Triệu Đại Long thấy Tiểu Lục sắp va vào vách núi, gấp gáp lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu Lục sư muội! Muội sắp va vào vách núi kìa!”
Hắn luôn sẵn sàng lao tới ôm lấy Tiểu Lục, bảo vệ nàng khỏi cú va chạm trước mắt.
Tuy nhiên, Tiểu Lục hoàn toàn bình tĩnh, điềm đạm điều khiển dây dù, nhịp nhàng né được vách núi và hạ cánh chính xác xuống Triều Dương Các.
“Sượt~!”
“Bịch~!”
Sau khi trượt một đoạn dài bằng mông, Tiểu Lục thành công dừng lại.
Ngô Đạo Tử và Triệu Đại Long thấy Chu Lục Lục đáp đất an toàn, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, Triệu Đại Long, ngươi ở lại đây giúp Tiểu Lục sắp xếp chỗ ở. Ngày mai có thời gian thì dẫn nha đầu đó đi tham quan tông môn.”
“Vâng, thưa sư phụ.” Triệu Đại Long vui vẻ đáp.
Ngô Đạo Tử nói xong, liền dùng kiếm bay đi.
Triệu Đại Long dẫn Tiểu Lục đến một gian nhà.
“Tiểu Lục sư muội, từ giờ muội sẽ trú ở đây. Chỗ chúng ta vừa đáp đất có một con đường nhỏ dẫn tới các đỉnh núi khác.”
Triệu Đại Long nói xong, lấy ra một tấm bản đồ từ trong nhẫn không gian.
“Đây là bản đồ sơ lược của môn phái, muội cầm xem. Nếu đói, có thể đi theo con đường trong bản đồ dẫn đến nhà ăn.”
Tông phái này không giống các tông phái khác, xung quanh không có nhiều đệ tử đứng gác hay hầu hạ.
Bởi chủ trương tại Huyền Phù Tông chính là “Tự lực cánh sinh”, ngoài những nơi cần thiết như nhà ăn, đa phần không có đệ tử nào phụ trách dọn dẹp. Vì vậy, bất kể là đệ tử nội môn hay ngoại môn, muốn ăn đều phải tự đi đến nhà ăn, ăn xong phải tự dọn dẹp, sẽ không có ai phục vụ tận nơi.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chính vẫn là do chữ “Nghèo”, không nuôi nổi nhiều đệ tử tạp vụ.
Triệu Đại Long nghĩ đến việc căn phòng chưa được dọn dẹp, liền đưa cho Tiểu Lục vài lá bùa.
“Tiểu Lục sư muội, đây là bùa dọn dẹp. Nếu muội thấy chỗ nào bẩn thì chỉ cần ném nó vào đó là sẽ dùng được.”
Tiểu Lục nhận lấy lá bùa dọn dẹp từ tay hắn, nhẹ nhàng cảm ơn: “Cảm ơn nhị sư huynh, nhị sư huynh đã vất vả cả ngày rồi, hãy về nghỉ ngơi đi!”
Lúc này trời đã tối, Triệu Đại Long cũng không tiện vào trong sân giúp Tiểu Lục dọn dẹp, chỉ gật đầu.
Ngẫm nghĩ một lúc thấy Tiểu Lục còn nhỏ, có thể sẽ sợ hãi, hắn lại dặn dò: “Tiểu sư muội, muội nhớ chú ý an toàn, đừng sợ. Sân trước Triều Dương Các cũng có một số đệ tử nội môn ở đó. Nhưng nếu muội thật sự sợ, có thể dùng bùa truyền âm gọi ta, nghe thấy tiếng muội gọi, ta sẽ lập tức qua ngay.”
Dứt lời, Triệu Đại Long lấy ra vài lá bùa truyền âm đưa cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục nhìn bộ dạng lo lắng lải nhải không ngừng của Triệu Đại Long, trong lòng truyền đến cảm giác ấm áp đầy tình thương.
“Yên tâm, nhị sư huynh, muội sẽ không sợ đâu!”
Nghe vậy, Triệu Đại Long gật đầu với Tiểu Lục, rồi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Tiểu Lục tiễn Triệu Đại Long ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sân phụ phía sau.
Có lẽ vì nơi đây bỏ hoang đã lâu, các loại cỏ dại mọc lên um tùm.
Tiểu Lục không vội dọn dẹp đám cỏ này, mà bước đi khéo léo trên những viên đá xanh vào trong sân.
Sau khi quan sát một chút, nàng nhận ra rằng khoảng sân này thực sự rất nhỏ, nhưng dù kích thước khiêm tốn vẫn đầy đủ tiện nghi.
Có phòng ngủ, bếp và buồng vệ sinh.
Hơn nữa, trong phòng ngủ cũng đã chuẩn bị sẵn khăn tắm, chậu rửa, chăn đệm mới, dường như mọi thứ luôn được chuẩn bị sẵn sàng ở đó để chờ người đến.
Tiểu Lục sử dụng ba lá bùa dọn dẹp còn lại cho ba nơi: phòng ngủ, bếp và buồng vệ sinh.
Sau đó, nàng tùy tiện trải chăn, nằm thoải mái trên chiếc giường nhỏ.
“Ôi~!”
Mặc dù chiếc đệm không được mềm mại như cái mà nàng từng ngủ, nhưng khi Tiểu Lục nằm xuống lại cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Nàng sờ tay lên mặt giường cứng, trong lòng có chút khó tin.
“Thật kỳ diệu, mình thực sự đã xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên.”
Nghĩ đến việc mình sẽ sống ở đây trong tương lai, Tiểu Lục bắt đầu hồi tưởng lại cốt truyện trong sách.
Đây là một cuốn tiểu thuyết tu tiên với nhiều quan điểm lệch lạc, bối cảnh là trong một thế giới tu tiên tên là Huyền Chân Đại Lục, nữ chính là một người hoàn toàn vị kỷ.
Để có được bảo vật “Thần Lai Chi Bút” nữ chính quyết định gia nhập vào môn phái đứng cuối cùng trong sáu đại môn phái, là Huyền Phù Tông.
Trên con đường tìm kiếm tu tiên, nữ chính đã không ngần ngại phụ lòng những sư huynh sư tỷ ở Huyền Phù Tông, trực tiếp hoặc gián tiếp biến họ thành “Hòn đá kê chân” cho mình không thương tiếc. Dựa vào việc này, nữ chính đã thành công tu luyện và cuối cùng vượt qua kiếp nạn, trở thành tiên phật.
【Cảnh giới tu luyện được chia thành các loại sau: Luyện Khí (sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ), Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần. Cảnh giới tu tiên được chia thành: Hóa Thần, Ngưng Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp, Hóa Tiên, Phi Thăng. Tiên giới: Vẫn chưa tìm ra.】
Trong số những “Hòn đá kê chân”, bi kịch nhất chính là tông chủ của Huyền Phù Tông, Ngô Đạo Tử.
Hắn luôn ám ảnh, trong đầu chỉ nghĩ về nữ chính, vì để giúp nữ chính tu luyện đã đi khắp nơi tìm kiếm thiên tài địa bảo cho nàng. Cuối cùng khi bảo vật mà tông môn canh giữ mấy ngàn năm rơi vào tay nữ chính, hắn đã bị kết liễu bởi nhát kiếm của người mà hắn cưng chiều nhất.
Và không một ai trong số năm đệ tử của hắn sống sót.
Đại đồ đệ Uẩn Dư Cảnh, người mang tính cách nho nhã, chín chắn và lịch thiệp, con đường tu luyện vốn dĩ rất suôn sẻ. Nhưng nữ chính vì lo an nguy của bản thân nên đã dẫn dụ lũ yêu quái đến khiến toàn bộ một trăm linh tám thành viên trong gia tộc hắn đều bị giết chết.
Hắn không thể chấp nhận nổi sự thật khốc liệt liền phát điên, cuối cùng lìa đời dưới nhát kiếm của nữ chính.
Nhị đồ đệ Triệu Đại Long, người được đánh giá là chất phác và thật thà, yêu thương và quan tâm sâu sắc đến nữ chính. Tuy nhiên, trong một lần cùng nữ chính tham gia thử thách trong bí cảnh, hắn đã bị nữ chính dùng làm “Hòn đá kê chân”, đẩy vào dòng dung nham, và biến thành tro bụi.
Tam đồ đệ Lục Viêm, là đệ tử thông minh nhất và có thiên phú giỏi nhất của Huyền Phù Tông. Hắn hiểu lầm rằng nữ chính từng cứu mạng mình, nên đã đem lòng yêu nàng một cách mù quáng. Hắn sẵn sàng liều mình vì nữ chính, nhưng cuối cùng khi không còn giá trị lợi dụng, hắn bị đoạt đi linh cốt và linh căn, dẫn đến kết cục hồn xiêu phách lạc.
Tứ đồ đệ Chu Minh Thư có tính cách lạnh lùng và cao thượng, luôn coi nữ chính như tiểu sư muội mà chiều chuộng. Vậy mà khi bị nữ chính phát hiện ra dòng máu ma tộc trong người nàng, Chu Minh Thư đã bị nữ chính cùng với những đệ tử từ các môn phái khác siết cổ dẫn đến cái chết.
Ngũ đệ tử thông minh và lanh lợi, mang trong mình dòng máu phượng hoàng cũng không ngoại lệ. Nữ chính đã lừa hắn vào một trận pháp, hút cạn linh khí và chiếm đoạt dòng máu phượng hoàng cao quý của hắn.
…
Tiểu Lục hồi tưởng lại, cảm thấy các sư huynh sư tỷ của Huyền Phù Tông thật bi thảm!
Mặc dù mỗi người đều có tu vi rất cao, sư phụ Ngô Đạo Tử là Hóa Thần chưa phi thăng, đại sư huynh đang ở hạng Nguyên Anh, nhị sư huynh đã có Kim Đan, tam sư huynh tu được Nguyên Anh, tứ sư tỷ cũng đạt Nguyên Anh, ngũ sư huynh ở mức Kim Đan.
Nhưng cuối cùng, họ đều bị nữ chính, một người chỉ có tu vi Trúc Cơ, tiêu diệt hết thảy, thật... Quá phi lý.
“Ôi, bây giờ Tô Ngọc Như không còn là đệ tử của Huyền Phù Tông nữa, liệu những chuyện này có còn tái diễn không nhỉ?”
“Còn nữa, hiện tại mình là đệ tử của Huyền Phù Tông, được sự bảo vệ của môn phái. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, mình phải làm thế nào để ngăn chặn?”
Tiểu Lục chống tay lên đầu, chìm trong suy nghĩ.
Nàng mải mê lo lắng tưởng tượng, gục vào trong chăn rồi dần thiếp đi.
Chu Lục Lục không biết rằng, khi nàng ngủ, những luồng linh khí màu xanh nhạt lặng lẽ vây quanh, từng sợi một hòa vào cơ thể nàng.
…
Khi tỉnh dậy, Tiểu Lục cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, nàng còn tưởng mình đang mơ.
“Đây là đâu? Lại mơ một giấc nữa rồi sao?”
Thấy mình vẫn chìm trong mộng, Tiểu Lục bỗng đạp chân một cái rồi ngồi bật dậy trên giường.
“Ưm? Vẫn chưa tỉnh sao?”
Tiểu Lục đặt tay lên chân mình, mạnh bạo đánh một cái.
“Ôi!”
“Đau quá! Cái này... Không phải là mơ ư?”
Tiểu Lục nhanh chóng xuống giường, xỏ vội đôi giày rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Ra khỏi sân, trước mắt nàng là những dãy núi cao vút, uốn lượn như trong tranh. Những thác nước chảy ào ạt, tiếng suối róc rách vang lên, khung cảnh trước mặt thật hùng vĩ. Đỉnh núi thì bị mây mù bao phủ, trên bầu trời thì chiếu xuống những tia sáng vàng, khiến toàn bộ Huyền Phù Tông trông giống tiên cảnh.
Chu Lục Lục nhìn cảnh tượng đẹp mê hồn này, nàng kinh ngạc cảm thán.
“Đây... Chính là tiên nhân chi cảnh!”
Tiểu Lục không dám tưởng tượng, nếu được bay lượn trong tiên cảnh này bằng bảo kiếm thì sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời đến nhường nào.
Nhưng không lâu sau, nàng lại thấy cái gì đó.
Từ khoảng cách xa xăm, sâu trong màn mây, lờ mờ xuất hiện hai bóng dáng, một bên to cao lừng lững, một bên thì gầy gò nhỏ hơn.
“Tiểu Lục sư muội!”
Tuy chưa thấy người nhưng Chu Lục Lục đã nghe thấy tiếng gọi của Triệu Đại Long vang lên.
“Đệ nhị sư huynh!”
Tiểu Lục cũng đáp lại.
Triệu Đại Long bay trên bảo kiếm, hạ cánh trước mặt Tiểu Lục.
Ngay sau đó, một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày toát lên sự kiêu ngạo, cũng xuất hiện trước hai người.
Từ đầu, Tạ Thừa Vũ đã định xây dựng hình tượng một sư huynh lạnh lùng như băng khi gặp Tiểu Lục. Nhưng khi thấy Tiểu Lục chỉ là một tiểu nữ mười ba mười bốn tuổi, nét mặt ngây ngô với đôi mắt to tròn, hắn lập tức đổi ý, trở nên dịu dàng hơn.
Hắn không dám giữ vẻ bề ngoài khó gần, sợ rằng sẽ dọa tiểu nữ chỉ biết chớp mắt ngơ ngác này.
“Tiểu Lục sư muội, đây là ngũ sư huynh của muội, Tạ Thừa Vũ.”
Tiểu Lục nghe vậy, quay đầu đánh giá thiếu niên trước mặt.
Hắn ta có hàng lông mày thanh thoát như liễu, mái tóc màu tím xõa ngang vai, khuôn mặt có đường nét trưởng thành rõ ràng nhưng vẫn còn giữ được nét ngây thơ, đôi mắt sáng trong, thuần khiết.
【Đây chính là Tạ Thừa Vũ, người mà ở độ tuổi còn nhỏ đã bị nữ chính lừa vào trận pháp, sau đó bị hút cạn linh lực và mất dòng máu phượng hoàng! Tội nghiệp quá!】
Tạ Thừa Vũ cũng nghe được tâm ý của Tiểu Lục, liền tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hắn quay sang nhìn Triệu Đại Long, nhưng thấy sư huynh vẫn giữ dáng vẻ bình thản, như thể không hề nghe thấy tiếng của Tiểu Lục.