phục, muội mau đem vào đi!”
Để Tiểu Lục không hiểu nhầm, Triệu Đại Long trịnh trọng bổ sung thêm: “Nhị sư huynh ta không phải chê muội đâu, mà là muốn muội dọn dẹp xong, sau đó bọn ta sẽ dẫn muội đi tham quan tông môn.”
“Cảm ơn sư huynh!”
Tiểu Lục cầm túi chứa đồ, nhanh nhẹn chạy vào trong gian.
Về đến phòng, Tiểu Lục không chần chừ mà đổ hết mọi thứ từ hai túi chứa đồ ra.
“Loảng xoảng~!”
Những món đồ đủ thể loại ào ra lanh tanh bành trên giường, toàn là thứ mà Tiểu Lục chỉ nghe qua chứ chưa thấy bao giờ.
Những bức phù điêu với ký tự ngoằn ngoèo kỳ lạ, lọ thuốc đen sì như xi đánh giày, đá linh thạch màu xanh nhạt...
Trong số đó, còn có một thanh kiếm nhỏ đã khảm đá quý màu xanh, đây là thứ mà Tiểu Lục đã lấy ra từ túi chứa đồ của Tạ Thừa Vũ.
“Ôi~!”
Tiểu Lục thấy thanh kiếm, đôi mắt sáng lên. Nàng thích thú cầm lấy nó, bắt chước theo những động tác đã học được giống trên phim, rồi phấn khởi cất cẩn thận thanh kiếm vào túi.
Trong lúc lục lọi đồ đạc trên người, Tiểu Lục vô tình cầm vào thanh kiếm đồng mà mình đeo từ thế giới thực xuyên vào đây, nàng lại lấy nó ra, sau đó cùng lúc cất hai thanh kiếm vào túi chứa đồ.
Tiểu Lục không để ý rằng, khi đặt hai thanh kiếm cạnh nhau, chúng đều đột nhiên lóe sáng.
Sau khi cất xong kiếm, Tiểu Lục lại nhìn đống đồ ngổn ngang trên giường.
Nàng thấy trong túi chứa đồ mà Nhị sư huynh đưa có một chiếc đạo bào màu xám, mặc thử lên người thì hoàn toàn vừa vặn.
“Nhị sư huynh thật chu đáo!”
Nàng thốt lên, rồi lấy một tấm bùa dọn dẹp ném vào người, sau đó mặc chiếc đạo bào màu xám vào, và buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa.
Sợ hai vị sư huynh bên ngoài đợi lâu, Tiểu Lục cẩn thận dọn dẹp đồ đạc trên giường rồi nhanh chóng bước ra.
Bóng dáng Tiểu Lục vừa ló mặt, hai người đang chờ bên ngoài cũng đã tranh thủ dọn dẹp một chút cỏ dại trong sân.
Tiểu Lục nhìn khoảng sân vốn um tùm cỏ cây nay trở nên gọn gàng, nàng cảm kích mỉm cười với hai vị sư huynh: “Nhị sư huynh, ngũ sư huynh, đa tạ vì đã giúp muội dọn dẹp!”
Chu Lục Lục dường như chưa hề lớn thêm tí nào, giờ đây lại thắt tóc thành hai búi, càng làm nổi bật cái đầu tròn tròn, trông vô cùng dễ thương và xinh xắn.
Hai vị sư huynh dán chặt mắt vào bộ dạng mũm mĩm của Chu Lục Lục, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
“Tiểu Lục sư muội, bộ y phục đó có vừa không?”
“Đa tạ nhị sư huynh, bộ này rất vừa với muội!” Chu Lục Lục lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, ngọt ngào mỉm cười với Triệu Đại Long.
“Ha ha, vừa vặn là tốt rồi.” Triệu Đại Long nhìn thấy Chu Lục Lục cười với mình thật tươi, toàn thân hắn mềm nhũn.
【Tiểu Lục sư muội thật dễ thương quá, muốn véo cái mặt mũm mĩm của muội ấy ghê!】
Triệu Đại Long cười hì hì.
Chu Lục Lục cười rạng rỡ với Triệu Đại Long, khiến Tạ Thừa Vũ đứng bên cạnh như người thừa, hắn khẽ ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, tiểu sư muội, muội đã thấy thanh kiếm nhỏ ta tặng chưa? Dù không quá hoàn hảo, nhưng cũng là một món linh khí trung cấp, muội tạm dùng trước, sau này ngũ sư huynh sẽ tìm cho muội đồ cấp cao hơn!”
Chu Lục Lục có chút ngạc nhiên khi nghe Tạ Thừa Vũ nói.
Theo như cốt truyện trong tiểu thuyết, linh khí của trang bị được chia thành các cấp như: Hạ cấp, Trung cấp, Thượng cấp, Tiên cấp và Thần cấp.
Linh khí hạ cấp thì khá phổ biến, chỉ cần khoảng một ngàn viên linh thạch thông thường là có thể mua được. Nhưng linh khí trung cấp thì không dễ gặp, một món ít nhất cũng cần một ngàn viên linh thạch trung phẩm, nhiều thì lên đến hàng vạn viên.
Với lại môn phái Huyền Phù Tông hiện đang đứng cuối trong sáu đại tông môn, các đệ tử ở đây đều khó có thể kiếm được một trăm viên linh thạch hạ cấp, nói gì đến trung cấp. Vì vậy món quà linh khí trung cấp mà ngũ sư huynh tặng quả thật rất quý giá!
Tạ Thừa Vũ chắc chắn cũng đã rất khó khăn mới làm ra được trang bị trung cấp này, giờ đây hắn lại dễ dàng đem tặng cho nàng, xem ra Tạ Thừa Vũ khá coi trọng Tiểu Lục.
Chu Lục Lục cẩn thận lấy thanh kiếm nhỏ trong túi trữ vật ra: “Ngũ sư huynh, đa tạ huynh, muội rất thích thanh kiếm này.”
Nói xong, Chu Lục Lục còn nâng niu vuốt ve chuôi kiếm.
Tạ Thừa Vũ thấy Tiểu Lục sư muội quý trọng thanh kiếm mình tặng, đắc ý liếc nhìn thái độ Triệu Đại Long.
Triệu Đại Long không thèm để tâm đến sự khiêu khích của Tạ Thừa Vũ, hắn tỉ mỉ quan sát thân kiếm đã hơi mờ đi.
“Ôi~ Tiểu Ngũ, ta nhớ lúc đệ đem trang bị này về, linh khí trong thân kiếm vẫn đầy, sao giờ nhìn lại thấy vơi đi nhiều vậy?”
Tạ Thừa Vũ gãi đầu: “Thật sao? Đệ không nhìn thấy gì.”
Triệu Đại Long nghe vậy, tưởng rằng bản thân đã nhớ nhầm.
“À, có lẽ ta nhớ sai rồi.”
Chu Lục Lục nâng thanh kiếm trong tay, chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn trái nhìn phải một hồi.
Hai vị sư huynh chứng kiến bộ dạng có phần ngốc nghếch của Chu Lục Lục, đều bật cười.
“Tiểu Lục sư muội, linh khí thì mắt thường không nhìn thấy được, khi nào muội bước vào giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ, muội sẽ cảm nhận được.”
Chu Lục Lục nghiêng đầu: “Muội thấy mà, linh khí màu xanh đang lượn lờ quanh thân kiếm này!”
Tạ Thừa Vũ nghe vậy, liền phóng linh khí của mình để thăm dò.
“Tiểu sư muội, muội đã vào giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ rồi à?”
“Nhị sư huynh, không phải huynh nói tiểu sư muội mới chỉ đến giai đoạn hấp thụ linh khí vào cơ thể thôi sao?” Tạ Thừa Vũ nhìn Triệu Đại Long với ánh mắt giận dỗi, nét mặt hiện rõ dòng chữ “Huynh đã lừa ta!”.